Chương 45: Vậy tôi chờ chú ta!
“Cô đi trước đi. Xử lý xong chuyện ở đây, con sẽ dẫn con bé qua!”.
Ánh mắt Lục Quân Hàn rất lạnh, dường như có thể khiến người ta đông lại thành băng, ánh mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang ngồi trên xe lăn như vậy, xử lý chuyện gì thì không cần nói cũng biết.
Vệ sĩ sau lưng thiếu niên cũng căng thẳng theo.
Hứa Từ Dạ hung hăng đập đầu mình một cái, cho mày lắm mồm này! Cho mày nói lảng sang chuyện khác này!
Bây giờ thì hay rồi!
Vẻ mặt thiếu niên lạnh nhạt, khuôn mặt xinh đẹp không hề có một chút nhiệt độ nào, càng không có bất kỳ sự sợ hãi nào, cậu ta chống lại đôi mắt lạnh lẽo của Lục Quân Hàn, nhàn nhạt nói: “Là tôi bóp con bé, muốn trả thù thì để con bé tự tới, tôi sẽ không đánh trả”.
“Cậu nằm mơ đi!”. Lục Quân Hàn cười lạnh một cái, không chút nể nang châm chọc: “Cũng không tự nhìn lại xem mình là cái thá gì đi! Cậu xứng sao?”.
“Nếu như chú tự đến…”. Thiếu niên nguy hiểm nheo mắt lại, trong lúc bất chợt lại cười: “Vậy thì thử xem, ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu!”.
Bầu không khí giữa hai người căng thẳng đến đáng sợ, như thể một giây tiếp theo là sẽ hoàn toàn nổ tung!
Ngay cả Tống Thanh Uyển cũng không khỏi nhíu mày một cái.
Chỉ có tiểu loli là hoàn hồn lại, căn bản không nghe bọn họ nói gì, chỉ ngẩng cái đầu nhỏ, khuôn mặt trắng nõn hoang mang hỏi: “Ông cụ?”.
Bàn tay nhỏ bé của cô bé kéo ống tay áo Tống Thanh Uyển, giọng nói nơn nớt mềm nhũn hỏi: “Dì ơi, ông cụ là cái gì?”.
Tống Thanh Uyển vốn dĩ nghe nói có người bóp mặt của Lê Lê, vẻ mặt cũng khó coi, nhưng nghe thấy cô bé hỏi như vậy, sắc mặt bà không khỏi dịu xuống, nhẹ giọng nói: “Ông cụ chính là ông nội của cha cháu, Lê Lê có muốn đi gặp ông nội của cha không?”.
“Ông nội của cha…”. Cô bé con chau đôi mày nhỏ, nghiêng đầu.
Tống Thanh Uyển bị dáng vẻ mê man này của cô bé con chọc cười, phụt cười một tiếng: “Ông nội của cha ấy, là cha của cha của cha cháu!”.
Cô bé con càng mê man hơn, dáng vẻ nhỏ bé hoang mang quả thật vô cùng đáng yêu: “Dì ơi, nhiều cha quá, ai mới là cha của cháu?”.
Bị cô bé ngắt lời như thế, vẻ mặt lạnh như băng của Lục Quân Hàn cuối cùng cũng giãn ra một chút, anh búng ngón tay lên trán bé một cái, không hề nể nang giễu cợt: “Đúng là ngu muốn chết!”.
“Người ta đâu có ngu!”. Tiểu loli tức giận, phồng đôi má nhỏ nhắn, bĩu môi: “Cha là cha hư, con không muốn nói chuyện với cha nữa! Con đi tìm anh nói chuyện! Anh sẽ không mắng con ngu, hừ!”.
Sắc mặt của Lục Quân Hàn lạnh xuống, thấy tiểu loli định chạy về phía Bùi Tu Bạch, anh dùng bàn tay to xách tiểu loli lên như xách con gà, lập tức xoay người rời đi, lạnh mặt nói: “Anh cái gì mà anh, đừng có ai nhận bậy, cách thằng nhóc thúi đó ra xa một chút cho ta!”.
“Nhưng mà…”.
“Không có nhưng mà!”.
Cô bé con vẫn là chân chó của cha, thấy cha tức giận, lập tức thanh thúy nói: “Được! Cha!”.
Hứa Từ Dạ thấy Lục Quân Hàn chậm rãi đi ra, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hoàn toàn thả lỏng, ngược lại lo lắng nói với Bùi Tu Bạch: “Tiểu tổ tông, hai là mấy ngày nay cậu mau rời khỏi Hải Thành đi! Cái người Lục Quân Hàn đó nổi tiểng là ghi hận, vừa rồi anh ta không ra tay với cậu, không phải là sợ cậu, chỉ là nhớ ra có Lê Lê ở đây, không muốn để lại ấn tượng xấu cho con bé, cho nên anh ta mới không ra tay thôi! Nhưng sau này thì chưa chắc, cậu tốt nhất nên cẩn thận thì hơn!”.
Vẻ mặt thiếu niên không hề có bất kỳ sự biến hóa nào, ngược lại nhìn theo bóng lưng cô bé rời đi, cho đến khi bóng lưng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cậu mới thu mắt lại, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Vậy tôi chờ chú ta!”.
Ngụ ý là, cậu ta tuyệt đối sẽ không rời đi.
Hứa Từ Dạ thở dài, nếu không phải nể tình mẹ cậu ta thì ngay cả nhắc anh ta cũng chẳng muốn nhắc nhở tiểu tổ tông này đâu, nhưng nhắc nhở cũng vô ích, người ta căn bản không muốn nghe.
/1920
|