Nó đi xuống dưới ngồi vào chỗ cảm giác người càng ngày càng chóng mặt nó đã xin thầy đi xuống phòng y tế và nằm nghĩ ở đó nó lấy cái I Pod nghe nhạc .Nó cm3 thấy cuộc sống của mình nhàm chán cuộc sống chỉ qa là sống cho thể xác nhưng những tổn thương trên đời là dành cho linh hồn và cái tổn thương ấy nó cứ dằng vặt chúng ta không bao giờ quên đc.
Nó ngó lên trần nhà và ngẫm nghĩ lại những gì trải qa vs nó cứ như là một giấc mơ mà nó mãi mãi không thoát ra đc và nó tự mãn là sẽ không bao giờ tin ai vì một khi đặt niềm tin vào ai đó mà thật sự hi vọng mà đến lúc nó tan vỡ thì hy vọng chỉ là con số 0 mà thôi nó đã rất cố gắng để giam mình vào cái lồng mà nó tự tạo và nhốt mình vào trong đó. Từ khi nhận lời đóng giả thân phận của cô nàng thì nó cứ mong cho thời gian trôi nhanh mà thời gian khong nghe lời nó ngược lại còn dài hơn nó tưởng tượng .Cứ mơ hồ cho đến khi tiếng trống của giờ ra chơi vang lên thì nó mới chịu kết thúc suy nghĩ . Đi xuống căn tin thì thấy một đam nữ sinh lại từng bàn tỏ ra vẻ chị 2 lại đấm mạnh và hỏi từng ng` là nó đang ở đâu. Thấy nó dứng ngay bàn số 8 thì đám nữ sinh chạy lại lấy ly nc lên bàn đổ vào đầu nó. Nó không nói j` cả đứng dậy và đạp đỗ bàn ghế lấy cái ghế mình đang ngồi quăng vào tường làm nó gãy và lấy 1 thanh sắt của cái ghế đã bị gãy đi từng bước về phía đám nử sinh đó nó đánh tới tấp chẳng biết gì cả một lúc sau mười mấy đứa đã nằm dưới đất rồi nó bỏ đi.
Nó đi ra phía sân sau và nằm dài trên thanh ghế đá đã có xẵn từ trước nằm thả hồn vào bài hát River Flows In You rồi thiếp đi lúc nào không hay nó nhớ cái bài hát này da diết và đã 2 năm rồi kể từ khi ba mẹ nó mết và chính lúc đó là ngày nó thi piano bài hát này và đạt giải quốc gia. Lúc đó mi mắt của nó từ từ khép xuống và cũng là từ khóe mắt một giọt nc long lanh chảy dài và những hành động đó đã cho một người quang sát và ghi những hình ảnh đó vào mắt và sâu trong tâm trí mình . Tiếng trống trường kết thúc giờ ra chơi và nó chợt tỉnh thì thấy trên người mình là một chiếc áo khoác của ai đó đang đấp lên người nó . Giờ học nhạc cô cho các học sinh trong lớp thi đua vs nhau coi ai là người đàn piano hay nhất và người thứ nhất là nó nó vẫn một lòng trung thành với bài River Flows In You và nó thả hồn mình theo nhạc rồi cảm thấy hơi buồn vì qá khứ cứ dằn vặt nó mãi . Nó cũng kết thúc bài hát mà nó vẫn một lòng trung thành về chỗ ngồi nó thấy ai cũng mi mắt ướt đẫm và nó cứ nhớ cái ngày mà mẹ nó dạy nó bài này để thi dù nó lúc nào cũng sai một nốt nhạc ở giữa bài hát mà ngay lúc cao trào nên mẹ nó khuyên rằng trong lúc đàn nó phải thả lỏng người và diễn tả tâm trạng theo nhạc sẽ tốt hớn và cứ mỗi lần nó đàn như vậy thì nó rất nhớ cái hơi ấm mà mẹ nó đã ngồi kế bên và hai mẹ con chơi nhạc vui vẻ bên nhau. ngồi xuống bàn học thì một cô bạn khá zễ thương quay xuống:
- Cả lớp ai cũng khóc với bài hát của bạn rồi đấy - Cô bạn đưa tay lên và lau đi những giọt nc mắt còn đọng lại nơi mí mắt - À mà mình tên là Thiên trang chúng ta sẽ là bạn nhé
Nó khẽ gật đầu và nó nghĩ từ lúc vào trường này thì nó đã có một người bạn nào đâu bây giờ lại có một cô bạn zễ thương làm quen vs nó cung vui một phần nào.
- Cả lớp bây giờ chúng ta sẽ chọn bạn Băng đi thi âm nhạc quốc gia cho trường nhé - Cô Thanh zạy nhạc lớp nó ra ý kiến làm nó cũng giật mình
- Đồng ý - Cả lớp đồng thanh và từ đó thì lớp cũng yêu quý nó hơn cái j` cũng Băng Băng rồi Băng hai tuần nữa là nó phải chuẩn bị cho kì thi âm nhạc quốt gia
Mưa nhẹ rơi từng đêm nghe tiếng anh về ngoài hiên
Tâm hồn em ngủ yên nghe tiếng lá rơi ngoài hiên
Ai vội mang tình yêu theo theo gió nơi phương trời xa
Đôi bờ môi còn mang hơi ấm se thân lạnh căm..
Có khi nào? Có khi nào? Có khi nào giấc mơ kia vội tan
Có khi nào? Có khi nào? Có khi nào gió mang theo tình yêu
Đến bao giờ? Đến bao giờ? Đến bao giờ anh sẽ mãi quên em
Đến bao giờ? Đến bao giờ? Đến bao giờ anh sẽ hết yêu em?
Có khi nào? Có khi nào? Có khi nào? Giấc mơ kia vội tan
Có khi nào? Có khi nào? Có khi nào gió mang theo tình yêu?
Đến bao giờ? Đến bao giờ? Đến bao giờ anh sẽ mãi quên em
Đến bao giờ? Đến bao giờ? Đến bao giờ anh sẽ hết yêu em?
hu....u...u
Có khi nào? Có khi nào? Có khi nào? Giấc mơ kia vội tan
Có khi nào? Có khi nào? Có khi nào gió mang theo tình yêu?
Đến bao giờ? Đến bao giờ? Đến bao giờ anh sẽ mãi quên em
Đến bao giờ? Đến bao giờ? Đến bao giờ anh sẽ hết yêu em?
Có khi nào? Có khi nào? Có khi nào? Giấc mơ kia vội tan
Có khi nào? Có khi nào? Có khi nào gió mang theo tình yêu?
Đến bao giờ? Đến bao giờ? Đến bao giờ anh sẽ mãi quên em
Đến bao giờ? Đến bao giờ? Đến bao giờ anh sẽ hết yêu em?
hu..u..u
...lovi ng you...loving you...
Có Khi Nào - Khổng Tú Quỳnh ( River Flows In You)
Đã qa 2 tuần và bây giờ nó bắt đầu cuộc thi với những j` mà nó cho là đẹp nhất đời mình và chính âm nhạc làm cho nó quên cái qá khứ đau thương ấy. Những dòng nước mắt nó đã gạt đi. Những nụ cười đã bị che dấu . Những nỗi buồn đã chôn sâu và bây giờ chỉ có cái lạnh giá của tâm hồn.
- Cố lên nha trường này trông chờ vào bạn đó - Trang nói như là nó đang vác một gánh nặng lớn
- uk`- nó vẫn cái mặt không hồn không cảm xúc ấy thì không ai làm ăn j` đc vs nó
Nó mở khúc dạo đầu nghe tha thiết rất ngọt ngào và chân thật . Từng điệu nhạc dưa con người ta vào thế giới riêng của mình nó vảm thấy sao mà tự nhiên nó lạc lõng một mình trên sân khấu.
Bất ngờ một tiếng kéo thanh thót của Vi - ô - lông vang lên làm nó giật mình và tự hỏi ai đã nhịp bè một cách thoải mái và đúng nhịp như thế . Quay ra sau "Là Trang" cô bạn mới làm quen vs nó . Hai đứa hòa vào nhịp nhạc làm cho sự chú ý của mọi người càng tăng thêm . Họ cảm thấy trên sân khấu là 2 Thiên Thần có tính cách khác nhau .Họ cho nó là Thiên Thần bị bỏ rơi và mang một nỗi buồn sau lớp vỏ bọc lạnh lùng ấy. V2 Trang họ cho nhỏ đã giúp nó và nhỏ trở thành bạn, vì sự tinh nghịch và tâm hồn vui tươi . Nên làm cho cả 2 Thiên Thần tính cách khác nhau này lại trở thành bạn.
Bài hát vừa kết thúc thì tiếng vỗ tay không ngớt. Và tiếp đó là cuộc thi giữa các thí sinh các.
- Các em làm tốt lắm - cô dạy nhạc lại gần chỗ nó và Trang
- Cám ơn nhưng tôi nghĩ không cần qoa loa như thế - nó lạnh lùng tuôn ra một câu làm ai cũng bất ngờ rồi toan bước đi.
- Cô đừng buồn bạn ấy chỉ cố tỏ ra vẻ xa lánh mọi người sau cú sốc của vị hôn thê thôi chứ không có j` đâu nên cô đừng lo - nhỏ chạy ngay lại cô dạy nhạc an ủi.
- Uk` cô biết rồi, cảm ơn em- Cô dạy nhạc đã bớt bùn hơn
Nó cứ bước đi ra nhà xe rồi phóng lên mô tô chạy mất hút. Nó bước vào phòng uể oải sau một buổi diễn mệt mỏi và chán ngắt khi không có mẹ nó bên cạnh. Nó vào phòng tắm rồi bước ra vs một bộ đầm ngủ màu xanh da trời .
--------------------------------------------------
Tại nhà hắn
Hắn cứ thắt mắt là tại sao mấy hôm nay nó không đi theo hắn như mọi lần mà lại tách ra riêng lẻ lại tới chỗ vắng người và ăn mặc bụi bậm, àm hắn phải ngạc nhiên với sự xoay chuyển 180 độ đó của nó.
- Sao zạo này không thấy con bé Băng qa nhà chúng ta chơi nhỉ - đang ngồi trong bàn ăn cơm thì mẹ hắn chợt lên tiếng phá tan đi sự im lặng .
- Sao con biết được, cô ta không qa con càng mừng - Hắn nói kiểu bất cần rồi cậm cụi ăn cơm
---------------------------------------------------
Sáng hôm sau 6h30'
nó lại uể oải đến trường vs bộ dạng bụi bận hết sức
Sáng hôm sau 6h30'
nó lại uể oải đến trường vs bộ dạng bụi bận hết sức. Trên để lệch một bên vai và dưới thì là quần sọt jean ngắn kinh khủng để khoe cặp chân dài thon trắng ấy. Đi ngang qa bọn con trai thì một đứa gan dạ nhảy ra hỏi nó.
- Em gái đi chơi vs anh đi anh chỉ cho trò này vui lắm - Thằng con trai mẹt cười gian niếu tay nó
- Anh buôn tay ra đi đừng để tôi nổi nóng - Nó mặt lanh gằn từng chữ - Và tôi ghét những thứ dơ bẩn không ra j` như anh đụng vào người tôi
- Con ranh mày là ai mà dám nói như zậy - Thằng đó nghênh mặt hỏi
- Là vị hôn thê của tôi đc không Anh buôn tay ra - Hắn bước tới làm nó cũng giật cả mình nhưng nó cố càng làm mặt lạnh hơn nữa và bỏ đi . Hắn chạy theo niếu tay nó lại.
- Tôi giúp cô mà không biết cảm ơn à - hắn nhếch mép khinh thường nó vì hắn biết mỗi làn mà Băng(Băng kia chứ không phải nó) giận thì hắn chỉ cần niếu lại nói vài câu là xong nhưng nó...
- Không !! Anh tự ra cứu tôi chứ ai nhờ anh cứu không ? - Nói một câu xốc hông hắn xông rồi nó quay đi lên lớp
Vào lớp cứ như là tai hoa ập xuống vậy cứ bị hết người này hỏi rồi người kia hỏi vụ hồi sáng. Nó bức mình dộng xuống bàn một cái rầm rồi nức làm đôi, ai nấy đều tái xanh mặt thậm chí ông thầy vừa đi tới cửa thấy việc như zậy ổng cũng tái mặt mổ hôi dầm đìa . nó lên sân thượng hóng gió và nghe những âm thanh do gió tạo ra.
- Thật vui tai khi nghe gió nói nhỉ - Nó mỉm cười một nụ cười thật sự nhìn zễ thương lắm rồi nó hát vu vơ hát âm rất chuẩn và cũng rất hay giọng thánh thót cao vút và trong sáng hồn nhiên tựa thiên thần ai mà mới lẹn trên sân thượng chắc họ nghĩ là gặp thiên thần qá. Và tất cả hành động của nó bị một người trông thấy.
Nó nghe tiếng cạch Thì ra là hội Phó ( Hắn là hội trưởng ấy bà con)cái con người này lúc nào cũng phái người theo dõi nó làm nó bực mình hết sức nhưng không nói đc vì lòng tự trọng của nó không thể bị phá vỡ.
- Bạn hát hay mà cười cũng đẹp nữa sao bạn không cười cho mọi người thấy mà thay vì lúc nào cũng lạnh lùng như thế - tên đó lại gần vịnh tay vào lang cang
- Không thích - Nó vẫn ngước mặt lên và từng làn gió thổi bay mái tóc bồng bềnh trong gió.
- Zậy tại sao lúc nãy bạn mới cười mà chẳng phải sao và hát nữa - Gã vẫn như con đĩa
- Tôi nói không thích thì đừng ép tôi - Nó nói rồi đi xuống nhưng lại bị gã kéo ngược trở lại bất chợt nó ngã và nằm đè lên người gã chỉ chút xíu nửa thôi thì .....CẠCH tiếng cửa mở gã bị lôi zậy và bị người kia đánh một đấm vào mặt , bất chợt gã ngã huỵch xuống đất. Nó và gã quay qa thì thấy hắn nắm tay nó kéo đi ra sân sau trường
- Cô cũng hay thiệt không đeo bám tôi được, rồi làm mặt lạnh lùng để quyến rũ tên hội phó đó hả - Hắn nhìn nó biểu môi.
- Tôi nói nha, lúc tôi đi theo anh phải nói là tôi rất ngu ngốc khi là vị hôn phu của anh, nếu cho thời gian trở lại để tôi khỏi đính hôn vs anh, còn không bây giờ chúng ta hủy hôn - Nó vẫn cái mặt lạnh như tảng băng di động
- Cô không được hủy hôn - Hắn bây giờ thấy hơi tức tức
- Tại sao không - Nó nhướng một bên mày
- Cô là đồ chơi của tôi vậy thì mắc mớ j` phải hủy hôn - hắn đưa sát mặt vào nó
- Haizzzzzzz.....!!! Nếu... tôi là đồ chơi của anh thì tôi xin anh đối xử vs món đồ chơi anh thích nhất đi chứ đừng qá nhiều món đồ chơi sẽ không yên đâu khi chính anh bị phản bội bởi món đồ chơi ấy - nó đẩy hắn ra rồi phủi phủi bên vai mà bị hắn đụng vào - Và thứ người dơ bẩn như anh đừng đụng vào người tô .....Um...Um....- Nó định nói tiếp thì bị hắn bịch miệng
1s
2s
3s
4s
5s
6s
20s
Hắn mới chịu buông nó ra rồi nói :
- Đây là mối ràng buộc giữa cô và tôi cấm cô hủy hôn không thì tôi làm nhà cô phá sản đó
- Hắn ghé sát tai nó đọa
-ANh......- Nó cũng tức mún ói máu vs hắn lun
- Ờ mà nè ba mẹ tôi kêu cô qa ở chung cho vui đó nhớ qa không thì phá sản hahahaha - Hắn nói xong cười một cách thoải mái rồi bước đi.
Nó ngó lên trần nhà và ngẫm nghĩ lại những gì trải qa vs nó cứ như là một giấc mơ mà nó mãi mãi không thoát ra đc và nó tự mãn là sẽ không bao giờ tin ai vì một khi đặt niềm tin vào ai đó mà thật sự hi vọng mà đến lúc nó tan vỡ thì hy vọng chỉ là con số 0 mà thôi nó đã rất cố gắng để giam mình vào cái lồng mà nó tự tạo và nhốt mình vào trong đó. Từ khi nhận lời đóng giả thân phận của cô nàng thì nó cứ mong cho thời gian trôi nhanh mà thời gian khong nghe lời nó ngược lại còn dài hơn nó tưởng tượng .Cứ mơ hồ cho đến khi tiếng trống của giờ ra chơi vang lên thì nó mới chịu kết thúc suy nghĩ . Đi xuống căn tin thì thấy một đam nữ sinh lại từng bàn tỏ ra vẻ chị 2 lại đấm mạnh và hỏi từng ng` là nó đang ở đâu. Thấy nó dứng ngay bàn số 8 thì đám nữ sinh chạy lại lấy ly nc lên bàn đổ vào đầu nó. Nó không nói j` cả đứng dậy và đạp đỗ bàn ghế lấy cái ghế mình đang ngồi quăng vào tường làm nó gãy và lấy 1 thanh sắt của cái ghế đã bị gãy đi từng bước về phía đám nử sinh đó nó đánh tới tấp chẳng biết gì cả một lúc sau mười mấy đứa đã nằm dưới đất rồi nó bỏ đi.
Nó đi ra phía sân sau và nằm dài trên thanh ghế đá đã có xẵn từ trước nằm thả hồn vào bài hát River Flows In You rồi thiếp đi lúc nào không hay nó nhớ cái bài hát này da diết và đã 2 năm rồi kể từ khi ba mẹ nó mết và chính lúc đó là ngày nó thi piano bài hát này và đạt giải quốc gia. Lúc đó mi mắt của nó từ từ khép xuống và cũng là từ khóe mắt một giọt nc long lanh chảy dài và những hành động đó đã cho một người quang sát và ghi những hình ảnh đó vào mắt và sâu trong tâm trí mình . Tiếng trống trường kết thúc giờ ra chơi và nó chợt tỉnh thì thấy trên người mình là một chiếc áo khoác của ai đó đang đấp lên người nó . Giờ học nhạc cô cho các học sinh trong lớp thi đua vs nhau coi ai là người đàn piano hay nhất và người thứ nhất là nó nó vẫn một lòng trung thành với bài River Flows In You và nó thả hồn mình theo nhạc rồi cảm thấy hơi buồn vì qá khứ cứ dằn vặt nó mãi . Nó cũng kết thúc bài hát mà nó vẫn một lòng trung thành về chỗ ngồi nó thấy ai cũng mi mắt ướt đẫm và nó cứ nhớ cái ngày mà mẹ nó dạy nó bài này để thi dù nó lúc nào cũng sai một nốt nhạc ở giữa bài hát mà ngay lúc cao trào nên mẹ nó khuyên rằng trong lúc đàn nó phải thả lỏng người và diễn tả tâm trạng theo nhạc sẽ tốt hớn và cứ mỗi lần nó đàn như vậy thì nó rất nhớ cái hơi ấm mà mẹ nó đã ngồi kế bên và hai mẹ con chơi nhạc vui vẻ bên nhau. ngồi xuống bàn học thì một cô bạn khá zễ thương quay xuống:
- Cả lớp ai cũng khóc với bài hát của bạn rồi đấy - Cô bạn đưa tay lên và lau đi những giọt nc mắt còn đọng lại nơi mí mắt - À mà mình tên là Thiên trang chúng ta sẽ là bạn nhé
Nó khẽ gật đầu và nó nghĩ từ lúc vào trường này thì nó đã có một người bạn nào đâu bây giờ lại có một cô bạn zễ thương làm quen vs nó cung vui một phần nào.
- Cả lớp bây giờ chúng ta sẽ chọn bạn Băng đi thi âm nhạc quốc gia cho trường nhé - Cô Thanh zạy nhạc lớp nó ra ý kiến làm nó cũng giật mình
- Đồng ý - Cả lớp đồng thanh và từ đó thì lớp cũng yêu quý nó hơn cái j` cũng Băng Băng rồi Băng hai tuần nữa là nó phải chuẩn bị cho kì thi âm nhạc quốt gia
Mưa nhẹ rơi từng đêm nghe tiếng anh về ngoài hiên
Tâm hồn em ngủ yên nghe tiếng lá rơi ngoài hiên
Ai vội mang tình yêu theo theo gió nơi phương trời xa
Đôi bờ môi còn mang hơi ấm se thân lạnh căm..
Có khi nào? Có khi nào? Có khi nào giấc mơ kia vội tan
Có khi nào? Có khi nào? Có khi nào gió mang theo tình yêu
Đến bao giờ? Đến bao giờ? Đến bao giờ anh sẽ mãi quên em
Đến bao giờ? Đến bao giờ? Đến bao giờ anh sẽ hết yêu em?
Có khi nào? Có khi nào? Có khi nào? Giấc mơ kia vội tan
Có khi nào? Có khi nào? Có khi nào gió mang theo tình yêu?
Đến bao giờ? Đến bao giờ? Đến bao giờ anh sẽ mãi quên em
Đến bao giờ? Đến bao giờ? Đến bao giờ anh sẽ hết yêu em?
hu....u...u
Có khi nào? Có khi nào? Có khi nào? Giấc mơ kia vội tan
Có khi nào? Có khi nào? Có khi nào gió mang theo tình yêu?
Đến bao giờ? Đến bao giờ? Đến bao giờ anh sẽ mãi quên em
Đến bao giờ? Đến bao giờ? Đến bao giờ anh sẽ hết yêu em?
Có khi nào? Có khi nào? Có khi nào? Giấc mơ kia vội tan
Có khi nào? Có khi nào? Có khi nào gió mang theo tình yêu?
Đến bao giờ? Đến bao giờ? Đến bao giờ anh sẽ mãi quên em
Đến bao giờ? Đến bao giờ? Đến bao giờ anh sẽ hết yêu em?
hu..u..u
...lovi ng you...loving you...
Có Khi Nào - Khổng Tú Quỳnh ( River Flows In You)
Đã qa 2 tuần và bây giờ nó bắt đầu cuộc thi với những j` mà nó cho là đẹp nhất đời mình và chính âm nhạc làm cho nó quên cái qá khứ đau thương ấy. Những dòng nước mắt nó đã gạt đi. Những nụ cười đã bị che dấu . Những nỗi buồn đã chôn sâu và bây giờ chỉ có cái lạnh giá của tâm hồn.
- Cố lên nha trường này trông chờ vào bạn đó - Trang nói như là nó đang vác một gánh nặng lớn
- uk`- nó vẫn cái mặt không hồn không cảm xúc ấy thì không ai làm ăn j` đc vs nó
Nó mở khúc dạo đầu nghe tha thiết rất ngọt ngào và chân thật . Từng điệu nhạc dưa con người ta vào thế giới riêng của mình nó vảm thấy sao mà tự nhiên nó lạc lõng một mình trên sân khấu.
Bất ngờ một tiếng kéo thanh thót của Vi - ô - lông vang lên làm nó giật mình và tự hỏi ai đã nhịp bè một cách thoải mái và đúng nhịp như thế . Quay ra sau "Là Trang" cô bạn mới làm quen vs nó . Hai đứa hòa vào nhịp nhạc làm cho sự chú ý của mọi người càng tăng thêm . Họ cảm thấy trên sân khấu là 2 Thiên Thần có tính cách khác nhau .Họ cho nó là Thiên Thần bị bỏ rơi và mang một nỗi buồn sau lớp vỏ bọc lạnh lùng ấy. V2 Trang họ cho nhỏ đã giúp nó và nhỏ trở thành bạn, vì sự tinh nghịch và tâm hồn vui tươi . Nên làm cho cả 2 Thiên Thần tính cách khác nhau này lại trở thành bạn.
Bài hát vừa kết thúc thì tiếng vỗ tay không ngớt. Và tiếp đó là cuộc thi giữa các thí sinh các.
- Các em làm tốt lắm - cô dạy nhạc lại gần chỗ nó và Trang
- Cám ơn nhưng tôi nghĩ không cần qoa loa như thế - nó lạnh lùng tuôn ra một câu làm ai cũng bất ngờ rồi toan bước đi.
- Cô đừng buồn bạn ấy chỉ cố tỏ ra vẻ xa lánh mọi người sau cú sốc của vị hôn thê thôi chứ không có j` đâu nên cô đừng lo - nhỏ chạy ngay lại cô dạy nhạc an ủi.
- Uk` cô biết rồi, cảm ơn em- Cô dạy nhạc đã bớt bùn hơn
Nó cứ bước đi ra nhà xe rồi phóng lên mô tô chạy mất hút. Nó bước vào phòng uể oải sau một buổi diễn mệt mỏi và chán ngắt khi không có mẹ nó bên cạnh. Nó vào phòng tắm rồi bước ra vs một bộ đầm ngủ màu xanh da trời .
--------------------------------------------------
Tại nhà hắn
Hắn cứ thắt mắt là tại sao mấy hôm nay nó không đi theo hắn như mọi lần mà lại tách ra riêng lẻ lại tới chỗ vắng người và ăn mặc bụi bậm, àm hắn phải ngạc nhiên với sự xoay chuyển 180 độ đó của nó.
- Sao zạo này không thấy con bé Băng qa nhà chúng ta chơi nhỉ - đang ngồi trong bàn ăn cơm thì mẹ hắn chợt lên tiếng phá tan đi sự im lặng .
- Sao con biết được, cô ta không qa con càng mừng - Hắn nói kiểu bất cần rồi cậm cụi ăn cơm
---------------------------------------------------
Sáng hôm sau 6h30'
nó lại uể oải đến trường vs bộ dạng bụi bận hết sức
Sáng hôm sau 6h30'
nó lại uể oải đến trường vs bộ dạng bụi bận hết sức. Trên để lệch một bên vai và dưới thì là quần sọt jean ngắn kinh khủng để khoe cặp chân dài thon trắng ấy. Đi ngang qa bọn con trai thì một đứa gan dạ nhảy ra hỏi nó.
- Em gái đi chơi vs anh đi anh chỉ cho trò này vui lắm - Thằng con trai mẹt cười gian niếu tay nó
- Anh buôn tay ra đi đừng để tôi nổi nóng - Nó mặt lanh gằn từng chữ - Và tôi ghét những thứ dơ bẩn không ra j` như anh đụng vào người tôi
- Con ranh mày là ai mà dám nói như zậy - Thằng đó nghênh mặt hỏi
- Là vị hôn thê của tôi đc không Anh buôn tay ra - Hắn bước tới làm nó cũng giật cả mình nhưng nó cố càng làm mặt lạnh hơn nữa và bỏ đi . Hắn chạy theo niếu tay nó lại.
- Tôi giúp cô mà không biết cảm ơn à - hắn nhếch mép khinh thường nó vì hắn biết mỗi làn mà Băng(Băng kia chứ không phải nó) giận thì hắn chỉ cần niếu lại nói vài câu là xong nhưng nó...
- Không !! Anh tự ra cứu tôi chứ ai nhờ anh cứu không ? - Nói một câu xốc hông hắn xông rồi nó quay đi lên lớp
Vào lớp cứ như là tai hoa ập xuống vậy cứ bị hết người này hỏi rồi người kia hỏi vụ hồi sáng. Nó bức mình dộng xuống bàn một cái rầm rồi nức làm đôi, ai nấy đều tái xanh mặt thậm chí ông thầy vừa đi tới cửa thấy việc như zậy ổng cũng tái mặt mổ hôi dầm đìa . nó lên sân thượng hóng gió và nghe những âm thanh do gió tạo ra.
- Thật vui tai khi nghe gió nói nhỉ - Nó mỉm cười một nụ cười thật sự nhìn zễ thương lắm rồi nó hát vu vơ hát âm rất chuẩn và cũng rất hay giọng thánh thót cao vút và trong sáng hồn nhiên tựa thiên thần ai mà mới lẹn trên sân thượng chắc họ nghĩ là gặp thiên thần qá. Và tất cả hành động của nó bị một người trông thấy.
Nó nghe tiếng cạch Thì ra là hội Phó ( Hắn là hội trưởng ấy bà con)cái con người này lúc nào cũng phái người theo dõi nó làm nó bực mình hết sức nhưng không nói đc vì lòng tự trọng của nó không thể bị phá vỡ.
- Bạn hát hay mà cười cũng đẹp nữa sao bạn không cười cho mọi người thấy mà thay vì lúc nào cũng lạnh lùng như thế - tên đó lại gần vịnh tay vào lang cang
- Không thích - Nó vẫn ngước mặt lên và từng làn gió thổi bay mái tóc bồng bềnh trong gió.
- Zậy tại sao lúc nãy bạn mới cười mà chẳng phải sao và hát nữa - Gã vẫn như con đĩa
- Tôi nói không thích thì đừng ép tôi - Nó nói rồi đi xuống nhưng lại bị gã kéo ngược trở lại bất chợt nó ngã và nằm đè lên người gã chỉ chút xíu nửa thôi thì .....CẠCH tiếng cửa mở gã bị lôi zậy và bị người kia đánh một đấm vào mặt , bất chợt gã ngã huỵch xuống đất. Nó và gã quay qa thì thấy hắn nắm tay nó kéo đi ra sân sau trường
- Cô cũng hay thiệt không đeo bám tôi được, rồi làm mặt lạnh lùng để quyến rũ tên hội phó đó hả - Hắn nhìn nó biểu môi.
- Tôi nói nha, lúc tôi đi theo anh phải nói là tôi rất ngu ngốc khi là vị hôn phu của anh, nếu cho thời gian trở lại để tôi khỏi đính hôn vs anh, còn không bây giờ chúng ta hủy hôn - Nó vẫn cái mặt lạnh như tảng băng di động
- Cô không được hủy hôn - Hắn bây giờ thấy hơi tức tức
- Tại sao không - Nó nhướng một bên mày
- Cô là đồ chơi của tôi vậy thì mắc mớ j` phải hủy hôn - hắn đưa sát mặt vào nó
- Haizzzzzzz.....!!! Nếu... tôi là đồ chơi của anh thì tôi xin anh đối xử vs món đồ chơi anh thích nhất đi chứ đừng qá nhiều món đồ chơi sẽ không yên đâu khi chính anh bị phản bội bởi món đồ chơi ấy - nó đẩy hắn ra rồi phủi phủi bên vai mà bị hắn đụng vào - Và thứ người dơ bẩn như anh đừng đụng vào người tô .....Um...Um....- Nó định nói tiếp thì bị hắn bịch miệng
1s
2s
3s
4s
5s
6s
20s
Hắn mới chịu buông nó ra rồi nói :
- Đây là mối ràng buộc giữa cô và tôi cấm cô hủy hôn không thì tôi làm nhà cô phá sản đó
- Hắn ghé sát tai nó đọa
-ANh......- Nó cũng tức mún ói máu vs hắn lun
- Ờ mà nè ba mẹ tôi kêu cô qa ở chung cho vui đó nhớ qa không thì phá sản hahahaha - Hắn nói xong cười một cách thoải mái rồi bước đi.
/17
|