Lâm Hy cắm cung trong phòng đến tận nửa đêm cũng không chịu xuống nhà ăn cơm.
Con gấu bông trên tay cô đã thê thảm đến độ ruột gan phèo phổi đều bị moi móc sạch sẽ.
Chăn gối cũng không tránh khỏi liên can, nhìn mớ hỗn độn dưới sàn thôi cũng đủ biết, từ lúc trở về phòng cô vẫn luôn dùng hết sức bình sinh để phát tiết với chúng.
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
Hứa Dĩnh Hàn cùng cậu em vợ nãy giờ vẫn luôn đứng bên ngoài cửa. Bọn họ nghe thấy từng tiếng đồ vật vỡ choang thôi cũng được một phen hú vía.
Bởi Lâm Hy khóa trái cửa không cho hắn vào nên hắn cũng chỉ đành biết đứng bên ngoài hứng chịu cơn giận dữ của cô.
Cậu em được một trận hả hê, bộ dạng cà lơ phất phơ đứng dựa người vào tường nghịch chiếc bật lửa, mắt đắc ý nhìn Hứa Dĩnh Hàn:
“Anh chế.t chắc rồi, lần này anh chế.t chắc rồi.” Hứa Chí Hâm không ngừng nhai đi nhai lại câu nói này.
Sắc mặt Hứa Dĩnh Hàn thoáng chốc xám xịt, không khó để nhìn ra hắn đã nổi cơn điên, rất muốn đánh gãy chân cậu em này, nhưng tình hình hiện giờ đánh tên nhóc này chỉ có hại chứ không có lợi, vẫn phải cần hối lộ cậu em vợ này.
“Cậu có chìa khóa phòng không?”
“Có nhưng không thích đưa.” Hứa Chí Hâm trả lời rất nhanh rất dứt khoát, không hề có một chút nể nang gì.
Hứa Dĩnh Hàn: “…”
Phải nhịn, hắn bắt buộc phải nhịn, không nhịn là mất vợ như chơi.
Hứa Dĩnh Hàn bỗng nhiên hạ giọng: “Một chiếc SUV tác chiến đời mới.”
Hứa Chí Hâm bĩu môi, định hối lộ cậu sao? Đâu có dễ ăn như thế:
“Anh có phải là keo kiệt quá rồi không? Ít nhất cũng phải 2 chiếc hai màu chứ.”
“Được… vậy thì 10 chiếc.” Hứa Dĩnh Hàn thả chữ nhẹ tưng, khiến cậu em đang đắc ý liền rụng nụ.
Thấy Hứa Chí Hâm vẫn không mở miệng, hắn mất kiên nhẫn thúc dục:
“Tóm lại là cậu có chịu đưa chìa khóa ra không?”
Hứa Chí Hâm vốn chẳng hứng thú với ba cái con xe đó, cậu dứt khoát từ chối: “Không đưa.”
Hứa Dĩnh Hàn ánh mắt sắc lẹm nhìn sang cậu em vợ, tính đi tới bóp chế.t cậu rồi nhưng nửa đường chợt nhớ ra gì đó.
Lâm Hy từng kể với hắn rằng Hứa Chí Hâm rất thích nấu ăn, phần lớn thời gian cậu đều đóng đinh tại nhà bếp. Hứa Dĩnh Hàn cong khóe miệng cười, cuối cùng cũng nghĩ ra được thứ có thể hối lộ được tên nhóc này.
“Không cần 10 chiếc SUV tác chiến, vậy thì đổi thành 10 chiếc chảo chống dính sâu lòng cao cấp, thế nào? Điều kiện này đủ đáp ứng cậu em không?”
Hứa Chí Hâm phút chống khựng lại, hắn đánh thẳng vào nội tậm của cậu hết sức lộ liễu, cậu không thể từ chối được.
Nói đúng hơn là 10 chiếc chảo sâu lòng kia quá hấp dẫn.
Cậu đã phải đứng xếp hàng ở siêu thị rất nhiều ngày để canh phiếu giảm giá nhưng mà lần nào đến cũng bị người ta cuỗm mất.
Cậu bất giác đưa tay gãi gãi đầu, mặt cũng bắt đầu nền nã hơn: “Khụ… ờm… anh bảo người ta giao tới ngay ngày mai luôn nha. Tôi… ờm… giờ tôi đi lấy chìa khóa.”
Người chị yêu dấu ở trong phòng: “…”
…
Lâm Hy nằm lăn qua lăn lại ở trên giường, tâm trạng hết sức bực bội, cô khóa trái cửa hắn không biết đường đạp cửa xông vào hay sao?
Chẳng tinh tế gì cả.
Ga giường đã bị Lâm Hy vò thành một mớ nhăn nhúm, nhưng cô vẫn chưa cảm thấy hạ hỏa, miệng cô bắt đầu lẩm bẩm: “Hứa Dĩnh Hàn đáng ghét, tên lão đại đáng ghét, đáng ghét… đáng ghét… đáng ghét…”
“Mắng anh nhiều như thế có khiến cho cô gái nhỏ của anh hết giận chưa?”
Bàn tay đang cào cấu ga giường của Lâm Hy chợt khựng lại, cô giật hết cả mình, nhưng vẫn đấu lưng lại với hắn, một câu cũng không nói.
Hứa Dĩnh Hàn bất đắc dĩ cười khổ, hắn làm gì có kinh nghiệm dỗ dành người khác, nhưng riêng cô gái nhỏ của hắn là ngoại lệ, hắn dù không biết cũng phải ráng mà biết.
Hắn cẩn thận nằm xuống bên cạnh, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên vai cô: “Vẫn còn giận sao?”
Lâm Hy không thèm quan tâm đến hắn, trực tiếp trùm chăn kín đầu, nhưng chỉ vài giây sau đã không nhịn được mà mở lời trước:
“Trừ khi là anh để em cắn anh một cái.”
Hứa Dĩnh Hàn nhếch môi cười khẽ một tiếng, cưng chiều nhìn người con gái đang trùm kín chăn như con kén tằm.
Cô gái nhỏ của hắn giận thôi cũng đáng yêu.
Hắn vỗ vỗ lên chăn hai cái ra hiệu: “Tiểu cô nương nhanh tới cắn chế.t anh đi nào.”
Lâm Hy nghe được câu nói này thì càng điên tiết hơn, cô mở phăng chăn ra, đầu tóc theo đó mà rối tung rối mù.
Cô đã giận thành ra thế này rồi mà trông hắn vẫn cứ tỉnh bơ, cô không cam tâm.
Hứa Dĩnh Hàn nhìn thấy cô gái nhỏ của hắn xù lông lên thì mắt hắn cong như vầng trăng khuyết, hắn đưa tay vuốt gọn mái tóc giúp cô, sau đó còn không kìm lòng được mà xoa đầu cô thêm mấy cái.
Lâm Hy trên mặt lộ rõ sự bất mãn, cô lườm hắn, sau đó thì thẳng tay hất tay hắn ra khỏi đầu mình:
“Mau biến đi!”
Lâm Hy phát tiết với hắn, hắn không những không giận mà còn ra sức dỗ dành: “Nào tới đây, anh cho em cắn, em muốn cắn bao nhiêu cũng được.”
Lần này cô không nhịn nữa, nhanh chóng ngồi bật dậy, xé phăng chiếc áo sơ mi của hắn rồi cứ thế cúi đầu ngoạm lên xương quai xanh một cái, lực cắn rất mạnh, cô không những cắn mà còn day đi day lại.
Hắn có cảm giác lần này cô đang dùng hết sức để cắn hắn.
Hứa Dĩnh Hàn mặc cho cô phát tiết trên người mình, bàn tay hắn vô thức vòng ra phía sau vỗ nhẹ từng nhịp lên lưng cô như đang muốn giúp cô trấn tĩnh lại.
Đến tận khi Lâm Hy bắt đầu cảm thấy cơ hàm mỏi lừ thì cô mới chịu nhả miếng mồi thơm ngon ra. Tâm trạng cũng khá hơn đôi chút,
cô nhìn người đàn ông trước mặt cũng cảm thấy vừa mắt hơn.
“Cắn xong rồi… anh đi được rồi đấy.” Lâm Hy nhỏ giọng nói với hắn.
Hứa Dĩnh Hàn thở dài một hơi, sau đó cất giọng trầm thấp: “Vợ anh ở đây, anh còn có thể đi đâu được?”
Lâm Hy liếc mắt nhìn hắn, cô cũng không biết phải nói gì, ban nãy còn hùng hổ lắm nhưng sau khi cắn hắn xong thì lại cảm thấy áy náy, thậm chí cô còn không dám đối mặt nhìn thẳng vào thành quả mình vừa gây ra.
Hứa Dĩnh Hàn nhìn thấu được tâm tư của cô, hắn đột nhiên lại nổi hứng muốn trêu chọc:
“Sao hả? Bắt đầu thấy xót rồi à? Mau tới xoa cho ông xã của em đi.” Hắn vừa nói vừa nắm lấy cánh tay cô đặt lên chỗ vết cắn vừa rồi.
Lâm Hy trừng mắt với hắn: “Anh còn nói mấy lời không đứng đắn nữa em sẽ ngay lập tức đạp anh xuống giường.”
“Nếu em mạnh đến thế thì nào… tới đây.” Hắn đưa tay ngoắc ngoắc ra hiệu cho cô.
Lâm Hy hít sâu một hơi, cố kìm hãm lại cơn giận, giây sau trực tiếp nâng cao chân phải không bị thương lên đạp mạnh vào vai Hứa Dĩnh Hàn, nhưng dù cô có đạp thế nào thì cơ thể cửa hắn vẫn không xê dịch dù chỉ một chút.
Lâm Hy cảm thấy thua keo này ta bày keo khác, thế là cô nhanh chóng đổi chiêu.
Hứa Dĩnh Hàn chỉ thấy vài giây ngắn ngủi, cô gái nhỏ của hắn bỗng vùi đầu vào ngực hắn làm nũng, điệu bộ tình tứ khiến hắn còn phải động lòng.
“Ông xã… chân em đau.” Cô cố tình thả dài chữ “ông xã”.
Hắn biết cô gái nhỏ chỉ đang giả vờ nhưng trong lòng sớm đã ngập sâu vào cô, vậy nên hắn tình nguyện trúng bẫy.
Hắn nhẹ nhàng nâng chân cô lên tỉ mỉ quan sát, tuy không còn tụ máu bầm nhưng vẫn còn hơi sưng, hẳn là còn đau.
“Có đau lắm không em?” Hứa Dĩnh Hàn hạ thấp giọng hỏi cô.
Lâm Hy thấy thế thì đắc ý vô cùng, cô nỉ non một tiếng yếu ớt: “Em đau…”
Hắn nhẹ nhàng xoa bóp vùng chân bị thương của cô, hàng mày đã nhíu chặt lại, trên mặt lộ rõ sự lo lắng.
Ai nói hắn không xót chứ???
Đang còn tập trung xem xét kĩ lưỡng vết thương thì bất ngờ Lâm Hy giơ chân đạp mạnh hắn một cái.
Hứa Dĩnh Hàn không một chút phòng bị, cứ thế bị đạp rớt xuống giường.
Hắn ngồi ung dung gác tay lên đầu gối, ngước nhìn cô gái nhỏ đang che miệng cười ha hả trên giường. Đột nhiên lại cảm thấy tâm tình rất vui vẻ.
“Em hài lòng chưa?” Hắn hỏi.
“Không tệ.” Cô vừa cười vừa giơ ngón cái lên trước mặt hắn.
Ai kêu Hứa Dĩnh Hàn cứ mãi dung túng cho cô, nếu không quậy hắn một chút thì quả thật là phí phạm cho sự cưng chiều này.
Hắn đứng dậy, một tay chống bên hông, tay còn lại chạm lên vết cắn của cô khi nãy, bộ dạng không một chút đứng đắn.
“Anh cũng muốn thử cảm giác cắn xương quai xanh của em.”
Con gấu bông trên tay cô đã thê thảm đến độ ruột gan phèo phổi đều bị moi móc sạch sẽ.
Chăn gối cũng không tránh khỏi liên can, nhìn mớ hỗn độn dưới sàn thôi cũng đủ biết, từ lúc trở về phòng cô vẫn luôn dùng hết sức bình sinh để phát tiết với chúng.
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
Hứa Dĩnh Hàn cùng cậu em vợ nãy giờ vẫn luôn đứng bên ngoài cửa. Bọn họ nghe thấy từng tiếng đồ vật vỡ choang thôi cũng được một phen hú vía.
Bởi Lâm Hy khóa trái cửa không cho hắn vào nên hắn cũng chỉ đành biết đứng bên ngoài hứng chịu cơn giận dữ của cô.
Cậu em được một trận hả hê, bộ dạng cà lơ phất phơ đứng dựa người vào tường nghịch chiếc bật lửa, mắt đắc ý nhìn Hứa Dĩnh Hàn:
“Anh chế.t chắc rồi, lần này anh chế.t chắc rồi.” Hứa Chí Hâm không ngừng nhai đi nhai lại câu nói này.
Sắc mặt Hứa Dĩnh Hàn thoáng chốc xám xịt, không khó để nhìn ra hắn đã nổi cơn điên, rất muốn đánh gãy chân cậu em này, nhưng tình hình hiện giờ đánh tên nhóc này chỉ có hại chứ không có lợi, vẫn phải cần hối lộ cậu em vợ này.
“Cậu có chìa khóa phòng không?”
“Có nhưng không thích đưa.” Hứa Chí Hâm trả lời rất nhanh rất dứt khoát, không hề có một chút nể nang gì.
Hứa Dĩnh Hàn: “…”
Phải nhịn, hắn bắt buộc phải nhịn, không nhịn là mất vợ như chơi.
Hứa Dĩnh Hàn bỗng nhiên hạ giọng: “Một chiếc SUV tác chiến đời mới.”
Hứa Chí Hâm bĩu môi, định hối lộ cậu sao? Đâu có dễ ăn như thế:
“Anh có phải là keo kiệt quá rồi không? Ít nhất cũng phải 2 chiếc hai màu chứ.”
“Được… vậy thì 10 chiếc.” Hứa Dĩnh Hàn thả chữ nhẹ tưng, khiến cậu em đang đắc ý liền rụng nụ.
Thấy Hứa Chí Hâm vẫn không mở miệng, hắn mất kiên nhẫn thúc dục:
“Tóm lại là cậu có chịu đưa chìa khóa ra không?”
Hứa Chí Hâm vốn chẳng hứng thú với ba cái con xe đó, cậu dứt khoát từ chối: “Không đưa.”
Hứa Dĩnh Hàn ánh mắt sắc lẹm nhìn sang cậu em vợ, tính đi tới bóp chế.t cậu rồi nhưng nửa đường chợt nhớ ra gì đó.
Lâm Hy từng kể với hắn rằng Hứa Chí Hâm rất thích nấu ăn, phần lớn thời gian cậu đều đóng đinh tại nhà bếp. Hứa Dĩnh Hàn cong khóe miệng cười, cuối cùng cũng nghĩ ra được thứ có thể hối lộ được tên nhóc này.
“Không cần 10 chiếc SUV tác chiến, vậy thì đổi thành 10 chiếc chảo chống dính sâu lòng cao cấp, thế nào? Điều kiện này đủ đáp ứng cậu em không?”
Hứa Chí Hâm phút chống khựng lại, hắn đánh thẳng vào nội tậm của cậu hết sức lộ liễu, cậu không thể từ chối được.
Nói đúng hơn là 10 chiếc chảo sâu lòng kia quá hấp dẫn.
Cậu đã phải đứng xếp hàng ở siêu thị rất nhiều ngày để canh phiếu giảm giá nhưng mà lần nào đến cũng bị người ta cuỗm mất.
Cậu bất giác đưa tay gãi gãi đầu, mặt cũng bắt đầu nền nã hơn: “Khụ… ờm… anh bảo người ta giao tới ngay ngày mai luôn nha. Tôi… ờm… giờ tôi đi lấy chìa khóa.”
Người chị yêu dấu ở trong phòng: “…”
…
Lâm Hy nằm lăn qua lăn lại ở trên giường, tâm trạng hết sức bực bội, cô khóa trái cửa hắn không biết đường đạp cửa xông vào hay sao?
Chẳng tinh tế gì cả.
Ga giường đã bị Lâm Hy vò thành một mớ nhăn nhúm, nhưng cô vẫn chưa cảm thấy hạ hỏa, miệng cô bắt đầu lẩm bẩm: “Hứa Dĩnh Hàn đáng ghét, tên lão đại đáng ghét, đáng ghét… đáng ghét… đáng ghét…”
“Mắng anh nhiều như thế có khiến cho cô gái nhỏ của anh hết giận chưa?”
Bàn tay đang cào cấu ga giường của Lâm Hy chợt khựng lại, cô giật hết cả mình, nhưng vẫn đấu lưng lại với hắn, một câu cũng không nói.
Hứa Dĩnh Hàn bất đắc dĩ cười khổ, hắn làm gì có kinh nghiệm dỗ dành người khác, nhưng riêng cô gái nhỏ của hắn là ngoại lệ, hắn dù không biết cũng phải ráng mà biết.
Hắn cẩn thận nằm xuống bên cạnh, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên vai cô: “Vẫn còn giận sao?”
Lâm Hy không thèm quan tâm đến hắn, trực tiếp trùm chăn kín đầu, nhưng chỉ vài giây sau đã không nhịn được mà mở lời trước:
“Trừ khi là anh để em cắn anh một cái.”
Hứa Dĩnh Hàn nhếch môi cười khẽ một tiếng, cưng chiều nhìn người con gái đang trùm kín chăn như con kén tằm.
Cô gái nhỏ của hắn giận thôi cũng đáng yêu.
Hắn vỗ vỗ lên chăn hai cái ra hiệu: “Tiểu cô nương nhanh tới cắn chế.t anh đi nào.”
Lâm Hy nghe được câu nói này thì càng điên tiết hơn, cô mở phăng chăn ra, đầu tóc theo đó mà rối tung rối mù.
Cô đã giận thành ra thế này rồi mà trông hắn vẫn cứ tỉnh bơ, cô không cam tâm.
Hứa Dĩnh Hàn nhìn thấy cô gái nhỏ của hắn xù lông lên thì mắt hắn cong như vầng trăng khuyết, hắn đưa tay vuốt gọn mái tóc giúp cô, sau đó còn không kìm lòng được mà xoa đầu cô thêm mấy cái.
Lâm Hy trên mặt lộ rõ sự bất mãn, cô lườm hắn, sau đó thì thẳng tay hất tay hắn ra khỏi đầu mình:
“Mau biến đi!”
Lâm Hy phát tiết với hắn, hắn không những không giận mà còn ra sức dỗ dành: “Nào tới đây, anh cho em cắn, em muốn cắn bao nhiêu cũng được.”
Lần này cô không nhịn nữa, nhanh chóng ngồi bật dậy, xé phăng chiếc áo sơ mi của hắn rồi cứ thế cúi đầu ngoạm lên xương quai xanh một cái, lực cắn rất mạnh, cô không những cắn mà còn day đi day lại.
Hắn có cảm giác lần này cô đang dùng hết sức để cắn hắn.
Hứa Dĩnh Hàn mặc cho cô phát tiết trên người mình, bàn tay hắn vô thức vòng ra phía sau vỗ nhẹ từng nhịp lên lưng cô như đang muốn giúp cô trấn tĩnh lại.
Đến tận khi Lâm Hy bắt đầu cảm thấy cơ hàm mỏi lừ thì cô mới chịu nhả miếng mồi thơm ngon ra. Tâm trạng cũng khá hơn đôi chút,
cô nhìn người đàn ông trước mặt cũng cảm thấy vừa mắt hơn.
“Cắn xong rồi… anh đi được rồi đấy.” Lâm Hy nhỏ giọng nói với hắn.
Hứa Dĩnh Hàn thở dài một hơi, sau đó cất giọng trầm thấp: “Vợ anh ở đây, anh còn có thể đi đâu được?”
Lâm Hy liếc mắt nhìn hắn, cô cũng không biết phải nói gì, ban nãy còn hùng hổ lắm nhưng sau khi cắn hắn xong thì lại cảm thấy áy náy, thậm chí cô còn không dám đối mặt nhìn thẳng vào thành quả mình vừa gây ra.
Hứa Dĩnh Hàn nhìn thấu được tâm tư của cô, hắn đột nhiên lại nổi hứng muốn trêu chọc:
“Sao hả? Bắt đầu thấy xót rồi à? Mau tới xoa cho ông xã của em đi.” Hắn vừa nói vừa nắm lấy cánh tay cô đặt lên chỗ vết cắn vừa rồi.
Lâm Hy trừng mắt với hắn: “Anh còn nói mấy lời không đứng đắn nữa em sẽ ngay lập tức đạp anh xuống giường.”
“Nếu em mạnh đến thế thì nào… tới đây.” Hắn đưa tay ngoắc ngoắc ra hiệu cho cô.
Lâm Hy hít sâu một hơi, cố kìm hãm lại cơn giận, giây sau trực tiếp nâng cao chân phải không bị thương lên đạp mạnh vào vai Hứa Dĩnh Hàn, nhưng dù cô có đạp thế nào thì cơ thể cửa hắn vẫn không xê dịch dù chỉ một chút.
Lâm Hy cảm thấy thua keo này ta bày keo khác, thế là cô nhanh chóng đổi chiêu.
Hứa Dĩnh Hàn chỉ thấy vài giây ngắn ngủi, cô gái nhỏ của hắn bỗng vùi đầu vào ngực hắn làm nũng, điệu bộ tình tứ khiến hắn còn phải động lòng.
“Ông xã… chân em đau.” Cô cố tình thả dài chữ “ông xã”.
Hắn biết cô gái nhỏ chỉ đang giả vờ nhưng trong lòng sớm đã ngập sâu vào cô, vậy nên hắn tình nguyện trúng bẫy.
Hắn nhẹ nhàng nâng chân cô lên tỉ mỉ quan sát, tuy không còn tụ máu bầm nhưng vẫn còn hơi sưng, hẳn là còn đau.
“Có đau lắm không em?” Hứa Dĩnh Hàn hạ thấp giọng hỏi cô.
Lâm Hy thấy thế thì đắc ý vô cùng, cô nỉ non một tiếng yếu ớt: “Em đau…”
Hắn nhẹ nhàng xoa bóp vùng chân bị thương của cô, hàng mày đã nhíu chặt lại, trên mặt lộ rõ sự lo lắng.
Ai nói hắn không xót chứ???
Đang còn tập trung xem xét kĩ lưỡng vết thương thì bất ngờ Lâm Hy giơ chân đạp mạnh hắn một cái.
Hứa Dĩnh Hàn không một chút phòng bị, cứ thế bị đạp rớt xuống giường.
Hắn ngồi ung dung gác tay lên đầu gối, ngước nhìn cô gái nhỏ đang che miệng cười ha hả trên giường. Đột nhiên lại cảm thấy tâm tình rất vui vẻ.
“Em hài lòng chưa?” Hắn hỏi.
“Không tệ.” Cô vừa cười vừa giơ ngón cái lên trước mặt hắn.
Ai kêu Hứa Dĩnh Hàn cứ mãi dung túng cho cô, nếu không quậy hắn một chút thì quả thật là phí phạm cho sự cưng chiều này.
Hắn đứng dậy, một tay chống bên hông, tay còn lại chạm lên vết cắn của cô khi nãy, bộ dạng không một chút đứng đắn.
“Anh cũng muốn thử cảm giác cắn xương quai xanh của em.”
/90
|