Không rõ Diệp đã ngủ bao lâu, cô hầu như không còn khái niệm thời gian nữa. Nghe xung quanh có tiếng ồn ào, Diệp mở mắt. Bốn người đang ngồi trong một tiệm nhỏ. Đối diện với Diệp là Xử Nữ, cô nàng tay chạm tách coffee sữa đá, bày bộ mặt tò mò hiếu kỳ dành cho Diệp.
Kế bên Xử Nữ là Hồ Hiên, hắn ngồi chống tay quay mặt đi nơi khác, có vẻ đang không vui.
Còn Tự Nhân?
Cái nhìn của Xử Nữ không bình thường lắm, Diệp chột dạ và thu tầm mắt về gần mình.
Tự Nhân đang ngồi trên ghế.
Cô được hắn bế ngồi trong lòng.
Cánh tay Tự Nhân còn ôm Diệp để cô không trượt xuống.
- Tỉnh rồi à? Em ăn gì không?
Hắn vươn tay lấy cốc trà, Diệp đụng mặt vào ngực hắn. Cô hét toáng lên và nhào xuống ghế bên cạnh, vuốt mặt thấy mặt đỏ như gấc chín. Tự Nhân ngạc nhiên, hắn cười tươi không để bụng. Khách trong quán nhìn Diệp cười khúc khích làm cô càng ngượng không ngẩng được mặt lên.
- Hai người tình cảm tốt nhỉ? – Xử Nữ.
- Mỹ nữ à, tình cảm chúng ta cũng tốt lắm mà!
Hồ Hiên vo ve xán lại ghế của Xử Nữ, cô nàng đã quyết liệt hơn trong việc đối phó với dâm tặc.
- Ân nhân của tôi không ngờ thoái hóa đạo đức mức này. Tôi thật là thất vọng.
“Thoái hóa đạo đức…”
Hồ Hiên bị lời nói sắc tựa dao lam cứa vào tim, máu chảy ròng ròng. Tổn thương, tổn thương nghiêm trọng. Mỹ nữ đáng lẽ phải yêu thích hắn chứ sao lại tàn nhẫn với hắn?
Hồ Hiên gục mặt tự kỷ.
- Em ăn hay uống chút gì nhé?
Từ khi Tự Nhân tặng cô vòng tay, Diệp thấy giữa cô và hắn đã bớt xa lạ, đã thân thiết hơn một chút.
- Tôi muốn uống trà.
- A. Gọi đồ uống cũng giống nhau – Xử Nữ lên tiếng thích thú.
- Vậy tôi uống coffee – Diệp nheo mắt nhìn Xử Nữ, cô nàng xinh đẹp muốn trêu chọc Diệp sao?
- Ồ - Xử Nữ ìu xìu mất hứng.
Một tách coffee được đem đến, mùi thơm khiến tinh thần Diệp trở nên tỉnh táo.
- Mà nè. Sao cô quen biết được hai yêu quái tu luyện tới mấy nghìn năm?
Xử Nữ nhìn Diệp và mong đợi câu trả lời, Tự Nhân và Hồ Hiên không hẹn mà đồng loạt liếc Xử Nữ.
“Yêu quái à? Tự Nhân và Hồ Hiên là yêu quái thành tinh…” – Lòng Diệp run khẽ.
- Họ tự kiếm tôi mà.
“Tôi còn không biết vì sao tôi lại trở thành người mà Tự Nhân và Hồ Hiên tìm kiếm. Tất cả những điều tôi biết chỉ là một cái tên Dĩnh Nghi lạ hoắc Tự Nhân gán cho tôi.”
Miệng Diệp vẫn cười nhưng đôi mắt hướng xuống hai bàn tay đặt trên đùi, cô không dám hỏi rõ ngọn nguồn. Diệp nghĩ rằng mình đang thừa hưởng sự quan tâm thay cho Dĩnh Nghi nào đó. Nếu bây giờ cô hỏi rõ, biết đâu Tự Nhân và Hồ Hiên sẽ biến mất.
Cho dù ích kỉ, nhưng Diệp muốn cô sẽ là người rời họ trước, khi căn nhà cũ được sửa xong. Cô không muốn thấy họ bỏ rơi cô trước.
“Chỉ một chút thôi, hãy cho mình được ích kỷ. Cuối cùng mình cũng rời đi khi sửa nhà xong mà.”
- Tôi tưởng yêu quái chỉ biết ăn thịt người trần gian…. – Xử Nữ biết hai yêu quái ngồi cùng bàn sẽ không thể chấp nhận lời của cô, nhưng cô vẫn nói.
“Xử Nữ là Người Niêm phong trừ yêu diệt ma, chắc rất ác cảm với yêu quái. Ngồi cùng một bàn nói chuyện tán ngẫu cũng chỉ vì cô ta đang phải nhờ tới Tự Nhân.”
Nhưng Tự Nhân và Hồ Hiên đối xử với cô rất tốt, qua trận đấu sáng nay, Diệp càng khẳng định hai người bọn họ không xấu xa như lũ yêu ma khác. Họ là những người đặc biệt với Diệp.
- Cô không hiểu gì về họ thì đừng nói bừa !
Diệp đập mạnh tách coffee xuống bàn, tức giận nhìn thẳng vào đôi mắt phượng của Xử Nữ.
- Vậy sao? – Xử Nữ nhếch mép.
- Họ không ăn thịt người, không hút sinh khí. Họ tu luyện nhưng không giết người. Sáng nay cô có thấy Hồ Hiên thương tích đầy mình mà còn lên tiếng xin Tự Nhân tha cho đám yêu quái? Nếu họ giống như những loài yêu quái khác thì đám yêu quái ấy đã cầm chắc cái chết rồi.
Xử Nữ tròn mắt không chớp, không nghĩ Diệp lại tức giận vì bảo vệ hai con yêu quái. Một người trần gian mà có lý lẽ để bảo vệ thứ không có nhân tính và chỉ mang đến chết chóc, bất hạnh cho trần gian ư?
- Tôi biết cô không tin lại có yêu quái tốt không làm hại con người, nhưng ít ra cô cũng nên chắc chắn rằng điều cô nói về hai người này là chuẩn xác.
Tự Nhân lấy giấy lau sạch vết coffee bị loang trên bàn, hắn cầm tay Diệp lên và lau qua.
- Không. Tôi tin.
Xử Nữ làm mọi người bất ngờ, nhưng cô ta có thật sự tin?
Xử Nữ tỏ ra khó hiểu. Nếu là Xử Nữ, cô sẽ không bao giờ lại gần bọn yêu quái ghê tởm. Cách nói chuyện và quan tâm của Diệp với hai yêu quái quá tự nhiên, Xử Nữ lại không hiểu. Có lẽ cô sẽ không hiểu được lòng tin của Diệp dành cho hai yêu quái là như thế nào.
Xử Nữ nhấp một ngụm coffee.
Và cách quan tâm của hai yêu quái dành cho Diệp – một con bé trần gian cũng thật khác biệt.
Xử Nữ không đội trời chung với lũ yêu quái đã hoành hành giết bao mạng người trần gian, nhiệm vụ của cô là bảo vệ trần gian. Vì thế, gặp yêu quái là giết thẳng tay.
Duy nhất có một ngoại lệ mà Xử Nữ không giải thích được.
Con cáo trắng đã cứu cô!
Biết đâu suy nghĩ của cô sẽ phải thay đổi chăng? Rằng vẫn tồn tại yêu quái tốt, mặc dù chúng quá hiêm hoi?
- Cô nói về cô đi.
- Gì cơ? – Xử Nữ vừa mất tập trung.
- Cô và Hồ Hiên gặp nhau ra sao?
Hồ Hiên không giấu được thắc mắc, hắn bật dậy ngồi nghiêm chỉnh dõi theo Xử Nữ.
- À. Nhưng dâm tặc không nhớ tôi, tôi kể cũng chẳng có gì quan trọng.
- Tôi quên cũng bởi thời gian lâu quá. Mỹ nhân, kể lại thiên tình sử của chúng ta đi.
Điệu bộ nhõng nhẽo của Hồ Hiên thật buồn nôn. Diệp chưa từng tưởng tượng Hồ Hiên còn có bộ dạng dâm tặc khó coi này. Quả nhiên, nhìn người thể nhìn qua bề ngoài.
- Mới có chưa đến mười năm thôi – Xử Nữ cười rùng rợn, cô vỗ vai Hồ Hiên truyền đến xúc giác hắn một trận lạnh buốt báo động – Không nhớ thì bảo là không nhớ, tôi cũng đã lường trước. Việc anh cứu tôi với tôi thì là ơn nghĩa lớn lao, nhưng với yêu quái ngàn năm như anh chẳng phải chỉ là cái chớp mắt không đáng lưu tâm?
“Mình nghe giọng điệu của Xử Nữ có chút tự giễu và đáng thương.”
Hồ Hiên thừ người vì câu nói của Xử Nữ, bỗng dưng hắn biến thành kẻ vô tâm? Hồ Hiên cắn móng tay, khoanh chân ngồi hồi tưởng quá khứ, hắn quyết nhớ lại cho được chuyện ngày đó.
Nhớ, nhớ. Nhớ bao nhiêu cũng không nhớ được đoạn cần nhớ…
- Không phải tôi không thèm lưu tâm, mỹ nhân. Thực ra tôi chỉ nhớ được mình cứu một ai đó khỏi yêu quái và bị đánh một chiêu mất mạng luôn. Từ lúc tôi mất một mạng, đuôi rụng mất một cái thì kí ức hồi sinh rất mơ hồ. Tôi còn không nhớ đã hạ yêu quái ra sao và thoát khỏi nơi ấy thế nào.
- Ngươi hành động nghĩa hiệp thật. Có điều lại bất cẩn nên trả giá HƠI đắt chứ gì?
Tự Nhân bông đùa trên nỗi đau bất hạnh của Hồ Hiên.
- Xử Nữ, nếu người hắn cứu là ngươi, ta e ngươi nợ hắn nhiều hơn một cái mạng.
- Tự Nhân, đâu cần nhắc lại – Hồ Hiên trầm giọng.
- Ý ngươi là sao? – Xử Nữ kinh ngạc.
“Nhiều hơn một cái mạng hả? Nhưng nhiều nhất Xử Nữ cũng chỉ có thể trả mạng thôi mà.”
- Ngươi không thích nghe lại, ta cũng không nhắc nữa.
- Có chuyện gì nữa?
- Không có gì, mỹ nhân.
Rút cục Hồ Hiên còn gặp chuyện gì liên quan tới việc cứu Xử Nữ? Chuyện nghiêm trọng lắm sao? Chuyện không vui? Cho nên hắn mới không muốn Tự Nhân nói?
Xử Nữ tay bấu chặt thành cốc, cô không thể chịu được cảm giác lửng lơ, chuyện phải biết mà không được biết.
- Anh còn gặp chuyện gì sau khi cứu tôi?
- A haha… Mỹ nhân nóng tính quá nha, không được cáu. Ảnh hưởng xấu dung nhan đấy.
- Chết tiệt, anh không nói?
Hồ Hiên bị Xử Nữ túm cổ áo xách lên tra khảo, hắn tuyệt đối không kể nửa chữ với cô. Mắng thế nào hắn cũng giấu.
“Xử Nữ tức giận lại đáng sợ thế này sao.” – Diệp nép người xuống ghế, im re.
Chuyện của Hồ Hiên bí ẩn quá, Diệp lại muốn biết gì đó. Cô liếc về phía Tự Nhân đang uống trà, ghé tai hắn thì thầm.
- Hồ Hiên gặp chuyện gì vậy Tự Nhân? Anh kể tôi nghe đi. Tôi không kể với ai đâu.
- Là vầy, vì hắn chỉ còn tám đuôi mà bị….
- NGÔ TỰ NHÂN !
- Ừ thôi không kể - Tự Nhân ngồi nghiêm chỉnh uống trà.
Xém chút là Diệp được nghe Tự Nhân kể chuyện.
- Lên đường tiếp đi, tối muộn khó đi đường lắm.
Hồ Hiên đẩy ghế đứng dậy ra ngoài trước, Xử Nữ chỉ có thể cau có mặt mày không hơn không kém. Tự Nhân và Xử Nữ gọi người thanh toán nhưng Diệp đã trả hết tiền cho cả nhóm.
- Cô giàu quá nhỉ?
- Tự Nhân biến cho tôi cả một tủ tiền ở nhà đó, không lo không có tiền tiêu.
Xử Nữ:”……”
- Tôi đi cùng không giúp gì được cho cô, vậy để tôi giúp bằng cách này đi.
Diệp đắn đo một lúc, nói ra suy nghĩ trong lòng mình cho Xử Nữ nghe, cô lại thấy hơi xấu hổ, ngoảnh mặt đi ra cửa luôn.
Kế bên Xử Nữ là Hồ Hiên, hắn ngồi chống tay quay mặt đi nơi khác, có vẻ đang không vui.
Còn Tự Nhân?
Cái nhìn của Xử Nữ không bình thường lắm, Diệp chột dạ và thu tầm mắt về gần mình.
Tự Nhân đang ngồi trên ghế.
Cô được hắn bế ngồi trong lòng.
Cánh tay Tự Nhân còn ôm Diệp để cô không trượt xuống.
- Tỉnh rồi à? Em ăn gì không?
Hắn vươn tay lấy cốc trà, Diệp đụng mặt vào ngực hắn. Cô hét toáng lên và nhào xuống ghế bên cạnh, vuốt mặt thấy mặt đỏ như gấc chín. Tự Nhân ngạc nhiên, hắn cười tươi không để bụng. Khách trong quán nhìn Diệp cười khúc khích làm cô càng ngượng không ngẩng được mặt lên.
- Hai người tình cảm tốt nhỉ? – Xử Nữ.
- Mỹ nữ à, tình cảm chúng ta cũng tốt lắm mà!
Hồ Hiên vo ve xán lại ghế của Xử Nữ, cô nàng đã quyết liệt hơn trong việc đối phó với dâm tặc.
- Ân nhân của tôi không ngờ thoái hóa đạo đức mức này. Tôi thật là thất vọng.
“Thoái hóa đạo đức…”
Hồ Hiên bị lời nói sắc tựa dao lam cứa vào tim, máu chảy ròng ròng. Tổn thương, tổn thương nghiêm trọng. Mỹ nữ đáng lẽ phải yêu thích hắn chứ sao lại tàn nhẫn với hắn?
Hồ Hiên gục mặt tự kỷ.
- Em ăn hay uống chút gì nhé?
Từ khi Tự Nhân tặng cô vòng tay, Diệp thấy giữa cô và hắn đã bớt xa lạ, đã thân thiết hơn một chút.
- Tôi muốn uống trà.
- A. Gọi đồ uống cũng giống nhau – Xử Nữ lên tiếng thích thú.
- Vậy tôi uống coffee – Diệp nheo mắt nhìn Xử Nữ, cô nàng xinh đẹp muốn trêu chọc Diệp sao?
- Ồ - Xử Nữ ìu xìu mất hứng.
Một tách coffee được đem đến, mùi thơm khiến tinh thần Diệp trở nên tỉnh táo.
- Mà nè. Sao cô quen biết được hai yêu quái tu luyện tới mấy nghìn năm?
Xử Nữ nhìn Diệp và mong đợi câu trả lời, Tự Nhân và Hồ Hiên không hẹn mà đồng loạt liếc Xử Nữ.
“Yêu quái à? Tự Nhân và Hồ Hiên là yêu quái thành tinh…” – Lòng Diệp run khẽ.
- Họ tự kiếm tôi mà.
“Tôi còn không biết vì sao tôi lại trở thành người mà Tự Nhân và Hồ Hiên tìm kiếm. Tất cả những điều tôi biết chỉ là một cái tên Dĩnh Nghi lạ hoắc Tự Nhân gán cho tôi.”
Miệng Diệp vẫn cười nhưng đôi mắt hướng xuống hai bàn tay đặt trên đùi, cô không dám hỏi rõ ngọn nguồn. Diệp nghĩ rằng mình đang thừa hưởng sự quan tâm thay cho Dĩnh Nghi nào đó. Nếu bây giờ cô hỏi rõ, biết đâu Tự Nhân và Hồ Hiên sẽ biến mất.
Cho dù ích kỉ, nhưng Diệp muốn cô sẽ là người rời họ trước, khi căn nhà cũ được sửa xong. Cô không muốn thấy họ bỏ rơi cô trước.
“Chỉ một chút thôi, hãy cho mình được ích kỷ. Cuối cùng mình cũng rời đi khi sửa nhà xong mà.”
- Tôi tưởng yêu quái chỉ biết ăn thịt người trần gian…. – Xử Nữ biết hai yêu quái ngồi cùng bàn sẽ không thể chấp nhận lời của cô, nhưng cô vẫn nói.
“Xử Nữ là Người Niêm phong trừ yêu diệt ma, chắc rất ác cảm với yêu quái. Ngồi cùng một bàn nói chuyện tán ngẫu cũng chỉ vì cô ta đang phải nhờ tới Tự Nhân.”
Nhưng Tự Nhân và Hồ Hiên đối xử với cô rất tốt, qua trận đấu sáng nay, Diệp càng khẳng định hai người bọn họ không xấu xa như lũ yêu ma khác. Họ là những người đặc biệt với Diệp.
- Cô không hiểu gì về họ thì đừng nói bừa !
Diệp đập mạnh tách coffee xuống bàn, tức giận nhìn thẳng vào đôi mắt phượng của Xử Nữ.
- Vậy sao? – Xử Nữ nhếch mép.
- Họ không ăn thịt người, không hút sinh khí. Họ tu luyện nhưng không giết người. Sáng nay cô có thấy Hồ Hiên thương tích đầy mình mà còn lên tiếng xin Tự Nhân tha cho đám yêu quái? Nếu họ giống như những loài yêu quái khác thì đám yêu quái ấy đã cầm chắc cái chết rồi.
Xử Nữ tròn mắt không chớp, không nghĩ Diệp lại tức giận vì bảo vệ hai con yêu quái. Một người trần gian mà có lý lẽ để bảo vệ thứ không có nhân tính và chỉ mang đến chết chóc, bất hạnh cho trần gian ư?
- Tôi biết cô không tin lại có yêu quái tốt không làm hại con người, nhưng ít ra cô cũng nên chắc chắn rằng điều cô nói về hai người này là chuẩn xác.
Tự Nhân lấy giấy lau sạch vết coffee bị loang trên bàn, hắn cầm tay Diệp lên và lau qua.
- Không. Tôi tin.
Xử Nữ làm mọi người bất ngờ, nhưng cô ta có thật sự tin?
Xử Nữ tỏ ra khó hiểu. Nếu là Xử Nữ, cô sẽ không bao giờ lại gần bọn yêu quái ghê tởm. Cách nói chuyện và quan tâm của Diệp với hai yêu quái quá tự nhiên, Xử Nữ lại không hiểu. Có lẽ cô sẽ không hiểu được lòng tin của Diệp dành cho hai yêu quái là như thế nào.
Xử Nữ nhấp một ngụm coffee.
Và cách quan tâm của hai yêu quái dành cho Diệp – một con bé trần gian cũng thật khác biệt.
Xử Nữ không đội trời chung với lũ yêu quái đã hoành hành giết bao mạng người trần gian, nhiệm vụ của cô là bảo vệ trần gian. Vì thế, gặp yêu quái là giết thẳng tay.
Duy nhất có một ngoại lệ mà Xử Nữ không giải thích được.
Con cáo trắng đã cứu cô!
Biết đâu suy nghĩ của cô sẽ phải thay đổi chăng? Rằng vẫn tồn tại yêu quái tốt, mặc dù chúng quá hiêm hoi?
- Cô nói về cô đi.
- Gì cơ? – Xử Nữ vừa mất tập trung.
- Cô và Hồ Hiên gặp nhau ra sao?
Hồ Hiên không giấu được thắc mắc, hắn bật dậy ngồi nghiêm chỉnh dõi theo Xử Nữ.
- À. Nhưng dâm tặc không nhớ tôi, tôi kể cũng chẳng có gì quan trọng.
- Tôi quên cũng bởi thời gian lâu quá. Mỹ nhân, kể lại thiên tình sử của chúng ta đi.
Điệu bộ nhõng nhẽo của Hồ Hiên thật buồn nôn. Diệp chưa từng tưởng tượng Hồ Hiên còn có bộ dạng dâm tặc khó coi này. Quả nhiên, nhìn người thể nhìn qua bề ngoài.
- Mới có chưa đến mười năm thôi – Xử Nữ cười rùng rợn, cô vỗ vai Hồ Hiên truyền đến xúc giác hắn một trận lạnh buốt báo động – Không nhớ thì bảo là không nhớ, tôi cũng đã lường trước. Việc anh cứu tôi với tôi thì là ơn nghĩa lớn lao, nhưng với yêu quái ngàn năm như anh chẳng phải chỉ là cái chớp mắt không đáng lưu tâm?
“Mình nghe giọng điệu của Xử Nữ có chút tự giễu và đáng thương.”
Hồ Hiên thừ người vì câu nói của Xử Nữ, bỗng dưng hắn biến thành kẻ vô tâm? Hồ Hiên cắn móng tay, khoanh chân ngồi hồi tưởng quá khứ, hắn quyết nhớ lại cho được chuyện ngày đó.
Nhớ, nhớ. Nhớ bao nhiêu cũng không nhớ được đoạn cần nhớ…
- Không phải tôi không thèm lưu tâm, mỹ nhân. Thực ra tôi chỉ nhớ được mình cứu một ai đó khỏi yêu quái và bị đánh một chiêu mất mạng luôn. Từ lúc tôi mất một mạng, đuôi rụng mất một cái thì kí ức hồi sinh rất mơ hồ. Tôi còn không nhớ đã hạ yêu quái ra sao và thoát khỏi nơi ấy thế nào.
- Ngươi hành động nghĩa hiệp thật. Có điều lại bất cẩn nên trả giá HƠI đắt chứ gì?
Tự Nhân bông đùa trên nỗi đau bất hạnh của Hồ Hiên.
- Xử Nữ, nếu người hắn cứu là ngươi, ta e ngươi nợ hắn nhiều hơn một cái mạng.
- Tự Nhân, đâu cần nhắc lại – Hồ Hiên trầm giọng.
- Ý ngươi là sao? – Xử Nữ kinh ngạc.
“Nhiều hơn một cái mạng hả? Nhưng nhiều nhất Xử Nữ cũng chỉ có thể trả mạng thôi mà.”
- Ngươi không thích nghe lại, ta cũng không nhắc nữa.
- Có chuyện gì nữa?
- Không có gì, mỹ nhân.
Rút cục Hồ Hiên còn gặp chuyện gì liên quan tới việc cứu Xử Nữ? Chuyện nghiêm trọng lắm sao? Chuyện không vui? Cho nên hắn mới không muốn Tự Nhân nói?
Xử Nữ tay bấu chặt thành cốc, cô không thể chịu được cảm giác lửng lơ, chuyện phải biết mà không được biết.
- Anh còn gặp chuyện gì sau khi cứu tôi?
- A haha… Mỹ nhân nóng tính quá nha, không được cáu. Ảnh hưởng xấu dung nhan đấy.
- Chết tiệt, anh không nói?
Hồ Hiên bị Xử Nữ túm cổ áo xách lên tra khảo, hắn tuyệt đối không kể nửa chữ với cô. Mắng thế nào hắn cũng giấu.
“Xử Nữ tức giận lại đáng sợ thế này sao.” – Diệp nép người xuống ghế, im re.
Chuyện của Hồ Hiên bí ẩn quá, Diệp lại muốn biết gì đó. Cô liếc về phía Tự Nhân đang uống trà, ghé tai hắn thì thầm.
- Hồ Hiên gặp chuyện gì vậy Tự Nhân? Anh kể tôi nghe đi. Tôi không kể với ai đâu.
- Là vầy, vì hắn chỉ còn tám đuôi mà bị….
- NGÔ TỰ NHÂN !
- Ừ thôi không kể - Tự Nhân ngồi nghiêm chỉnh uống trà.
Xém chút là Diệp được nghe Tự Nhân kể chuyện.
- Lên đường tiếp đi, tối muộn khó đi đường lắm.
Hồ Hiên đẩy ghế đứng dậy ra ngoài trước, Xử Nữ chỉ có thể cau có mặt mày không hơn không kém. Tự Nhân và Xử Nữ gọi người thanh toán nhưng Diệp đã trả hết tiền cho cả nhóm.
- Cô giàu quá nhỉ?
- Tự Nhân biến cho tôi cả một tủ tiền ở nhà đó, không lo không có tiền tiêu.
Xử Nữ:”……”
- Tôi đi cùng không giúp gì được cho cô, vậy để tôi giúp bằng cách này đi.
Diệp đắn đo một lúc, nói ra suy nghĩ trong lòng mình cho Xử Nữ nghe, cô lại thấy hơi xấu hổ, ngoảnh mặt đi ra cửa luôn.
/54
|