Chương 37: Mèo của anh.
Hứa Từ Dạ nhìn thấy phản ứng quái lạ của con mèo này là biết ngay chắc là tiểu tổ tông kia tới!
Anh ta chưa kịp nghĩ gì cả, vội vàng lùi về sau mấy bước, dùng hết khả năng cách con mèo trắng kia thật xa!
Rất sợ lát nữa tiểu ma vươn kia mà vào thì lại hiểu lầm anh ta đã làm gì con mèo nữa.
Nhưng mà đúng lúc này, một bóng hình nhỏ bé màu trắng đột nhiên chạy vọt qua trước mặt anh ta.
Kèm theo đó là khuôn mặt trắng nõn và đuôi ngựa lắc lư của tiểu loli, cô bé nhấc đôi chân ngắn nhỏ, trực tiếp chạy đuổi theo con mèo.
Thấy mèo trắng muốn đi ra ngoài cửa, cô bé tỏ vẻ lo lắng: “Meo meo, em đừng chạy loạn! Bên ngoài rất nguy hiểm!”.
Hứa Từ Dạ thấy trong bụng lộp bộp một tiếng, hồn sắp bị dọa sợ bay đi mất: “Lê Lê, mau trở lại! Đừng đuổi theo!”.
Anh ta bước lên mấy bước, vừa định túm tóc của cô bé kéo về, nhưng anh ta đứng cách cửa quá xa, căn bản không kịp!
Một giây tiếp theo, chỉ thấy con mèo trắng kêu vài tiếng “meo meo meo meo” về phía cửa, sau đó hưng phấn xoay người về hướng khác…
Thả người nhảy!
Lại bị cô bé con dùng một tay bắt lấy giữa không trung.
Tiểu loli ngước đôi mắt to tròn lên, sau đó mới phát hiện bên ngoài thế mà lại có người.
Lại còn rất nhiều người.
Một đám vệ sĩ đen thùi lùi vây quanh một thiếu niên tóc đen.
Thiếu niên kia ngồi trên xe lăn, thân hình thon gầy cao ngất, mặt mũi tái nhợt tinh xảo, xinh đẹp như ma quỷ, ngón tay ưu nhã chắp lại, trên người toát ra cảm giác tự phụ.
Hàng mi dài dày đặc của cậu hơi rũ xuống, bên trong đôi mắt hẹp dài sâu thẳm có thể thấy được sự thâm thúy và bình tĩnh.
Khóe môi đỏ bừng hàm chứa nụ cười yếu ớt không giải thích được, cười như không cười, trông hoàn toàn không giống với một đứa bé.
Tiểu loli còn chưa kịp nói, vừa rồi vì bắt mèo mà chạy quá gấp, lúc này còn chưa dừng lại, thân thể nho nhỏ chợt nhào về phía trước.
Trong tích tắc, trong khi tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng, cả người cô bé con và mèo đã ngã vào lòng thiếu niên phía trước!
Thân thể mềm mại của tiểu loli còn không sai lệch đập vào đôi chân tàn phế của thiếu niên.
Vệ sĩ áo đen bên cạnh thiếu niên và Hứa Từ Dạ mới chạy tới cùng hít vào một hơi, lông tơ đều dựng đứng hết cả lên!
Hứa Từ Dạ nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp không một chút thay đổi của thiếu niên, đoán không ra bây giờ cậu ta đang suy nghĩ gì, không thể làm gì khác hơn là bình ổn tâm trạng, vội vàng đi tới đỡ Lục Lê dậy.
“Lê Lê, cháu thế nào rồi, không sao chứ?”.
Lục Lê ôm con mèo con đứng dậy khỏi người thiếu niên, lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Chú, cháu không sao”.
Nói xong, cô bé nhìn thiếu niên trước mặt, hơi cúi người xuống, dùng giọng nói mềm mại đáng yêu điên cuồng xin lỗi: “Xin lỗi anh nha, em…em không cố ý động vào chân anh, em chỉ sợ Meo Meo biến mất…”.
Cô còn chưa nói dứt lời, con mèo trong ngực đã kêu lên một tiếng “meo meo” kháng nghị, tỏ vẻ vô cùng bất mãn, giống như là đang nói, tôi sẽ không biến mất!
Cô bé con nghe hiểu, ôm con mèo trong tay, cúi đầu nghiêm mặt tức giận dạy dỗ nó: “Meo Meo, em còn dám chạy loạn nữa, cẩn thận chị đánh em! Chị đánh đau lắm đây, ngay cả cha chị cũng sợ chị nữa!”.
Hứa Từ Dạ: “…”.
Để hù dọa một con mèo con mà con nhóc này đúng là đã bỏ ra vốn liếng rất lớn, ngay cả cha mình cũng lấy ra nốt.
Thấy Bùi Tu Bạch vẫn không lên tiếng, Hứa Từ Dạ ngày càng hoảng hốt, mấp máy môi, nhanh chóng bước tới nói với Lục Lê: “Lê Lê, đừng đùa nữa, mau trả con mèo lại cho anh, đây là mèo của anh đó”.
/1920
|