“Mỹ nhân.”
“Hả? Mỹ nhân nào, ai mỹ nhân?” Đặng Dương quay sang thì thấy Giang Minh đang không một chút kiêng dè mà nhìn về phía cô gái nhỏ của Hứa Dĩnh Hàn không chớp mắt, anh ta phát cho gã một cái thật mạnh vào đầu sau đó lạnh giọng cảnh cáo:
“Biết khôn thì mau thu hồi con mắt của cậu lại, nếu không muốn ngay ngày mai truyền thông đưa tin thiếu gia nhà họ Giang bị đánh mù mắt chỉ vì cái tội dám nhìn vợ bạn.”
Giang Minh lúc này mới rời mắt liếc sang Đặng Dương, thấp giọng mắng: “Cậu bớt miệng lại đi, bộ mẹ cậu bà ấy đẻ cái miệng cậu ra trước hay sao mà hở chút lại đi tọc mạch chuyện của người khác vậy hả?”
Đặng Dương lại phát cho gã một cái đau điếng: “Cái miệng của tôi chỉ tuôn chữ hơi nhiều chứ không có dung tục lộ liễu như con mắt của cậu.”
Nói huỵch toẹt ra là tôi chỉ nói hơi nhiều, chứ không háo sắc như cậu.
Giang Minh: “…”
Gã chẳng thèm so đo với cái tên hở chút lại đi khai kim khẩu này, nói đúng hơn là cái miệng của Đặng Dương gã ta đấu không lại, chỉ đành nuốt ngược cục tức vào trong.
Chuyện đêm đó, Giang Minh không nghĩ là Lâm Hy dám bày trò để hại gã, bởi gã không tin cô có lá gan này.
Sau khi nhận ra được mùi phấn thơm trên người Lâm Hy, điều đầu tiên Giang Minh nghĩ tới đó là mỹ nhân đêm đó ở chung với gã chính là cô.
Đối với Lâm Hy, Giang Minh vẫn luôn có chấp niệm, gã phải bằng mọi giá có cô cho bằng được.
Mắt Giang Minh lóe lên tia sáng, miệng nhếch lên một nụ cười tà, lưu manh nhìn về phía Đặng Dương ra hiệu cho anh ghé sát tai tới.
Đặng Dương nheo mắt lại, chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Giang Minh hơi nghiêng đầu, mắt vẫn nhìn về phía trước: “Chậc chậc, Dĩnh Hàn ơi là Dĩnh Hàn, cậu ở bên ngoài cường quyền chuyên chế, vậy mà lại để cho người bên cạnh cắm sừng lúc nào cũng không hay, thật là…”
“Giang Minh! Kiểm soát ngôn từ của mình một chút.” Đặng Dương nghiêm giọng, giây sau trực tiếp lôi cổ Giang Minh ra ngoài, nếu cứ để gã nói năng tùy hứng như thế, anh không dám đảm bảo rằng Hứa Dĩnh Hàn sẽ thủ hạ lưu tình.
…
Trong phòng chỉ còn lại ba người, Lâm Hy, Hứa Dĩnh Hàn và Tống Dương. Không gian im ắng đến mức, ngoài cảm nhận được sự áp bức nặng nề ra thì không còn sót lại một chút thả lỏng nào.
Khoảng cách vai vế giữa hai người ngồi và một người đứng khiến Tống Dương không kìm được mà muốn nhìn người con gái kia.
Tống Dương bất giác nhớ lại cái ngày mà anh lấy hết dũng khí để hỏi cô hai chữ “tại sao?” lúc đó cô đã nói, cô muốn trở thành một nữ chủ xưng bá thiên hạ.
Lời của cô là đùa, nhưng Tống Dương lại ghim nó vào tận xương tủy. Anh chưa từng muốn đoạt lấy cái gọi là quyền lực, càng chưa từng nghĩ bản thân mình có một ngày sẽ vì nó mà xuống tay hại người.
Anh cũng giống như cô, đều là người phân biệt địch ta rạch ròi, nếu không ân oán thù hằn, tuyệt đối sẽ không động vào những người vô tội, đây không những là tâm tính mà còn là quy tắc bất diệt của cô và anh.
Nhưng chỉ vì một câu nói đùa mà anh cho là thật của Lâm Hy, đã đánh thẳng vào nội tâm sâu kín nhất, phá bỏ mọi quy tắc, mọi giới hạn của bản thân. Chỉ vì anh yêu cô, anh yêu cô rất nhiều, thật khó khăn lắm anh mới có thể gặp được cô, vậy nên anh không muốn bỏ lỡ, càng không muốn từ bỏ.
Cô chỉ được phép là của riêng anh.
Cô muốn xưng bá thiên hạ? Không thành vấn đề, anh sẽ từ từ ngồi lên vị trí cao nhất, sau đó giúp cô trở thành nữ chủ. Nếu như có kẻ dám cản đường cô, anh nhất định sẽ không tha cho chúng!"
“Thu lại ánh mắt đó của cậu trước khi tôi không khống chế được bản thân!” Một giọng nói lạnh lùng không mấy dễ chịu vọng lại khiến Tống Dương từ cõi mơ hồ quay về với hiện thực.
Lâm Hy quay sang nhìn Hứa Dĩnh Hàn, sắc mặt hắn rất khó coi. Sau lại vô thức ngước lên nhìn Tống Dương, Lâm Hy nhìn anh rất lâu, ánh mắt khá phức tạp, đối với mọi chuyện Lâm Hy thật sự đã sẵn sàng tâm lý, nhưng bàn tay đang được Hứa Dĩnh Hàn nắm chặt vẫn không kiềm được mà run rẩy kịch liệt.
Tư liệu trong USB Lâm Hy đã xem qua, nội dung trong đó khiến cô nhất thời không muốn đối mặt, cô không muốn tin, cũng không dám tin.
Ngay khoảnh khắc này, cô chỉ ước bản thân mình khi đó đã không quá tò mò, cô ước gì mình chưa từng nghe được cuộc nói chuyện của Hứa Dĩnh Hàn và Đặng Dương, cô ước gì mình mãi mãi cũng không biết được sự thật…
Lâm Hy bấu chặt lòng bàn tay của mình, hơi thở cũng trở nên run rẩy, giây sau cố gắng nặn ra một nụ cười, thản nhiên nói với Tống Dương: “Đấu với em một trận.”
Trên mặt Tống Dương không giấu nổi sự vui vẻ, anh không nghĩ nhiều, liền đồng ý gật đầu:
“Được, để anh đi chuẩn bị.”
Anh đi rồi, lúc này cô mới thở dài. Bỗng cảm nhận bàn tay mình đang được nhẹ nhàng tách ra, cô cụp mắt xuống… Là Hứa Dĩnh Hàn đang cẩn thận gỡ từng ngón tay mà cô đang bấu chặt.
Có những chuyện, Hứa Dĩnh Hàn biết nhưng tuyệt nhiên sẽ không nói, bởi tâm tư cô thế nào, hắn là người biết rõ nhất, hắn vẫn muốn tôn trọng cảm xúc của cô.
Hắn không nói, không có nghĩa là sẽ để mặc cho cô rơi vào cảm xúc hỗn loạn, hắn dùng cách thức riêng của mình để thể hiện sự quan tâm dành cho cô.
Hứa Dĩnh Hàn xoa xoa từng đốt ngón tay của Lâm Hy, ngay sau đó, giọng nói thâm trầm cất lên: “Ngồi với anh nhưng lại thở dài vì người đàn ông khác sao?”
Lâm Hy hơi giật mình, muốn nhỏm người dậy, nhưng chẳng mấy chốc đã bị kéo về.
“Hửm?” Đôi mắt hắn sâu thẳm nhìn cô, uy lực từ trong giọng nói có ý tứ không cho phép cô cự tuyệt.
Lâm Hy đặt tay lên ngực hắn xoa dịu, cô hơi nghiêng đầu: “Anh khó chịu sao?” Cô chú tâm đến biểu cảm trên khuôn mặt của Hứa Dĩnh Hàn, chỉ sợ hắn sẽ không vui.
Hơi thở hắn nặng nề, một tia khác thường hiện lên nơi đáy mắt, nhưng còn chưa để cho cô gái nhỏ kịp phát hiện ra, hắn đã quay trở lại với dáng vẻ bình đạm vốn có.
Khóe môi Hứa Dĩnh Hàn nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, bàn tay dịu dàng vuốt ve gò má của cô: “Dọa em sợ rồi à?”
Lâm Hy nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi: “Ừm, là bị anh dọa cho sắp rớt tim ra ngoài luôn rồi đây… đồ xấu xa.”
Hắn hơi lùi về sau, kéo giãn khoảng cách muốn nhìn Lâm Hy rõ hơn, sau đó hạ thấp giọng: “Được rồi, là anh xấu xa, đều tại anh hết…” Hứa Dĩnh Hàn vừa véo má cô gái nhỏ, vừa cất giọng cưng chiều.
“Không nói với anh nữa, em đi chuẩn bị đây.” Cô nói rồi nhanh chóng đứng dậy.
Hứa Dĩnh Hàn nhìn theo bóng lưng cô, mở miệng nói: “Anh ở đây đợi em.”
Lâm Hy quay đầu, mỉm cười tươi rói với Hứa Dĩnh Hàn. Giây sau, hắn chỉ thấy cô vòng hai tay lên đầu tạo thành một hình trái tim, không quá phô trương, cũng không nói ra những lời đường mật sến súa, nhưng lại cảm động được hắn.
Cô gái nhỏ chỉ duy trì động tác không quá 3s, sau đó quay người vào trong chuẩn bị.
Bóng dáng của cô dần khuất sau cánh cửa, Hứa Dĩnh Hàn vô thức mỉm cười: “Đáng yêu quá.”
“Hả? Mỹ nhân nào, ai mỹ nhân?” Đặng Dương quay sang thì thấy Giang Minh đang không một chút kiêng dè mà nhìn về phía cô gái nhỏ của Hứa Dĩnh Hàn không chớp mắt, anh ta phát cho gã một cái thật mạnh vào đầu sau đó lạnh giọng cảnh cáo:
“Biết khôn thì mau thu hồi con mắt của cậu lại, nếu không muốn ngay ngày mai truyền thông đưa tin thiếu gia nhà họ Giang bị đánh mù mắt chỉ vì cái tội dám nhìn vợ bạn.”
Giang Minh lúc này mới rời mắt liếc sang Đặng Dương, thấp giọng mắng: “Cậu bớt miệng lại đi, bộ mẹ cậu bà ấy đẻ cái miệng cậu ra trước hay sao mà hở chút lại đi tọc mạch chuyện của người khác vậy hả?”
Đặng Dương lại phát cho gã một cái đau điếng: “Cái miệng của tôi chỉ tuôn chữ hơi nhiều chứ không có dung tục lộ liễu như con mắt của cậu.”
Nói huỵch toẹt ra là tôi chỉ nói hơi nhiều, chứ không háo sắc như cậu.
Giang Minh: “…”
Gã chẳng thèm so đo với cái tên hở chút lại đi khai kim khẩu này, nói đúng hơn là cái miệng của Đặng Dương gã ta đấu không lại, chỉ đành nuốt ngược cục tức vào trong.
Chuyện đêm đó, Giang Minh không nghĩ là Lâm Hy dám bày trò để hại gã, bởi gã không tin cô có lá gan này.
Sau khi nhận ra được mùi phấn thơm trên người Lâm Hy, điều đầu tiên Giang Minh nghĩ tới đó là mỹ nhân đêm đó ở chung với gã chính là cô.
Đối với Lâm Hy, Giang Minh vẫn luôn có chấp niệm, gã phải bằng mọi giá có cô cho bằng được.
Mắt Giang Minh lóe lên tia sáng, miệng nhếch lên một nụ cười tà, lưu manh nhìn về phía Đặng Dương ra hiệu cho anh ghé sát tai tới.
Đặng Dương nheo mắt lại, chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Giang Minh hơi nghiêng đầu, mắt vẫn nhìn về phía trước: “Chậc chậc, Dĩnh Hàn ơi là Dĩnh Hàn, cậu ở bên ngoài cường quyền chuyên chế, vậy mà lại để cho người bên cạnh cắm sừng lúc nào cũng không hay, thật là…”
“Giang Minh! Kiểm soát ngôn từ của mình một chút.” Đặng Dương nghiêm giọng, giây sau trực tiếp lôi cổ Giang Minh ra ngoài, nếu cứ để gã nói năng tùy hứng như thế, anh không dám đảm bảo rằng Hứa Dĩnh Hàn sẽ thủ hạ lưu tình.
…
Trong phòng chỉ còn lại ba người, Lâm Hy, Hứa Dĩnh Hàn và Tống Dương. Không gian im ắng đến mức, ngoài cảm nhận được sự áp bức nặng nề ra thì không còn sót lại một chút thả lỏng nào.
Khoảng cách vai vế giữa hai người ngồi và một người đứng khiến Tống Dương không kìm được mà muốn nhìn người con gái kia.
Tống Dương bất giác nhớ lại cái ngày mà anh lấy hết dũng khí để hỏi cô hai chữ “tại sao?” lúc đó cô đã nói, cô muốn trở thành một nữ chủ xưng bá thiên hạ.
Lời của cô là đùa, nhưng Tống Dương lại ghim nó vào tận xương tủy. Anh chưa từng muốn đoạt lấy cái gọi là quyền lực, càng chưa từng nghĩ bản thân mình có một ngày sẽ vì nó mà xuống tay hại người.
Anh cũng giống như cô, đều là người phân biệt địch ta rạch ròi, nếu không ân oán thù hằn, tuyệt đối sẽ không động vào những người vô tội, đây không những là tâm tính mà còn là quy tắc bất diệt của cô và anh.
Nhưng chỉ vì một câu nói đùa mà anh cho là thật của Lâm Hy, đã đánh thẳng vào nội tâm sâu kín nhất, phá bỏ mọi quy tắc, mọi giới hạn của bản thân. Chỉ vì anh yêu cô, anh yêu cô rất nhiều, thật khó khăn lắm anh mới có thể gặp được cô, vậy nên anh không muốn bỏ lỡ, càng không muốn từ bỏ.
Cô chỉ được phép là của riêng anh.
Cô muốn xưng bá thiên hạ? Không thành vấn đề, anh sẽ từ từ ngồi lên vị trí cao nhất, sau đó giúp cô trở thành nữ chủ. Nếu như có kẻ dám cản đường cô, anh nhất định sẽ không tha cho chúng!"
“Thu lại ánh mắt đó của cậu trước khi tôi không khống chế được bản thân!” Một giọng nói lạnh lùng không mấy dễ chịu vọng lại khiến Tống Dương từ cõi mơ hồ quay về với hiện thực.
Lâm Hy quay sang nhìn Hứa Dĩnh Hàn, sắc mặt hắn rất khó coi. Sau lại vô thức ngước lên nhìn Tống Dương, Lâm Hy nhìn anh rất lâu, ánh mắt khá phức tạp, đối với mọi chuyện Lâm Hy thật sự đã sẵn sàng tâm lý, nhưng bàn tay đang được Hứa Dĩnh Hàn nắm chặt vẫn không kiềm được mà run rẩy kịch liệt.
Tư liệu trong USB Lâm Hy đã xem qua, nội dung trong đó khiến cô nhất thời không muốn đối mặt, cô không muốn tin, cũng không dám tin.
Ngay khoảnh khắc này, cô chỉ ước bản thân mình khi đó đã không quá tò mò, cô ước gì mình chưa từng nghe được cuộc nói chuyện của Hứa Dĩnh Hàn và Đặng Dương, cô ước gì mình mãi mãi cũng không biết được sự thật…
Lâm Hy bấu chặt lòng bàn tay của mình, hơi thở cũng trở nên run rẩy, giây sau cố gắng nặn ra một nụ cười, thản nhiên nói với Tống Dương: “Đấu với em một trận.”
Trên mặt Tống Dương không giấu nổi sự vui vẻ, anh không nghĩ nhiều, liền đồng ý gật đầu:
“Được, để anh đi chuẩn bị.”
Anh đi rồi, lúc này cô mới thở dài. Bỗng cảm nhận bàn tay mình đang được nhẹ nhàng tách ra, cô cụp mắt xuống… Là Hứa Dĩnh Hàn đang cẩn thận gỡ từng ngón tay mà cô đang bấu chặt.
Có những chuyện, Hứa Dĩnh Hàn biết nhưng tuyệt nhiên sẽ không nói, bởi tâm tư cô thế nào, hắn là người biết rõ nhất, hắn vẫn muốn tôn trọng cảm xúc của cô.
Hắn không nói, không có nghĩa là sẽ để mặc cho cô rơi vào cảm xúc hỗn loạn, hắn dùng cách thức riêng của mình để thể hiện sự quan tâm dành cho cô.
Hứa Dĩnh Hàn xoa xoa từng đốt ngón tay của Lâm Hy, ngay sau đó, giọng nói thâm trầm cất lên: “Ngồi với anh nhưng lại thở dài vì người đàn ông khác sao?”
Lâm Hy hơi giật mình, muốn nhỏm người dậy, nhưng chẳng mấy chốc đã bị kéo về.
“Hửm?” Đôi mắt hắn sâu thẳm nhìn cô, uy lực từ trong giọng nói có ý tứ không cho phép cô cự tuyệt.
Lâm Hy đặt tay lên ngực hắn xoa dịu, cô hơi nghiêng đầu: “Anh khó chịu sao?” Cô chú tâm đến biểu cảm trên khuôn mặt của Hứa Dĩnh Hàn, chỉ sợ hắn sẽ không vui.
Hơi thở hắn nặng nề, một tia khác thường hiện lên nơi đáy mắt, nhưng còn chưa để cho cô gái nhỏ kịp phát hiện ra, hắn đã quay trở lại với dáng vẻ bình đạm vốn có.
Khóe môi Hứa Dĩnh Hàn nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, bàn tay dịu dàng vuốt ve gò má của cô: “Dọa em sợ rồi à?”
Lâm Hy nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi: “Ừm, là bị anh dọa cho sắp rớt tim ra ngoài luôn rồi đây… đồ xấu xa.”
Hắn hơi lùi về sau, kéo giãn khoảng cách muốn nhìn Lâm Hy rõ hơn, sau đó hạ thấp giọng: “Được rồi, là anh xấu xa, đều tại anh hết…” Hứa Dĩnh Hàn vừa véo má cô gái nhỏ, vừa cất giọng cưng chiều.
“Không nói với anh nữa, em đi chuẩn bị đây.” Cô nói rồi nhanh chóng đứng dậy.
Hứa Dĩnh Hàn nhìn theo bóng lưng cô, mở miệng nói: “Anh ở đây đợi em.”
Lâm Hy quay đầu, mỉm cười tươi rói với Hứa Dĩnh Hàn. Giây sau, hắn chỉ thấy cô vòng hai tay lên đầu tạo thành một hình trái tim, không quá phô trương, cũng không nói ra những lời đường mật sến súa, nhưng lại cảm động được hắn.
Cô gái nhỏ chỉ duy trì động tác không quá 3s, sau đó quay người vào trong chuẩn bị.
Bóng dáng của cô dần khuất sau cánh cửa, Hứa Dĩnh Hàn vô thức mỉm cười: “Đáng yêu quá.”
/90
|