Sau cú va chạm mạnh đã khiến cho chiếc xe bị hư hỏng nặng nề, đầu xe bị móp méo đến biến dạng.
Hàn Tam và Hứa Dĩnh Hàn hiện tại đều đang trong trạng thái mê man, chỉ có Hàn Tứ dù bị thương không nhẹ nhưng vẫn còn tỉnh táo.
Hàn Tứ khó khăn chống đỡ bản thân mình ngồi dậy, sau đó nâng bàn tay run rẩy chầm chậm mở cửa xe. Anh ta phải nhanh chóng đưa lão đại cùng Hàn Tam ra ngoài, bởi lúc nãy xe chạy với tốc độ cực nhanh nên cú va chạm rất mạnh, anh ta đoán chừng không bao lâu nữa chiếc xe này sẽ phát nổ.
Nếu là bình thường thì đưa người bất tỉnh ra khỏi xe chỉ là chuyện đơn giản, nhưng hiện tại sức lực Hàn Tứ không đủ, với cả anh ta còn đang bị thương, đưa được hai người họ ra ngoài anh ta đã phải rất vất vả.
Đúng như Hàn Tứ dự đoán, sau khi đưa Hàn Tam cùng Hứa Dĩnh Hàn tránh đến một nơi vừa đủ an toàn, chỉ vài giây sau chiếc xe đã phát nổ, sau đó là ngọn lửa đỏ rực thiêu rụi toàn bộ chiếc xe.
Vụ nổ lớn khiến cho Hàn Tam trong cơn mê man vô thức tỉnh lại, anh ta bởi vì hít phải khói mà ho nhẹ vài tiếng.
Hàn Tứ thở phào một hơi, trực tiếp ngồi sụp xuống sau đó hất cằm: “Cậu thế nào rồi?”
Hàn Tam đang mắc ho nên xua tay thay cho câu trả lời, có vẻ như anh ta bị thương cũng không đáng kể. Bấy giờ chỉ còn lại Hứa Dĩnh Hàn là vẫn nằm im như pho tượng không một chút phản ứng khiến cho hai người họ càng lo lắng hơn.
Hàn Tứ khẩn trương rút điện thoại lệnh cho người ở tổ chức sắp xếp xe đi đến địa điểm bọn họ gặp nạn, còn không quên lệnh cho họ sắp xếp thêm bác sĩ riêng để kiểm tra tình trạng sức khỏe của hắn.
…
Bên phía bệnh viện, Lâm Hy chỉ mới vừa chợp mắt được một lúc thì đã giật mình tỉnh giấc.
Cô gặp ác mộng, trong cơn mơ cô thấy Hứa Dĩnh Hàn bị một nhóm người không ngừng dùng dao đâm mạnh vào lồng ngực hắn nhưng hắn một chút cũng không phản kháng, chỉ đăm đăm nhìn về phía cô, miệng liên tục gọi tên cô.
Tống Dương ở một bên chứng kiến biểu hiện hết mức sợ hãi của Lâm Hy thì bắt đầu lo lắng: “Em sao vậy, có phải là mơ thấy ác mộng không?” Anh vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán cô.
“Ừm.” Lâm Hy nhẹ giọng trả lời anh, lồng ngực vẫn còn chưa hết sợ hãi mà phập phồng lên xuống. Một lúc sau, Lâm Hy cố gắng bình tĩnh lại, lúc này mới sực nhớ ra còn chuyện quan trọng: “Lâm Quyền cậu ta…”
“Em yên tâm đi, anh đã cho người đưa cậu ấy trở về tổ chức rồi.” Không để Lâm Hy nói hết câu, Tống Dương đã nhanh chóng trả lời.
Lâm Hy cũng chỉ gật đầu sau đó thì không nói thêm gì nữa. Nhớ lại cơn ác mộng lúc nãy, chẳng biết có phải là do dư âm để lại khiến cô bị ám ảnh hay không mà hiện tại trong lòng cô cứ luôn có cảm giác bồn chồn bất an.
Đang trầm tư vào dòng suy nghĩ thì bất chợt cô nghe thấy Tống Dương đang gọi mình.
“Trong phòng hết nước rồi, anh đi ra ngoài lấy nước cho em.” Tống Dương cầm bình thủy tinh trống trơn lên ra hiệu.
Lâm Hy “ừm” một tiếng, những cảm giác trước đó cũng không đọng lại trong lòng cô quá lâu, cô tự ép mình phải quên đi cơn ác mộng đẫm máu đó. Cô nhắm mắt, từ từ nằm xuống giường bệnh.
Bất chợt bên ngoài cửa có tiếng động, tuy Lâm Hy nhắm mắt nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn ngủ nên rất nhanh đã mở mắt.
“Anh lấy nước nhanh vậy sao?” Lâm Hy cứ nghĩ là Tống Dương đã đi lấy nước trở về, nhưng khi cô lia mắt nhìn về phía cửa thì cô bất giác hoảng hồn.
Ngoài cửa không biết từ lúc nào đã có hai vệ sĩ đứng canh gác hai bên. Lâm Hy nheo mắt nhìn ra hướng cửa, cô đang muốn xem thử nhân vật chuẩn bị bước vào là ai.
Tiếng bước chân ngày một rõ, kèm theo đó là tiếng của một vật va chạm cùng lúc với bước chân, nó giống như là tiếng của người già khi chống gậy.
Khoảnh khắc này, Lâm Hy chỉ nghĩ đến một người. Vừa vặn lúc đó, hai thân hình một uy nghiêm một cung kính bước vào.
Lâm Hy nhìn đến người cầm cây gậy chống đầu tiên, đối phương khoảng hơn năm mươi, râu tóc đã bạc trắng hơn phân nửa, tay cầm chuỗi phật, tay kia chống gậy. Trên người ông toát lên một vẻ chững chạc nghiêm nghị khiến cô không dám tùy tiện mở lời.
Lâm Hy đánh giá ông một lúc sau đó mới nhìn sang người bên cạnh, lúc này cô trợn trắng mắt. Cô nhận ra người đàn ông này, ông ấy là Tam Vương Gia, người thân cận bên cạnh ông lớn, vậy chẳng lẽ người đàn ông kia là?..
Lâm Hy không nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy cúi đầu cung kính với người ở đối diện: “Ông lớn, thất lễ rồi.”
Ông lớn từ tốn chống gậy đi tới ghế ngồi xuống sau đó cất giọng điềm đạm: “Sức khỏe không tốt thì cứ ngồi, không cần phải giữ quy củ.”
Lâm Hy cố nặn ra một nụ cười, giọng nói có vài phần nể sợ trong đó: “Cảm ơn ông lớn đã quan tâm, tôi đứng là được rồi.” Đây cũng là lần đầu cô được nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của ông lớn, trước đây những lần nhận nhiệm vụ đều là Hứa Dĩnh Hàn sẽ giao lại cho cô, hoặc có gặp trực tiếp thì cũng chỉ được nhìn thấy loáng thoáng qua tấm rèm.
Lúc đó nghe giọng ông Lâm Hy cứ nghĩ ông đã là ông cụ già hơn bảy mươi tuổi, nhưng bấy giờ khi nhìn trực diện cô mới biết, khả năng nhìn nhận của mình đúng là có vấn đề.
Bởi trông ông chỉ khoảng hơn năm mươi mà thôi.
Hai tiếng gõ của cây gậy chống ngay tức khắc đưa Lâm Hy trở về với thực tại, cô kiêng dè nhìn ông lễ phép nói: “Không biết là… ông lớn tới đây tìm tôi có việc gì không ạ?”
Ông lớn đang xoay phật châu, nghe Lâm Hy nói đến đây thì ngừng lại, lời nói dịu nhẹ êm ái nhưng lại khiến cho cô rét lạnh bởi sự uy hiếp.
“Bỏ đứa bé đi!”
Hàn Tam và Hứa Dĩnh Hàn hiện tại đều đang trong trạng thái mê man, chỉ có Hàn Tứ dù bị thương không nhẹ nhưng vẫn còn tỉnh táo.
Hàn Tứ khó khăn chống đỡ bản thân mình ngồi dậy, sau đó nâng bàn tay run rẩy chầm chậm mở cửa xe. Anh ta phải nhanh chóng đưa lão đại cùng Hàn Tam ra ngoài, bởi lúc nãy xe chạy với tốc độ cực nhanh nên cú va chạm rất mạnh, anh ta đoán chừng không bao lâu nữa chiếc xe này sẽ phát nổ.
Nếu là bình thường thì đưa người bất tỉnh ra khỏi xe chỉ là chuyện đơn giản, nhưng hiện tại sức lực Hàn Tứ không đủ, với cả anh ta còn đang bị thương, đưa được hai người họ ra ngoài anh ta đã phải rất vất vả.
Đúng như Hàn Tứ dự đoán, sau khi đưa Hàn Tam cùng Hứa Dĩnh Hàn tránh đến một nơi vừa đủ an toàn, chỉ vài giây sau chiếc xe đã phát nổ, sau đó là ngọn lửa đỏ rực thiêu rụi toàn bộ chiếc xe.
Vụ nổ lớn khiến cho Hàn Tam trong cơn mê man vô thức tỉnh lại, anh ta bởi vì hít phải khói mà ho nhẹ vài tiếng.
Hàn Tứ thở phào một hơi, trực tiếp ngồi sụp xuống sau đó hất cằm: “Cậu thế nào rồi?”
Hàn Tam đang mắc ho nên xua tay thay cho câu trả lời, có vẻ như anh ta bị thương cũng không đáng kể. Bấy giờ chỉ còn lại Hứa Dĩnh Hàn là vẫn nằm im như pho tượng không một chút phản ứng khiến cho hai người họ càng lo lắng hơn.
Hàn Tứ khẩn trương rút điện thoại lệnh cho người ở tổ chức sắp xếp xe đi đến địa điểm bọn họ gặp nạn, còn không quên lệnh cho họ sắp xếp thêm bác sĩ riêng để kiểm tra tình trạng sức khỏe của hắn.
…
Bên phía bệnh viện, Lâm Hy chỉ mới vừa chợp mắt được một lúc thì đã giật mình tỉnh giấc.
Cô gặp ác mộng, trong cơn mơ cô thấy Hứa Dĩnh Hàn bị một nhóm người không ngừng dùng dao đâm mạnh vào lồng ngực hắn nhưng hắn một chút cũng không phản kháng, chỉ đăm đăm nhìn về phía cô, miệng liên tục gọi tên cô.
Tống Dương ở một bên chứng kiến biểu hiện hết mức sợ hãi của Lâm Hy thì bắt đầu lo lắng: “Em sao vậy, có phải là mơ thấy ác mộng không?” Anh vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán cô.
“Ừm.” Lâm Hy nhẹ giọng trả lời anh, lồng ngực vẫn còn chưa hết sợ hãi mà phập phồng lên xuống. Một lúc sau, Lâm Hy cố gắng bình tĩnh lại, lúc này mới sực nhớ ra còn chuyện quan trọng: “Lâm Quyền cậu ta…”
“Em yên tâm đi, anh đã cho người đưa cậu ấy trở về tổ chức rồi.” Không để Lâm Hy nói hết câu, Tống Dương đã nhanh chóng trả lời.
Lâm Hy cũng chỉ gật đầu sau đó thì không nói thêm gì nữa. Nhớ lại cơn ác mộng lúc nãy, chẳng biết có phải là do dư âm để lại khiến cô bị ám ảnh hay không mà hiện tại trong lòng cô cứ luôn có cảm giác bồn chồn bất an.
Đang trầm tư vào dòng suy nghĩ thì bất chợt cô nghe thấy Tống Dương đang gọi mình.
“Trong phòng hết nước rồi, anh đi ra ngoài lấy nước cho em.” Tống Dương cầm bình thủy tinh trống trơn lên ra hiệu.
Lâm Hy “ừm” một tiếng, những cảm giác trước đó cũng không đọng lại trong lòng cô quá lâu, cô tự ép mình phải quên đi cơn ác mộng đẫm máu đó. Cô nhắm mắt, từ từ nằm xuống giường bệnh.
Bất chợt bên ngoài cửa có tiếng động, tuy Lâm Hy nhắm mắt nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn ngủ nên rất nhanh đã mở mắt.
“Anh lấy nước nhanh vậy sao?” Lâm Hy cứ nghĩ là Tống Dương đã đi lấy nước trở về, nhưng khi cô lia mắt nhìn về phía cửa thì cô bất giác hoảng hồn.
Ngoài cửa không biết từ lúc nào đã có hai vệ sĩ đứng canh gác hai bên. Lâm Hy nheo mắt nhìn ra hướng cửa, cô đang muốn xem thử nhân vật chuẩn bị bước vào là ai.
Tiếng bước chân ngày một rõ, kèm theo đó là tiếng của một vật va chạm cùng lúc với bước chân, nó giống như là tiếng của người già khi chống gậy.
Khoảnh khắc này, Lâm Hy chỉ nghĩ đến một người. Vừa vặn lúc đó, hai thân hình một uy nghiêm một cung kính bước vào.
Lâm Hy nhìn đến người cầm cây gậy chống đầu tiên, đối phương khoảng hơn năm mươi, râu tóc đã bạc trắng hơn phân nửa, tay cầm chuỗi phật, tay kia chống gậy. Trên người ông toát lên một vẻ chững chạc nghiêm nghị khiến cô không dám tùy tiện mở lời.
Lâm Hy đánh giá ông một lúc sau đó mới nhìn sang người bên cạnh, lúc này cô trợn trắng mắt. Cô nhận ra người đàn ông này, ông ấy là Tam Vương Gia, người thân cận bên cạnh ông lớn, vậy chẳng lẽ người đàn ông kia là?..
Lâm Hy không nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy cúi đầu cung kính với người ở đối diện: “Ông lớn, thất lễ rồi.”
Ông lớn từ tốn chống gậy đi tới ghế ngồi xuống sau đó cất giọng điềm đạm: “Sức khỏe không tốt thì cứ ngồi, không cần phải giữ quy củ.”
Lâm Hy cố nặn ra một nụ cười, giọng nói có vài phần nể sợ trong đó: “Cảm ơn ông lớn đã quan tâm, tôi đứng là được rồi.” Đây cũng là lần đầu cô được nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của ông lớn, trước đây những lần nhận nhiệm vụ đều là Hứa Dĩnh Hàn sẽ giao lại cho cô, hoặc có gặp trực tiếp thì cũng chỉ được nhìn thấy loáng thoáng qua tấm rèm.
Lúc đó nghe giọng ông Lâm Hy cứ nghĩ ông đã là ông cụ già hơn bảy mươi tuổi, nhưng bấy giờ khi nhìn trực diện cô mới biết, khả năng nhìn nhận của mình đúng là có vấn đề.
Bởi trông ông chỉ khoảng hơn năm mươi mà thôi.
Hai tiếng gõ của cây gậy chống ngay tức khắc đưa Lâm Hy trở về với thực tại, cô kiêng dè nhìn ông lễ phép nói: “Không biết là… ông lớn tới đây tìm tôi có việc gì không ạ?”
Ông lớn đang xoay phật châu, nghe Lâm Hy nói đến đây thì ngừng lại, lời nói dịu nhẹ êm ái nhưng lại khiến cho cô rét lạnh bởi sự uy hiếp.
“Bỏ đứa bé đi!”
/90
|