Chương 23: Có người xấu
Lúc ở trong nước thì pháp lực của bé sẽ được hồi phục nhanh hơn nhiều, hơn nữa bé cũng sẽ không bị cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Lục Lê vì chờ ba ba trở về cho nên lần đi tắm này của bé kéo dài đến gần hai tiếng đồng hồ luôn.
Lúc đầu, người hầu sợ sẽ không tốt cho làn da của bé, vậy nên họ không cho bé ngâm người lâu trong bồn tắm, chỉ cho bé ngâm trong đó được 10 phút thôi liền nói cô mặc quần áo ngủ vào.
Tuy rằng Lục Lê không quá nguyện ý nhưng mà bé vẫn ngoan ngoãn mặc quần áo vào.
Chờ cho đến khi mấy người hầu đều cho rằng bé đã ngủ say rồi, họ tắt đèn đi ra ngoài đóng cửa lại xong, bé mới ngồi dậy bò xuống giường.
Bởi vì chân của bé quá ngắn, bé không với tới chốt mở vòi nước vậy nên Lục Lê chỉ có thể tự thi triển pháp thuật của mình đem nước đổ đầy vào trong bồn tắm, sau đó bé biến thành một bé cá nhỏ bơi tung tăng vui vẻ trong bồn tắm.
Sung sướng vô cùng.
Bé nghĩ ba ba còn lâu mới trở về vậy nên để giết thời gian bé đã bơi vòng còng trong bồn tắm đến hai giờ đồng hồ.
Thân thể bé chậm rãi hấp thu linh khí của trời đất, đồng thời bé còn khôi phục pháp lực của bản thân, bé nhàm chán đến mức tự phun ra rất nhiều bong bóng nhỏ.
Khi thời gian dần dần trôi qua, cơ thể của bé bắt đầu tự phát sáng với một thứ ánh sáng vàng nhạt nhưng cũng vô cùng chói mắt.
Vận may đến nhà.
Trong sân, bỗng có người hầu kinh ngạc nói:
“Sao lại thế này? Mới vừa nãy con cá chép đó còn yếu ớt như là sắp chết đến nơi rồi, tôi đang chuẩn bị vớt ra đó, sao bây giờ nó lại có thể nhảy nhót tung tăng đến như thế rồi?”
Dưới tàng cây bên cạnh có một côngười hầu đang ôm lấy di động mừng như điên: “Ai, tôi trúng rồi! Tôi thật sự trúng thưởng rồi! Không nghĩ tới lần này lại may mắn đến như vậy, đây còn là lần đầu tiên tôi trúng thưởng đó!”
Pháp lực của Lục Lê cũng khôi phục lại được gần một phần ba rồi, thính lực của bé cũng trở nên rất nhạy bén, rất nhiều âm thanh khác nhau chen chúc lọt vào trong tai của bé.
Cái đuôi nho nhỏ của bé cách một tầng nước dập dờn như là một tầng hồng sa mỏng ở trong nước nhìn vô cùng đẹp, lâu lâu bé lại đùa giỡn bằng cái đuôi nhỏ đó làm văng tung tóe ra không ít bọt nước nhỏ.
Sau đó bé còn hất hất cái đuôi, bơi vòng vòng trong bồn tắm.
Nhưng ngay sau đó bé đột ngột dừng lại, đôi mắt của bé mở to ra.
Ba ba!
Bé nghe được âm thanh của ba ba!
Ở ngay trên tầng lầu này!
Hơn nữa bên cạnh ba ba lại có cả người xấu!
Tiểu nha đầu không thèm tắm nữa, cũng không thèm ngâm nước nữa luôn, bé nhanh chóng biến trở lại hình dáng con người, bé mặc vào váy ngủ nhỏ của mình sau đó liền chạy ra bên ngoài.
...
“Lục thiếu, quả nhiên là giống như dự đoán của ngài, tối nay thật sự có kẻ dựa vào buổi tiệc để lén đi vào trong thư phòng của ngài để trộm bí mật thương nghiệp của tập đoàn Lục thị.”
Vệ sĩ vứt hai kẻ mà họ vừa mới bắt được trong phòng làm việc của Lục Quân Hàn xuống dưới chân anh.
Hai kẻ đó cố giãy giụa, muốn bò dậy từ trên mặt đất, đột nhiên lại bị mấy vệ sĩ đứng phía sau hung hăng đá một chân vào trên lưng, bắt buộc bọn họ phải nằm lăn ra sàn như chó.
Tư thế nhục nhã này khiến cho sắc mặt của hai người già gần năm mươi tuổi đầu đó trắng bợt, sau đó lại đỏ bừng vì tức giận, nhưng bọn họ cũng không dám nói một tiếng nào.
Lục Quân Hàn đang ngồi trên ghế sô pha sang trọng, cúi đầu gãy gãy điếu thuốc trong tay, hút một hơi đầy bất cần, sau đó anh gõ gõ ngón tay hai lần lên ghế sô pha, một lúc sau anh mới nhướng mắt ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Mặc dù anh cũng chưa có nói cái gì cả nhưng lại khiến cho hai kẻ ở dưới đất mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân run rẩy.
Đến lúc này, bọn họ còn không rõ được hay sao, lần này rõ ràng chính là cái bẫy của anh chờ bọn họ tự mình nhảy vào!
Lục Quân Hàn cố ý đem địa điểm của yến hội tổ chức tại nhà họ Lục, chính là vì dẫn bọn phản bội như bọn họ tự lộ ra tới, tìm ra nội quỷ trong tập đoàn!
Lúc trước bọn họ còn đang cười nhạo Lục Quân Hàn không đầu óc, hiện tại… bọn họ đang hối hận muốn chết luôn rồi.
Lục Quân Hàn không nói lời nào, trong nhà cũng không có ai dám nói, toàn bộ thư phòng đều tràn ngập hơi thở lạnh lẽo chết người.
Hai kẻ trên mặt đất gần như bị khí thế uy áp kinh người đó của anh làm cho sợ chết khiếp, thậm chí là nhúc nhích một chút họ cũng không dám động.
Một lúc lâu sau, người đàn ông ngồi trên sô pha phun ra hơi khói thuốc, cuối cùng anh cũng lên tiếng trong giọng nói không rõ là ý gì:
“Giám đốc Trần, phó tổng Lưu, thật đúng là khách quý đến nhà a.”
Cả quản lý Trần và phó tổng Lưu đều đã nhìn thấy qua thủ đoạn đầy tàn nhẫn hung ác của Lục Quân Hàn, đột nhiên bọn họ rùng mình một cái, biết kết cục của chuyện này đã định, ngụy biện là vô ích, vì vậy họ chỉ có thể vội vàng cầu xin sự thương xót:
“Lục tổng… Lục tổng chúng tôi biết sai rồi, cầu xin anh tha chúng tôi lần này đi… Cầu xin anh, tôi... chúng tôi cũng là bất đắc dĩ bị ép buộc đi làm chuyện này thôi a! Nếu chúng tôi không làm như vậy, bên phía Lục lão gia tử sẽ không tha cho chúng tôi! Tôi... chúng tôi chỉ dám giả vờ đi ngang qua sân khấu một chút, nào dám thật sự trộm đi đồ của anh đâu…”
/1920
|