Có tiếng nước chảy âm ỉ xung quanh, Diệp nhíu mày mấy cái cố gắng mở mắt ra, chỉ tiếc là suy nghĩ của cô nhanh nhạy nhưng lại chưa thể chuyển thành hành động. Cơ thể nặng trĩu như không phải là cơ thể của Diệp. Diệp bắt đầu ra sức cố gắng cử động tỉnh lại.
Không biết phải mất bao nhiêu thời gian cô mới có thể thu nhận ánh sáng vào tầm mắt. Cảnh tượng đầu tiên có phần kì quái khiến cô không thể tin được. Cô đang nằm trong một chiếc hộp kính - chính xác thì nó có hình dạng giống với một chiếc quan tài, bốn bề bên ngoài chỉ có một màu xanh trong của nước.
“Dù không hiểu lắm nhưng có lẽ…sau khi chết người ta đều tới đây?!” - Diệp tự trấn an bản thân.
Chưa…chết lần nào nên bây giờ có chút…bỡ ngỡ…
Lại phải mất một khoảng thời gian dài trôi qua Diệp mới có thể động đậy tay chân. Cô hơi chống khuỷu tay ngồi dậy, đầu bị va chạm vào thành quan tài kính.
“Làm sao để thoát khỏi quan tài này??”
Chiếc quan tài kính khá lớn, cô có thể trở mình, đưa tay lần theo những mép kính thử tìm kiếm cách mở nó ra. Nhưng khi chú ý tới khung cảnh bên cảnh quan tài, Diệp bất động cả phút đồng hồ. Các loài cá biển nha, chúng đang bơi tung tăng và thỉnh thoảng hiếu kỳ “hôn” lên thành quan tài kính rồi đớp đớp cái miếng nhỏ.
“Thoát khỏi quan tài kính chỉ sợ không bơi nổi mà ngoi lên khỏi mặt nước. Đây có phải là biển không vậy?”
Diệp nuốt nước miếng và ngẩng đầu nhìn thẳng lên phía trên, chỉ có một màu xanh trong trẻo và những gợn ánh sáng chói mắt lăn tăn thành dòng chảy mênh mông.
Diệp thở dài nằm bẹp trong quan tài, lười biếng không muốn cử động gì cả, đôi mắt khẽ khép hờ. Như nhớ ra một điều gì đó không đúng, Diệp choàng mở mắt, bàn tay cô vòng ra sau gáy vuốt lấy mái tóc của mình. Đó là một mái tóc dài đen nhánh, ước chừng nó còn dài hơn cả chiều cao của cô. Diệp lại để ý tới cơ thể mình, cô xòe bàn tay giơ lên nhìn - một làn da trắng bóc có vẻ hơi yếu. Trang phục trên người lại là một bộ váy dài rườm rà nhiều lớp màu xanh, kiểu dáng chiếc váy cũng thật đặc biệt.
“Hay là mình thực sự đã hóa kiếp rồi, ha?!”
“Mình muốn thoát ra ngoài, ở trong này bắt đầu thấy sợ và bí bách quá…”
Diệp nhíu đôi chân mày, suy nghĩ trong đầu lặp đi lặp lại mạnh mẽ, cô hơi khom người quan sát chiếc quan tài kính.
Lồng ngực bỗng thấy nóng ran, càng ngày càng nóng như thể có thứ gì đó từ bên trong sắp không kìm chế được mà phát ra. Diệp thấy rất khó chịu, nhịp tim đập nhanh hơn, âm thanh lớn hơn. Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy?
Mặt biển tĩnh lặng ngày nắng đột ngột nổi một đợt sóng bất thường. Một vùng mặt biển có bán kính lớn sôi ùng ục. Nước biển bắn cao, tung tóe khắp nơi như mới có một vụ nổ từ dưới hướng thổi trên. Nước biển tràn sang mọi phía, để lộ dưới đáy có một chiếc quan tài kính đã bị vỡ tan.
Diệp đứng ở dưới đáy biển nhìn lên bức tường cao vút màu xanh trong, hoảng hốt và kinh hãi.
Có một luồng sáng từ cơ thể cô phát ra làm vỡ quan tài kính, đồng thời nước biển cũng bị một luồng sáng chiếc thẳng lên và tách ra tạo thành một chiếc cột trụ khô ráo xuyên suốt từ phía trên xuống tận đáy biển.
Diệp loạng choạng lê người ra khỏi chiếc quan tài kính, cô cẩn thận từng bước đi để không dẫm phải mảnh vỡ. Và bây giờ, sau khi thoát được quan tài kính, cô sẽ lại phải tìm cách để lên phía trên kia.
“Nếu có phép thuật của Hồ Hiên hoặc Tự Nhân thì thật đơn giản, nếu không thì có Thần Điểu vĩ đại của Xử Nữ cũng tốt rồi…”
Suy nghĩ vừa dứt, Diệp trợn tròn mắt khi thấy bóng dáng một con chim bay xoẹt qua tầm mắt tròn xoe của mình.
“Vừa rồi, có phải là Thần Điểu không??” - Diệp túm đuôi váy rườm rà rảo bước nhìn lên trên cao đầy hi vọng. Nhưng cả một lâu vẫn không thấy bóng dáng con chim kia quay lại, cô thở dài, có lẽ là một loài chim bình thường thôi.
Thế rồi tiếng ré lên dũng mãnh, đôi cánh khổng lồ che phủ gần hết ánh sáng, Thần Điểu lao vút xuống chỗ Diệp. Tốc độ nhanh tới nỗi cô chỉ kịp tròn mắt nhìn và nở nụ cười vui vẻ. Đôi cánh lớn của Thần Điểu đập mạnh sà xuống gần Diệp, gió tạt qua làm Diệp bị đẩy lùi lại hai bước.
Cô gái nhỏ nhắn với mái tóc dài đứng lên từ trên lưng Thần Điểu, tay vung chiếc quạt hoa sen.
Diệp định tươi cười hỏi Xử Nữ: “Sao cô lại ở đây?” thì Xử Nữ đã lên tiếng trước:
- Cô là ai? Xuất hiện ở biển Hạnh Quan thế này, có biết đã xâm phạm vào vùng có phong ấn hay không?
Diệp hơi sững sờ.
- Yêu quái phương nào ! - Xử Nữ quát, chiếc quạt vung sẵn thủ thế.
Diệp sực tỉnh ý thức được Xử Nữ không nhận ra mình, cô rối rít xua tay.
- Là tôi đây ! Tôi là Doãn Hạ Diệp đây, Xử Nữ !
Bóng dáng nhỏ nhắn kia khựng lại vài giây, thoáng nghi ngờ nhưng rồi cũng nở nụ cười nhạt.
- Doãn Hạ Diệp đã mất tích, ngươi nghĩ ngươi giống Doãn Hạ Diệp? Ngươi giả danh con bé ấy là có ý gì? Hả !
“Mất tích là sao? Trông tôi kì quái nhưng tôi đúng là Diệp mà” - Diệp ớ người, nhưng cô phải giải thích thế nào cho Xử Nữ hiểu? Chính cô cũng đang không hiểu vì sao cô lại ở dưới đáy biển trong bộ dạng lạ hoắc này.
- Chắc bộ dạng của tôi không giống Doãn Hạ Diệp, nhưng tôi đúng là…Doãn Hạ Diệp…
Đôi mắt phượng của Xử Nữ híp lại, không những không thèm nghe mà còn tỏ ra thiếu kiên nhẫn với Diệp.
- Chúng ta có một cái hẹn về sống chung ! - Diệp nhớ được gì vội nói đó.
Đôi mắt Xử Nữ mở to hơn một chút.
- À, xem nào. Em trai cô – Thiên Yết ổn chưa?? À ừm… Hồ Hiên, con cáo đỏ chín đuôi ấy …. - Diệp lắp bắp.
Đôi mắt Xử Nữ lại mở to hơn một chút, chớp nhẹ. Xử Nữ thu quạt, nhảy khỏi lưng Thần Điểu và đi tới.
- Cô là Doãn Hạ Diệp?
- Ừ là tôi - Diệp cười bước lại gần Xử Nữ, cô nàng vung quạt lùi lại sau – Thiệt tình, là tôi mà. Cô đề phòng kỹ quá.
- Sao cô lại mang hình dáng của ai thế?
- Tôi… tôi cũng không biết. Sau khi bị Tự Nhân đâm chết, tôi tỉnh lại thì thấy mình trong quan tài kính dưới đáy biển, khi ấy tôi đã có bộ dạng này.
- Tự Nhân…đâm chết cô? - Xử Nữ bàng hoàng – Chuyện là sao !! Kể rõ xem !! - Xử Nữ quát lớn.
- Tôi…
Những hình ảnh quá khứ quay cuồng trong đầu Diệp, cô không thể thấy hay nhớ rõ một điều gì. Đầu óc đau nhức, trái tim ngẹn lại gây cảm giác khó thở.
- Tôi… tôi không nhớ rõ. Tôi chỉ nhớ tôi bị hắn đâm một nhát kiếm.
Bàn tay cầm quạt của Xử Nữ run nhẹ, sự bàng hoàng thể hiện ngay trong ánh mắt của cô ấy.
- Tôi nhìn nhận sai tên yêu quái ấy ư?! Thôi để sau hãy nói, tôi đưa cô thoát khỏi đây. Trên đường đi tôi sẽ kể cho cô nghe những gì đã xảy ra những ngày vừa qua.
Xử Nữ đỡ cô lên lưng Thần Điểu, con chim khổng lồ bay lên thoát khỏi mặt biển. Lúc này Diệp mới hiểu thì ra cô đang ở biển Hạnh Quan - vùng biển gần thành phố cô đang sống. Có vẻ như Xử Nữ trông coi Cửa Động Quỷ ở nơi này, vì vậy khi biển có hiện tượng lạ, cô ấy đã đi kiểm tra và kịp phát hiện ra Diệp.
- Không rõ chuyện gì đã xảy ra với cô nhưng bộ dạng mới này làm tôi rất bất ngờ. Quả thật rất xinh đẹp - Xử Nữ hơi nghiêng đầu cười mỉm với Diệp đang ngồi đằng sau.
“Lần đầu tiên có người khen mình xinh đẹp, mà lại là Xử Nữ mỹ nhân” - Diệp mỉm cười đáp lại, hai má hồng lên.
- Vài ngày trước Hồ Hiên vướng vào chuyện quan trọng không thể ghé thăm cô, khi trở về thì không thấy cô ở nhà, hắn đã rất lo lắng chạy tới chỗ tôi vì nghĩ cô đã chuyển sang ở với tôi. Nhưng tôi cũng không biết cô ở đâu, tôi lại nghĩ cô vẫn đang sống ở ngôi nhà cũ. Kết quả hai chúng tôi tìm cô khắp nơi mà không thấy, phép thuật của Hồ Hiên cũng không tìm ra dấu vết gì của cô. Mấy ngày cô mất tích, Hồ Hiên thẩn thơ ngồi ở nhà cũ chờ cô trở về đó.
“Có vẻ Tự Nhân không hề nói lại việc mình từng tới căn nhà gỗ của hắn để lấy lại bức ảnh…”
- Chúng ta về nhà cũ của cô nhé?
- Vâng.
Diệp trầm giọng vòng tay ôm lấy eo Xử Nữ. Trong đầu không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Ngôi nhà nhỏ cũ kỹ quen thuộc đa được Tự Nhân khôi phục nguyên trạng, không hề có vết tích của sự tàn phá. Xử Nữ đỡ Diệp xuống, thu hồi Thần Điểu vào lá bùa. Diệp chậm chạp bước vào trong ngôi nhà nhỏ cũ kỹ mẹ Diệp để lại. Hồ Hiên ngồi ở chiếc ghế đẩu kê gọn bên mép giường của cô, Diệp bắt gặp đôi mắt kinh ngạc của hắn, hai người nhìn nhau một hồi rồi Hồ Hiên mới đẩy mạnh ghế đứng dậy.
- Xin chào, tôi về rồi.
Hồ Hiên vẫn đứng bất động nhìn cô không chớp mắt. Nhìn hắn tiều tụy đi nhiều, không hiểu trong mấy ngày qua hắn đã làm gì mà tới mức ấy?
- Trông anh gầy đi nhiều đấy, chắc công việc quan trọng vất vả à?
- Ngươi là…Doãn Hạ Diệp?
“À quên mất. Bộ dạng của mình hiện tại sẽ chẳng có ai nhận ra mình là Doãn Hạ Diệp.”
- Tôi không biết giải thích ra sao cho anh hiểu, nhưng tôi…đúng là Doãn Hạ Diệp.
Cả hai người đứng yên một hồi, cuối cùng Hồ Hiên cũng không kiềm chế được mà nhào tới ôm chặt cô vào lòng hắn. Diệp bất ngờ, trong nháy mắt đã được hơi ấm cùng bờ vai cao rộng bao bọc lấy, cô không có phản ứng hay kháng cự lại hắn.
- Ta lo lắng muốn chết. Sao ngươi lại đột ngột bỏ đi không nói một lời nào, ngươi có biết ta đã tìm ngươi khổ sở thế nào không. Ta…ta đã phải ra cả bờ sông bờ suối, vách đá vách núi, đã đi không biết bao nhiêu đoạn đường tìm ngươi, sợ rằng ngươi nghĩ quẩn lao đầu vào đâu đó tự tử…
“Hừ, đoạn sau càng nói càng thấy nhảm” – Diệp thầm nhủ.
- Tôi ổn rồi, tôi đâu phải đứa ngớ ngẩn tới mức lao đầu tự tử - Hồ Hiên ghì chặt Diệp trong vòng ôm của hắn, hai bàn tay cô khẽ khàng vỗ lên tấm lưng của hắn, nhẹ nhàng như có như không.
- Ngươi… ngươi làm sao ổn được chứ. Mấy ngày trước ngươi…ngươi cũng nói ngươi ổn, kết quả là ngươi mất tích không nói lời nào. Ngươi… ngươi…
Không rõ là Hồ Hiên đang biểu cảm thế nào, nghẹn ngào, lo lắng hay có chút sợ hãi? Diệp nhìn không ra biểu cảm phức tạp của hắn thông qua giọng nói lắp bắp chữ được chữ mất này.
- Cô ấy mới trở về, ngươi cũng phải để cô ấy nghỉ ngơi đã chứ Hồ Hiên.
Xử Nữ mỉm cười nhắc nhở, mỹ nhân đi đến chỗ bình nước và tự rót cho mình một cốc nước lạnh uống cạn, dáng người nhỏ nhắn điềm đạm ngồi xuống chiếc ghế gỗ. Hồ Hiên chậm chạp buông tay, khuôn mặt vốn vui vẻ tưng tửng nay lại xịu xuống xấu xí khó coi. Diệp chớp mắt một cái, nhìn không ra Hồ Hiên mà cô từng quen biết.
Không biết phải mất bao nhiêu thời gian cô mới có thể thu nhận ánh sáng vào tầm mắt. Cảnh tượng đầu tiên có phần kì quái khiến cô không thể tin được. Cô đang nằm trong một chiếc hộp kính - chính xác thì nó có hình dạng giống với một chiếc quan tài, bốn bề bên ngoài chỉ có một màu xanh trong của nước.
“Dù không hiểu lắm nhưng có lẽ…sau khi chết người ta đều tới đây?!” - Diệp tự trấn an bản thân.
Chưa…chết lần nào nên bây giờ có chút…bỡ ngỡ…
Lại phải mất một khoảng thời gian dài trôi qua Diệp mới có thể động đậy tay chân. Cô hơi chống khuỷu tay ngồi dậy, đầu bị va chạm vào thành quan tài kính.
“Làm sao để thoát khỏi quan tài này??”
Chiếc quan tài kính khá lớn, cô có thể trở mình, đưa tay lần theo những mép kính thử tìm kiếm cách mở nó ra. Nhưng khi chú ý tới khung cảnh bên cảnh quan tài, Diệp bất động cả phút đồng hồ. Các loài cá biển nha, chúng đang bơi tung tăng và thỉnh thoảng hiếu kỳ “hôn” lên thành quan tài kính rồi đớp đớp cái miếng nhỏ.
“Thoát khỏi quan tài kính chỉ sợ không bơi nổi mà ngoi lên khỏi mặt nước. Đây có phải là biển không vậy?”
Diệp nuốt nước miếng và ngẩng đầu nhìn thẳng lên phía trên, chỉ có một màu xanh trong trẻo và những gợn ánh sáng chói mắt lăn tăn thành dòng chảy mênh mông.
Diệp thở dài nằm bẹp trong quan tài, lười biếng không muốn cử động gì cả, đôi mắt khẽ khép hờ. Như nhớ ra một điều gì đó không đúng, Diệp choàng mở mắt, bàn tay cô vòng ra sau gáy vuốt lấy mái tóc của mình. Đó là một mái tóc dài đen nhánh, ước chừng nó còn dài hơn cả chiều cao của cô. Diệp lại để ý tới cơ thể mình, cô xòe bàn tay giơ lên nhìn - một làn da trắng bóc có vẻ hơi yếu. Trang phục trên người lại là một bộ váy dài rườm rà nhiều lớp màu xanh, kiểu dáng chiếc váy cũng thật đặc biệt.
“Hay là mình thực sự đã hóa kiếp rồi, ha?!”
“Mình muốn thoát ra ngoài, ở trong này bắt đầu thấy sợ và bí bách quá…”
Diệp nhíu đôi chân mày, suy nghĩ trong đầu lặp đi lặp lại mạnh mẽ, cô hơi khom người quan sát chiếc quan tài kính.
Lồng ngực bỗng thấy nóng ran, càng ngày càng nóng như thể có thứ gì đó từ bên trong sắp không kìm chế được mà phát ra. Diệp thấy rất khó chịu, nhịp tim đập nhanh hơn, âm thanh lớn hơn. Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy?
Mặt biển tĩnh lặng ngày nắng đột ngột nổi một đợt sóng bất thường. Một vùng mặt biển có bán kính lớn sôi ùng ục. Nước biển bắn cao, tung tóe khắp nơi như mới có một vụ nổ từ dưới hướng thổi trên. Nước biển tràn sang mọi phía, để lộ dưới đáy có một chiếc quan tài kính đã bị vỡ tan.
Diệp đứng ở dưới đáy biển nhìn lên bức tường cao vút màu xanh trong, hoảng hốt và kinh hãi.
Có một luồng sáng từ cơ thể cô phát ra làm vỡ quan tài kính, đồng thời nước biển cũng bị một luồng sáng chiếc thẳng lên và tách ra tạo thành một chiếc cột trụ khô ráo xuyên suốt từ phía trên xuống tận đáy biển.
Diệp loạng choạng lê người ra khỏi chiếc quan tài kính, cô cẩn thận từng bước đi để không dẫm phải mảnh vỡ. Và bây giờ, sau khi thoát được quan tài kính, cô sẽ lại phải tìm cách để lên phía trên kia.
“Nếu có phép thuật của Hồ Hiên hoặc Tự Nhân thì thật đơn giản, nếu không thì có Thần Điểu vĩ đại của Xử Nữ cũng tốt rồi…”
Suy nghĩ vừa dứt, Diệp trợn tròn mắt khi thấy bóng dáng một con chim bay xoẹt qua tầm mắt tròn xoe của mình.
“Vừa rồi, có phải là Thần Điểu không??” - Diệp túm đuôi váy rườm rà rảo bước nhìn lên trên cao đầy hi vọng. Nhưng cả một lâu vẫn không thấy bóng dáng con chim kia quay lại, cô thở dài, có lẽ là một loài chim bình thường thôi.
Thế rồi tiếng ré lên dũng mãnh, đôi cánh khổng lồ che phủ gần hết ánh sáng, Thần Điểu lao vút xuống chỗ Diệp. Tốc độ nhanh tới nỗi cô chỉ kịp tròn mắt nhìn và nở nụ cười vui vẻ. Đôi cánh lớn của Thần Điểu đập mạnh sà xuống gần Diệp, gió tạt qua làm Diệp bị đẩy lùi lại hai bước.
Cô gái nhỏ nhắn với mái tóc dài đứng lên từ trên lưng Thần Điểu, tay vung chiếc quạt hoa sen.
Diệp định tươi cười hỏi Xử Nữ: “Sao cô lại ở đây?” thì Xử Nữ đã lên tiếng trước:
- Cô là ai? Xuất hiện ở biển Hạnh Quan thế này, có biết đã xâm phạm vào vùng có phong ấn hay không?
Diệp hơi sững sờ.
- Yêu quái phương nào ! - Xử Nữ quát, chiếc quạt vung sẵn thủ thế.
Diệp sực tỉnh ý thức được Xử Nữ không nhận ra mình, cô rối rít xua tay.
- Là tôi đây ! Tôi là Doãn Hạ Diệp đây, Xử Nữ !
Bóng dáng nhỏ nhắn kia khựng lại vài giây, thoáng nghi ngờ nhưng rồi cũng nở nụ cười nhạt.
- Doãn Hạ Diệp đã mất tích, ngươi nghĩ ngươi giống Doãn Hạ Diệp? Ngươi giả danh con bé ấy là có ý gì? Hả !
“Mất tích là sao? Trông tôi kì quái nhưng tôi đúng là Diệp mà” - Diệp ớ người, nhưng cô phải giải thích thế nào cho Xử Nữ hiểu? Chính cô cũng đang không hiểu vì sao cô lại ở dưới đáy biển trong bộ dạng lạ hoắc này.
- Chắc bộ dạng của tôi không giống Doãn Hạ Diệp, nhưng tôi đúng là…Doãn Hạ Diệp…
Đôi mắt phượng của Xử Nữ híp lại, không những không thèm nghe mà còn tỏ ra thiếu kiên nhẫn với Diệp.
- Chúng ta có một cái hẹn về sống chung ! - Diệp nhớ được gì vội nói đó.
Đôi mắt Xử Nữ mở to hơn một chút.
- À, xem nào. Em trai cô – Thiên Yết ổn chưa?? À ừm… Hồ Hiên, con cáo đỏ chín đuôi ấy …. - Diệp lắp bắp.
Đôi mắt Xử Nữ lại mở to hơn một chút, chớp nhẹ. Xử Nữ thu quạt, nhảy khỏi lưng Thần Điểu và đi tới.
- Cô là Doãn Hạ Diệp?
- Ừ là tôi - Diệp cười bước lại gần Xử Nữ, cô nàng vung quạt lùi lại sau – Thiệt tình, là tôi mà. Cô đề phòng kỹ quá.
- Sao cô lại mang hình dáng của ai thế?
- Tôi… tôi cũng không biết. Sau khi bị Tự Nhân đâm chết, tôi tỉnh lại thì thấy mình trong quan tài kính dưới đáy biển, khi ấy tôi đã có bộ dạng này.
- Tự Nhân…đâm chết cô? - Xử Nữ bàng hoàng – Chuyện là sao !! Kể rõ xem !! - Xử Nữ quát lớn.
- Tôi…
Những hình ảnh quá khứ quay cuồng trong đầu Diệp, cô không thể thấy hay nhớ rõ một điều gì. Đầu óc đau nhức, trái tim ngẹn lại gây cảm giác khó thở.
- Tôi… tôi không nhớ rõ. Tôi chỉ nhớ tôi bị hắn đâm một nhát kiếm.
Bàn tay cầm quạt của Xử Nữ run nhẹ, sự bàng hoàng thể hiện ngay trong ánh mắt của cô ấy.
- Tôi nhìn nhận sai tên yêu quái ấy ư?! Thôi để sau hãy nói, tôi đưa cô thoát khỏi đây. Trên đường đi tôi sẽ kể cho cô nghe những gì đã xảy ra những ngày vừa qua.
Xử Nữ đỡ cô lên lưng Thần Điểu, con chim khổng lồ bay lên thoát khỏi mặt biển. Lúc này Diệp mới hiểu thì ra cô đang ở biển Hạnh Quan - vùng biển gần thành phố cô đang sống. Có vẻ như Xử Nữ trông coi Cửa Động Quỷ ở nơi này, vì vậy khi biển có hiện tượng lạ, cô ấy đã đi kiểm tra và kịp phát hiện ra Diệp.
- Không rõ chuyện gì đã xảy ra với cô nhưng bộ dạng mới này làm tôi rất bất ngờ. Quả thật rất xinh đẹp - Xử Nữ hơi nghiêng đầu cười mỉm với Diệp đang ngồi đằng sau.
“Lần đầu tiên có người khen mình xinh đẹp, mà lại là Xử Nữ mỹ nhân” - Diệp mỉm cười đáp lại, hai má hồng lên.
- Vài ngày trước Hồ Hiên vướng vào chuyện quan trọng không thể ghé thăm cô, khi trở về thì không thấy cô ở nhà, hắn đã rất lo lắng chạy tới chỗ tôi vì nghĩ cô đã chuyển sang ở với tôi. Nhưng tôi cũng không biết cô ở đâu, tôi lại nghĩ cô vẫn đang sống ở ngôi nhà cũ. Kết quả hai chúng tôi tìm cô khắp nơi mà không thấy, phép thuật của Hồ Hiên cũng không tìm ra dấu vết gì của cô. Mấy ngày cô mất tích, Hồ Hiên thẩn thơ ngồi ở nhà cũ chờ cô trở về đó.
“Có vẻ Tự Nhân không hề nói lại việc mình từng tới căn nhà gỗ của hắn để lấy lại bức ảnh…”
- Chúng ta về nhà cũ của cô nhé?
- Vâng.
Diệp trầm giọng vòng tay ôm lấy eo Xử Nữ. Trong đầu không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Ngôi nhà nhỏ cũ kỹ quen thuộc đa được Tự Nhân khôi phục nguyên trạng, không hề có vết tích của sự tàn phá. Xử Nữ đỡ Diệp xuống, thu hồi Thần Điểu vào lá bùa. Diệp chậm chạp bước vào trong ngôi nhà nhỏ cũ kỹ mẹ Diệp để lại. Hồ Hiên ngồi ở chiếc ghế đẩu kê gọn bên mép giường của cô, Diệp bắt gặp đôi mắt kinh ngạc của hắn, hai người nhìn nhau một hồi rồi Hồ Hiên mới đẩy mạnh ghế đứng dậy.
- Xin chào, tôi về rồi.
Hồ Hiên vẫn đứng bất động nhìn cô không chớp mắt. Nhìn hắn tiều tụy đi nhiều, không hiểu trong mấy ngày qua hắn đã làm gì mà tới mức ấy?
- Trông anh gầy đi nhiều đấy, chắc công việc quan trọng vất vả à?
- Ngươi là…Doãn Hạ Diệp?
“À quên mất. Bộ dạng của mình hiện tại sẽ chẳng có ai nhận ra mình là Doãn Hạ Diệp.”
- Tôi không biết giải thích ra sao cho anh hiểu, nhưng tôi…đúng là Doãn Hạ Diệp.
Cả hai người đứng yên một hồi, cuối cùng Hồ Hiên cũng không kiềm chế được mà nhào tới ôm chặt cô vào lòng hắn. Diệp bất ngờ, trong nháy mắt đã được hơi ấm cùng bờ vai cao rộng bao bọc lấy, cô không có phản ứng hay kháng cự lại hắn.
- Ta lo lắng muốn chết. Sao ngươi lại đột ngột bỏ đi không nói một lời nào, ngươi có biết ta đã tìm ngươi khổ sở thế nào không. Ta…ta đã phải ra cả bờ sông bờ suối, vách đá vách núi, đã đi không biết bao nhiêu đoạn đường tìm ngươi, sợ rằng ngươi nghĩ quẩn lao đầu vào đâu đó tự tử…
“Hừ, đoạn sau càng nói càng thấy nhảm” – Diệp thầm nhủ.
- Tôi ổn rồi, tôi đâu phải đứa ngớ ngẩn tới mức lao đầu tự tử - Hồ Hiên ghì chặt Diệp trong vòng ôm của hắn, hai bàn tay cô khẽ khàng vỗ lên tấm lưng của hắn, nhẹ nhàng như có như không.
- Ngươi… ngươi làm sao ổn được chứ. Mấy ngày trước ngươi…ngươi cũng nói ngươi ổn, kết quả là ngươi mất tích không nói lời nào. Ngươi… ngươi…
Không rõ là Hồ Hiên đang biểu cảm thế nào, nghẹn ngào, lo lắng hay có chút sợ hãi? Diệp nhìn không ra biểu cảm phức tạp của hắn thông qua giọng nói lắp bắp chữ được chữ mất này.
- Cô ấy mới trở về, ngươi cũng phải để cô ấy nghỉ ngơi đã chứ Hồ Hiên.
Xử Nữ mỉm cười nhắc nhở, mỹ nhân đi đến chỗ bình nước và tự rót cho mình một cốc nước lạnh uống cạn, dáng người nhỏ nhắn điềm đạm ngồi xuống chiếc ghế gỗ. Hồ Hiên chậm chạp buông tay, khuôn mặt vốn vui vẻ tưng tửng nay lại xịu xuống xấu xí khó coi. Diệp chớp mắt một cái, nhìn không ra Hồ Hiên mà cô từng quen biết.
/54
|