Chương 30: Bệnh viện
Vậy nên với sự tự an ủi mình như vậy đấy, Tống Thanh Uyển -- người đã ở độ tuổi làm bà rồi, lại thực sự không có chút gánh nặng nào khi để Lục Lê gọi bà ấy là dì.
Còn Lục Lê bên này thì đang rất do dự.
Bé không muốn rời xa ba ba đâu.
Bên cạnh ba ba rất nguy hiểm, có rất nhiều người muốn hại ba đó, nếu như không có bé bên cạnh anh, mà ba sảy ra chuyện gì thì bé sẽ đánh “chết” chính mình mất!
Tuy nhiên, bé nhờ có dì mới có thể tìm thấy ba ba của mình, hơn nữa dì của bé cũng đã đối xử rất tốt với hai cha con bé đó.
Bé không thể lấy oán trả ơn được.
Vì vậy, Tiểu Loti nhíu chặt mày, bé suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ mới quyết định là bé sẽ ở lại với Tống Thanh Uyển.
Nhưng bé cũng không quên dành tất cả những điều may mắn mà bé có cho ba ba của bé.
“Ba ba, nhớ về sớm chút nha!”
Tiểu lolita đứng ở cửa, bé nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của anh, cũng không quên dặn dò.
Lục Quân Hàn thờ ơ nói mà không quay đầu lại: “Sẽ không về đâu.”
Cô bé lập tức méo miệng, tầng nước xuất hiện trong đôi mắt đen của bé: “hức...”
“Lừa con đó.”
“...”
Ba ba xấu.
Sau đó, dưới sự giám sát của Tống Thanh Uyển, những người hầu trong biệt thự đã làm thêm giờ để mua sắm đầy đủ những vật dụng cần thiết cho tiểu thư nhỏ mới đến.
Chỉ quần áo, giày dép, đồ trang sức và những con búp bê yêu thích của cô gái nhỏ thôi mà đã có đến vài chiếc ô tô chở đến lấp đầy hai căn phòng trống.
Vẫn còn có chút đồ không có chỗ để nữa.
Có thể thấy Tống Thanh Uyển thích Lục Lê đến như thế nào.
Sau bốn năm ngày, đồ sinh hoạt của Lục Lê đã được chuẩn bị xong, ngay cả trong hộ khẩu cũng chính thức thuộc dưới tên Lục Quân Hàn rồi.
Bây giờ, với sự công nhận của pháp luật, dù có thế nào đi nữa, Lục Lê đã là con gái của Lục Quân Hàn rồi, và bé đã thực sự trở thành tiểu thư của nhà họ Lục rồi.
Vốn dĩ còn có một số người còn bán tín bán nghi về những lời đồn thổi từ bên ngoài, nhưng sự việc như vậy đã khiến mọi người choáng váng.
Cô bé đó thực sự là con gái của Lục Quân Hàn!
Ngay cả hộ khẩu cũng đã ghi tên của bé vào rồi, đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, còn có thể nào là giả được cơ chứ?
Trong chốc lát, trong vòng thượng lưu ở Hải Thành, đã bùng nổ!
Tin tức truyền đi nhanh chóng, một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ trong vòng một ngày, hầu như tất cả mọi người đều biết có một cô bé tên là Lục Lê như vậy.
Thậm chí, còn có rất nhiều người đang dò hỏi mẹ ruột của Lục Lê rốt cuộc là ai.
Còn nữa cô bé đó có sức hút gì, mà có thể khiến Lục Thiếu, người luôn ghét trẻ con đến mức như vậy, phải công khai thừa nhận cô bé!
Đó không chỉ là một kỳ tích!
Thật không thể tin được luôn!
Tuy nhiên, tại thời điểm này—
Cô bé lolita, kẻ gây náo động cả thế giới bên ngoài kia, lúc này đang ngồi trên bậc thang ở cửa với vẻ mặt không vui chút nào.
Bé bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to ngấn nước cứ nhìn chằm chằm ra cửa, ánh mắt háo hức như chờ người về, không khóc lóc hay làm nũng, dáng vẻ khả ái càng khiến người ta phải xót xa.
Tống Thanh Uyển đã nhìn thấy cảnh này vài lần, lần này bà không thể chịu đựng được nữa nên lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Quân Hàn.
“Có chuyện gì vậy cô?”
Giọng nói thờ ơ như mọi khi của người đàn ông vang lên.
Tống Thanh Uyển liếc nhìn Lục Lê bà không khỏi thở dài một cái:
“Tiểu tử thối! Cô biết gần đây con bận đấu với lão gia tử, nhưng dù con có bận thế nào thì con cũng phải dành chút thời gian cho con gái của con chứ, đúng không? "
Lục Quân Hàn hơi nhíu mày: "Con bé đã xảy ra chuyện gì?"
Khi nhắc đến con bé, anh liền nhớ tới một khuôn mặt rất xinh đẹp nhưng cũng đầy đáng thương, con bé cũng rất nhỏ nhắn mềm mại, trông rất mong manh.
Tống Thanh Uyển cong cong môi, trong lời nói chua ngoa của bà đầy sự ghen tị: "Con nói xem còn có thể như thế nào? Đứa nhỏ nhớ ba của nó, đang ngồi ở cửa chờ anh về đây này!"
"Lúc trước cô còn muốn gọi cho con nhưng con bé từ chối, nói rằng ba ba của con bé đang bận, nó không muốn làm phiền công việc của con đó!"
Bà càng nói càng chua: "Côcũng không biết kiếp trước con đã làm được chuyện tốt gì, vậy mà có được một đứa con gái ngoan đến như vậy!"
“...”
Lục Quân Hàn dừng lại một lát sau đó anh nghiêm nghị nói: "sau khi mọi chuyện này kết thúc, con sẽ dành thời gian ở cùng con bé...”
“Đừng có chờ chuyện kết thúc nữa, công chuyện thì mãi mãi không hết được đâu!”
Sau đó Tống Thanh Uyển kiên quyết nói: "Làm ngay hôm nay luôn đi! Hôm nay là thứ Bảy. Vốn dĩ là thời gian nghỉ phép của con. Con về nhà ngay bây giờ đi, về đưa Lê Lê đi bệnh viện đi."
“Bệnh viên?” ánh mắt của Lục Quân Hàn trở nên đầy thâm thúy: “Con bé bị gì rồi?”
/1920
|