Ngày hôm sau rời giường, chờ Thượng Quân Ngạn đi rồi, Tô Tình vẫn rửa mặt trang điểm, đến trung tâm thươռg mại mua sắm, thừa dịp vệ sĩ không đi cùng, đi toilet đổi quần áo với người khác, lại đội tóc giả và đe0 kính râm.
Thành công bỏ lại vệ sĩ, sau đó ngồi tàu cao tốc đi đến Nam Thành, nhưng lại xuống tàu sau một trạm dừng, rồi bắt xe buýt trở về Bắc Thành.
Sở dĩ Tô Tình làm như vậy, là muốn dời lực chú ý của Thượng Quân Ngạn, ch dù anh muốn tìm mình, địa điểm phong tỏa cũng là Nam Thành.
Sau khi trở lại Bắc Thành lập tức đi đến sân bay quốc tế, căn bản không nhìn là quốc gia nào, chỉ cần có thể lập tức cất cánh rời khỏi nước Z, mặc kệ đi nơi nào cô đều đồng ý.
……
Sự rời đi của Tô Tình là điều Thượng Quân Ngạn đã nghĩ đến từ trước, chỉ là không nghĩ tới cô sẽ đến Nam Tương.
Không có một chút dấu vết, đột nhiên rời đi, nhưng vẫn có kế hoạch muốn rời sự chú ý của anh, để anh phong toả Nam Thành, chỉ muộn một giờ, cô đã đến Nam Tương.
Nam Tương trước đây chỉ là một tỉnh của nước Z, bây giờ đã là một nước C tự chủ, tổng thống là chú của Thượng Quân Ngạn, Thượng Đông Hà.
Tuy rằng nước Z chưa bao giờ thừa nhận việc Nam Tương tự lập.
50 năm trước, Thượng Đông Hà và ba của Thượng Quân Ngạn, Thượng Đông Hải cùng tranh cử tổng thống, sau khi thất bại lấy sông Tương Hà làm điểm phân cách, phía bắc sông Tương Hà lấy tên Nam Tương tự mình quản lý, không lệ thuộc với nước Z.
Lúc ấy Thượng Đông Hải mới vừa đảm nhiệm chức tổng thống, hơn nữa Nam Tương chỉ là một tỉnh, cho em trai mình cũng không sao, liền nhắm một mắt mở một mắt cam chịu cho Nam Tương tự lập.
Hiện tại 50 năm qua đi, nớc Z sớm đã không có quyền nhúng tay vào chính vụ của Nam Tương, cho dù Thượng Quân Ngạn thân là tổng thống, cũng không có quyền dùng lệnh cưỡng chế bắt Nam Tương đưa Tô Tình trở lại đây, với thân phận hiện tại của anh cũng không thể đến Nam Tương tìm Tô Tình.
Tô Tình chính là biết được anh không thể tùy ý xuấtcảnh, mới có thể lựa chọn xuấtngoại.
Ba ngày saụ
Thượng Quân Ngạn đến quân khu Hoa Bắc, sau khi gặp Lục Diệu, không chút giấu giếm chuyện Tô Tình rời đi, “Tô Tình hiện tại ở Nam Tương.”
Lục Diệu gần đây mới được trao tặng quân hàm thượng tướng, còn chưa đến 30 tuổi, là thượng tướng trẻ tuổi nhất và cũng có nhiều tranh luận nhất nước Z, tất cả những điều này đều là do người đàn ông trước mặt anh ta ban tặng; ánh mắt nhẹ liếc kẻ vương giả trước mặt, biết tɾong xương cốt của anh đã có sự xảo quyệt, căn bản là không tin bất luận kẻ nào, bằng không, cùng anh xưng huynh gọi đệ mười mấy năm sao lại bị anh bày ra một cái hố này?
Lục Diệu hút điếu thuốc, mới vừa kết thúc huấn luyện xong, áo ngụy trang trên người còn dính đầy bùn đất “Cậu có thể liên lạc với Thượng Đông Hà, bảo ông ta phái người tìm Tô Tình đưa về cho cậụ”
“Tên cáo g͙ià kia không có khả năng sẽ giúp tôi.”
“Cậu cũng có thể tự hiểu được.”
Bên môi Thượng Quân Ngạn tràn ra ý cười trào phúng, “Tôi biết cậu cũng sẽ không giúp tôi.”
“Lúc trước khuyên cậu đừng ra tay tàn nhẫn với Tô gia, cậu lại không nghe khuyên bảo, một hai phải đem cha con Tô Khang tống vào tù, lúc cậu không nghe khuyên bảo cậu nên nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.”
“Tôi biết, tôi chỉ là muốn tìm một người để tâm sự, cô ấy rời đi cũng tốt, ít nhất tôi không bị phân tâm, có thể chuyên tâm bận công việc.”
“Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.” Lục Diệu lười nói chuyện với anh, “Đừng chờ đến ngày hối hận rồi, lại đem Tô Tình trói về.”
“Cậu hẳn là biết tɾong từ điển của tôi không có hai từ hối hận.”
Ngữ khí này, vẫn là kiêu ngạo trước sau như một.
Lục Diệu dập tắt tàn thuốc rời khỏi văn phòng, tiếp tục trở lại sân huấn luyện.
Thượng Quân Ngạn đứng trước cửa sổ, nhìn về phía quân lính đang huấn luyện trên sân, tɾong đầu lại hiện lên đối thoại với Tô Tình tối hôm qua trước khi ngủ.
Tô Tình hỏi anh “Thượng Quân Ngạn, anh có từng hối hận khi đối phó với Tô gia chúng tôi không? “
Lúc ấy, anh trả lời giống như đúc khi nói với Lục Diệụ
Tô Tình nghe xong liền cười, “Anh người đàn ông này thật đúng là quá mức tự tin, tôi sẽ chờ đến ngày tɾong từ điển của anh có hai từ hối hận, ngày bị vả mặt kia, đến lúc đó tôi có thể chê cười anh đủ loại, cười nhạo anh, chỉ nghĩ đến thôi tôi đã cảm thấy sảng khoái.”
/120
|