Chương 11: Không tìm được người
Đặc biệt đứng trước khuôn mặt lạnh của Tống Thanh Uyển, người trưởng thành còn bị dọa sợ thì không cần nói đến một đứa nhỏ.
Tống Thanh Uyển thấy nàng tỉnh thì thầm mắng một câu đáng chết!
Trợ lý cùng vệ sỹ mặt cũng sụp xuống. “Xong rồi, xong rồi, tiểu tổ tông lại cố tình tỉnh vào lúc này!”
Bọn họ chưa thấy qua đứa trẻ nào không bị Tống tổng dọa khóc, chỉ tưởng tượng đến lát nữa sẽ phải tìm mọi cách để dỗ đứa trẻ, bọn họ liền đau đầu.
Thế mà ngoài dự tính, tiểu cô nương tỉnh dậy nhìn thấy bọn họ không có khóc, chỉ sửng sốt một chút, sau đó đôi mắt ngái ngủ có chút tò mò hỏi lại: “Chú, dì, các người lạc đường sao?”
Nàng có thể lý giải được, phòng ở của cha thật lớn nha.
Tống Thanh Uyển dừng lại, có chút ngoài ý muốn. Nàng đây là lần đầu nhìn thấy một đứa trẻ không sợ nàng.
“Vật nhỏ, không sợ ta sao?”
Tống Thanh Uyển cố tình xụ mặt, hù dọa nàng.
Giây tiếp theo, nhìn tiểu loli mở to đôi mắt trong trẻo thanh triệt, không biết vì sao Tống Thanh Uyển đưa tay sờ sờ khuôn mặt tròn của nàng ta. Làn da quả nhiên giống như nàng tưởng tượng, mềm mại như thạch trái cây, dùng lực một chút có thể bóp nát.
Còn có… sờ khá thuận tay…
“Không sợ nha”, Lục Lê nhăn mày, nghiêng đầu hoang mang hỏi, “Dì rõ ràng đẹp như vậy, vì sao lại muốn cháu sợ?”
Tống Thanh Uyển hừ lạnh một tiếng, “Miệng lưỡi thật ngọt!”
Nói vậy nhưng vẻ thanh lãnh trên mặt hoàn toàn không thấy vẻ ghét bỏ trước đó, khóe miệng còn hơi cong lên.
Cũng kỳ quái.
Nàng thời trẻ bị người ta lừa gạt đưa tới đây, thấy người lạ, cho dù là đứa nhỏ cũng sẽ có vài phần cảnh giác, sợ bọn họ tới gần nàng sẽ có âm mưu gì đó. Nhưng nhìn tiểu gia hỏa này liền không có cảm giác đó, thậm chí ngược lại là thích.
Hơn nữa, nàng biết chắc mình thích các bé trai, cực kỳ chán ghét các bé gái. Thế nhưng, khi ôm cái vật nhỏ này, lại không nhịn được có cảm giác gần gũi.
Tống Thanh Uyển lại véo véo lên khuôn mặt nhỏ, ngửi mùi ngai ngái trên người đứa trẻ, lòng bỗng mềm đi chút ít.
Mà trợ lý cùng vệ sỹ nhìn cô bé cùng khuôn mặt nhỏ phúng phính, đôi mắt tròn xoe thì cũng không nhịn định được đưa tay véo nhẹ hai bên má. Chưa kịp chạm đến đã bị Tống Thanh Uyển trừng mắt vội rụt trở về.
Nàng giống như một bảo mẫu, trực tiếp ôm tiểu loli lên, xoay người che chở, giống kiểu một chút cũng không muốn cho hai cái tên nam nhân thối này nhìn đến Lục Lê.
Vệ sỹ, trợ lý….
Ôm trong ngực một đống mềm mại, tâm Tống Thanh Uyển cũng như mềm theo, tâm tình cực tốt hỏi tiểu loli:
“Đúng rồi, bé con, còn chưa có hỏi cháu. Cháu làm thế nào đến được đây? Cha mẹ đâu?”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tống Thanh Uyển lại nhớ tới đoạn đối thoại vừa rồi cùng Lục Quân Hàn.
Nhặt một đứa nhỏ về, giống như… Cũng không phải không được.
Dù sao vật nhỏ này cũng đáng yêu như vậy.
Nàng vừa hỏi, Lục Lê có chút khổ sở, đầu nhỏ rũ xuống, miệng méo xệch.
“Cháu chỉ có cha, không có mẹ”
Hóa ra là gia đình đơn thân. “Vậy cha cháu đâu?”
Tiểu loli càng ủy khuất, con mắt đỏ hồng nức nở, “Cháu… Cha cháu không cần cháu. Cháu không có chỗ nào để đi, đành phải đến chỗ này…”
“Cái gì?!”
Tống Thanh Uyển tính tình nóng vảy, vừa nghe xong liền tức khắc phát hỏa. “Hắn vậy mà cư nhiên dám không cần cháu?”
Cha của đứa nhỏ thật là phế vật.
Một đứa trẻ đáng yêu như vậy cũng ném bỏ đi được!
“Cha của cháu hiện giờ ở đâu?”
Tiểu loli chỉ vào biệt thự, nghĩ đến sự tình phát sinh trước đó, thanh âm liền thấp xuống: “…. Cha cháu ở bên trong đó…”
Ánh mắt Tống Thanh Uyển chuyển lạnh. Tự mình đi vào mà lại đem con gái ném ở bên ngoài. Đúng là tên căn bã.
“Được rồi, nói cho dì biết cha cháu trông như thế nào, dì đưa cháu đi tìm. Nếu hắn không cần cháu thì ta cần. Dì tìm cho cháu một người cha tốt hơn.
Nói rồi không đợi Lục Lê trả lời, Tống Thanh Uyển tức giận bế cô bé lên, lập tức đi vào trong biệt thự.
Trợ lý ở phía sau thì vui sướng khi người gặp họa: “Cha của cô bé này xong đời rồi. Dám chọc giận Tống tổng, hôm nay sợ là không rời khỏi cửa được luôn.
Vệ sỹ thì bĩu môi, “Đáng đời hắn mà. Con gái đáng yêu như vậy mà cư nhiên nói không cần liền bỏ, qua thực vô nhân tính!”.
………
Lúc này, tên vô nhân tính Lục Quân Hàn đang ngồi trong thư phòng nhíu mày nghe báo cáo.
“Lục thiếu, chúng tôi đã tìm tới tìm lui ba lần bên trong bên ngoài biệt thự, đều là không tìm được người.”
/1920
|