Chương 13: Giật lấy để cậu nuôi
“……..”
“Tôi đã hỏi qua. Cô bé đó nói người nhà cô bé không cần cô bé, nhờ tôi tới thu thập người cha không có lương tâm của cô ta. Tôi tính đem cô bé đoạt về cho cậu nuôi. Dù sao Lục gia ta cũng không thiếu miếng cơm…”
Tống Thanh Uyển từ trước tới nay luôn bá đạo như vậy. Nàng mặc kệ cái gì đạo đức hay không đạo đức. Thật vất vả mới gặp được một tiểu cô nương hợp nhãn hợp duyên, nàng ta đương nhiên không nhường cho người khác.
Đặc biệt là người nhà đứa trẻ này đối với nó không tốt, Tống Thanh Uyển ngẫm thấy đau lòng, không bằng chính mình nuôi dưỡng, dù sao, không có gì là tiền không giải quyết được. Cùng lắm là khiến cho tên tiểu tử Lục Quân Hàn lấy quyền thế áp người là được.
Nàng ta cũng không tin, chỉ một tiểu cô nương thôi mà cũng không giành được.
Lục Quân Hàn vẻ mắt thiếu kiên nhẫn, “Đừng có đưa những đứa trẻ không rõ lai lịch về nhà. Tôi không mở nhà trẻ”.
“Cái gì mà không rõ lai lịch. Cậu mới không rõ lai lịch. Cậu còn dám chửi cháu gái tôi như vậy, tôi không để cậu yên. Nghe rõ chưa?”
Đứa trẻ còn chưa có đưa vào cửa đã kêu cháu gái, liền như vậy che chở như vậy, về sau thì sao. Thử tưởng tượng về sau sẽ có một đứa nhỏ nước mũi nước dãi kêu hắn là cha, phiền toái đó khiến Lục Quân Hàn sắc mặt trầm xuống.
“Cô không phải ghét nhất là bé gái sao?”
Vừa nói xong, hắn lại nhớ đến khuôn mặt nhỏ đầy vẻ đáng thương đó, tâm tình thêm phần bực bội.
“Có sao? Ai nói?” Tống Thanh Uyển giải ngu, “Chuyện khi nào vậy? Sao tôi lại không biết?”
“……..”
“Đứa bé đó không phải người của Lục gia!”
Tống Thanh Uyển nhẹ giọng đáp trả, “Tôi cảm thấy đứa trẻ này rất giống người của Lục gia, đến họ cũng là họ Lục, chữ Lục của Lục gia. Cậu thấy có trùng hợp không? Hơn nữa đứa nhỏ kia tính tình một chút cũng không sợ người, so với cậu khi nhỏ quả thực giống nhau như đúc!’
“Giống người của Lục gia đến vậy, cậu còn không mau tới đưa về!”
“Chỉ cần tôi nhận định đứa nhỏ này là người của Lục gia thì đích xác là người của Lục gia!”
Tống Thanh Uyển một chút không sợ hắn, “Túm lại, cậu nếu nhận bà cô như tôi thì nhanh xuống đây, đảm bảo chỉ cần nhìn thấy sẽ rất thích đứa nhỏ này!”
Thích?!
Đùa cái gì vậy?
Lục Quân Hàn không nói nữa, trực tiếp ngắt điện thoại, nhặt áo trên ghế sô pha lên rồi đi ra ngoài.
Có thể.
Hắn thật muốn nhìn thật rõ, rốt cuộc đứa trẻ không sợ chết nào dám xuất hiện trước mặt hắn!
………..
“Lê Lê, ăn từ từ, cẩn thận nghẹn. Ăn xong rồi dì lại giúp cháu lấy…”
Khu đồ ngọt.
Tống Thanh Uyển vẻ mặt từ ái nhìn Lục Lê đang vùi đầu ăn bánh kem, thỉnh thoảng lấy khăn tay chấm chấm khóe miệng cho nàng, động tác ôn nhu khiến vệ sỹ đứng sau trợn mắt há mồm.
“Vâng, cảm ơn dì!”
Tiểu cô nương cao hứng khóe mắt sáng lên như chứa đựng ngàn vì sao, xinh đẹp vô cùng.
Tống Thanh Uyển xoa xoa khuôn mặt nhỏ, cười từ ái, “Ngoan!”
Giấy tiếp theo, Lục Lê đưa muỗng bánh kem đến bên miệng Tống Thanh Uyển, âm thanh nỉ non mềm như bông, “Dì, dì cũng ăn đi. Bánh kem này ăn rất ngon!”
Nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn, Tống Thanh Uyển tâm mềm nhũn nhưng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, “Dì không ăn đồ ngọt, Lê Lê ăn đi!”
Vệ sỹ đảo mắt ra ngoài không muốn nhìn.
Tống tổng từ nhỏ đã không thích đồ ngọt, đến uống cà phê cũng không cho đường, chỉ thích vị đắng kia. Điểm này thật giống Lục thiếu.
Hai người này tính tình cường thế bá đạo, nếu có người đưa đồ ngọt cho bọn họ ép ăn, có thể sẽ đem đầu cắt xuống.
“Dạ…”
Lục Lê thu hồi cánh tay rũ đầu, “Chính là cái bánh này ăn thật sự rất ngon…”
Tống Thanh Uyển thấy nàng rũ đầu, vẻ mặt khổ sở, do dự nói, “…Dì nếm thử một chút!”
Vệ sỹ: “???”
/1920
|