Trước đó ba ngày, Lục Trung Quân từ chỗ Phó huyện trưởng Uông đã biết được tin mình có thể bị điều đi.
Tin tức này tới quá đột ngột, khiến anh rất ngạc nhiên.
Anh đã đến Hồng Thạch Tỉnh này được gần một năm rưỡi rồi, nếu như vào mấy tháng trước, khi nghe được tin như thế, không thể nghi ngờ anh nhất định sẽ gật đầu đồng ý ngay tắp lự.
Mới đi không được bao lâu, anh thật sự rất nhớ cái cảm giác lái máy bay bay lượn trên bầu trời rồi.
Còn nhớ lúc còn ở Mát xơ cơ va, huấn luyện viên Đại Hồ Tử rất thưởng thức anh, từng nói một câu:
– Cậu trai trẻ, hãy coi máy bay như là người yêu của mình, phát triển và điều khiển nó với tất cả các kỹ năng của cậu, cậu sẽ thích cảm giác này.
Anh rất yêu thích cảm giác này, Tiêm Kích 6 chính là người yêu của anh, sau khi rời đi nó là thứ duy nhất làm anh luôn nhớ đến.
Nhưng hiện tại, tình huống lại thay đổi rồi, vào lúc này, anh lại do dự.
Ra khỏi nhà Phó huyện trưởng Uông, Lục Trung Quân rơi vào trong mâu thuẫn.
Dù Phó huyện trưởng Uông không nói rõ, nhưng anh cũng có thể đoán ra được, đó chính là hy vọng của bố mình. Nếu như anh chấp nhận sự sắp xếp này, không chỉ rời khỏi được cái khu trấn nhỏ bé lạc lậu đầy bế tắc đang nhốt anh, mà với quan hệ cha con cũng sẽ có dấu hiệu tốt đẹp lên.
Bố của anh là một kiểu người cứng rắn điển hình, thủ đoạn mạnh mẽ rèn rũa từ trong chiến tranh. Mẹ anh nghe nói năm đó là con gái của một vị quan lớn ở Trùng Khánh, từng du học ở Trường Cao đẳng nữ Wesleyan nước Mỹ mà ba chị em nhà họ Tống đã từng học, về sau đã từ bỏ gia đình đến khu giải phóng để làm hộ lý. Bố anh coi trọng bà, sau đó mẹ anh kết hôn với bố anh theo sự sắp xếp của tổ chức.
Trong ấn tượng lúc nhỏ của Lục Trung Quân, mẹ anh là một người phụ nữ đẹp nhất trên đời này. Tuy rằng từng đi du học, nhưng bà vẫn mang tính cách truyền thống, sau khi kết hôn luôn vất vả nỗ lực chăm lo gia đình, chăm sóc trưởng bối, nhưng thời gian mẹ anh và bố anh ở bên nhau không nhiều, đến nỗi kết hôn nhiều năm sau mới sinh ra anh và em gái anh. Chí ít, anh thấy đối với bố anh gia đình chỉ là một nơi để quay về, là một sự phụ thuộc, nên tình cảm cha con từ nhỏ đã lạnh nhạt, bố anh mỗi lần về nhà cũng chỉ bế con gái cho ngồi trên đầu gối, còn với anh thì luôn có thái độ nghiêm nghị xa cách. Lục Trung Quân cũng dần dần quen dần. Nhưng sau đó, điều không may đã tới, cơn phong ba đã tới, tổ chức yêu cầu bố anh và mẹ anh ly hôn. Mẹ anh biết được tin, không bao lâu thì tự sát. Lúc đó Lục Trung Quân mới mười tuổi, anh nhớ rất rõ ràng, ngày đó anh về nhà như mọi ngày, không thấy mẹ đâu, người ta nói cho anh biết, bà đã uống thuốc trừ sâu ĐVP tự sát, được đưa vào bệnh viện rồi.
Anh vĩnh viễn không quên được cảnh tượng nhìn thấy sau đó, mẹ anh nằm trên chiếc giường sắt lạnh bằng trong nhà xác, đôi mắt vốn xinh đẹp đã nhắm nghiền, mặt tái xanh, bụng dưới bởi rửa ruột chưa hết mà trương phềnh lên cao, trông như một phụ nữ có thai.
Anh ôm chặt lấy em gái đang gào khóc, không cho em gái nhìn mẹ.
Bố anh về nhà là sau chuyện mẹ anh mất được nửa tháng rồi.
Lần đầu tiên Lục Trung Quân nhìn thấy biểu cảm khác biệt hoàn toàn với vẻ nghiêm nghị uy áp trước đây của ông, đó là một biểu cảm bất lực và đau đớn, áy náy sâu sắc. Ông thậm chí còn nhẹ nhàng an ủi anh, nhưng sự thay đổi này cũng không cách nào lay động của anh nữa. Anh không cần những thứ này.
Cũng bắt đầu từ hôm đó, anh khinh bỉ, thậm chí căm hận bố mình.
Ông đã không làm tròn nghĩa vụ của một người chồng phải bảo vệ gia đình, bảo vệ vợ con, ông không đáng được tôn trọng.
….
Khi lần đầu tiên Lục Trung Quân nhìn thấy An Na, anh phải thừa nhận anh đã bị vẻ xinh đẹp của cô hạ gục, nhất là khoảnh khắc trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ khẩn cầu sau cặp kính kia nhìn anh. Nhưng giây phút nông nổi ngắn ngủi qua đi, toàn bộ tư trang trong hành lý và dáng vẻ của cô đều khiến người ta nghi ngờ, thậm chí ngay cả lúc cô nói ra cái tên Lý Hồng, anh vẫn thấy có điều gì đó bất hợp lý.
Cô giải thích, nói rằng đến tìm người cô Lý Hồng, mà cô mình cũng biết mình tới. Đã như thế, thì hai người trước đó phải có thư từ qua lại chứ. Nhưng không chỉ không có thư từ qua lại, mà ngay cả nhà của cô mình ở đâu cô cũng không nhớ.
Thế nhưng, mọi thứ ở trên người cô gái trẻ xa lạ mang đến cảm giác kỳ lạ này khiến anh liên tưởng đến hình ảnh mẹ mình tóc uốn mặc tây trang kiểu dáng đẹp đẽ cổ đeo chuỗi hạt trân trâu ở trong tấm ảnh cũ, anh có do dự, cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua nghi hoặc của bản thân, ngày hôm sau chứng kiến cảnh cô và cô Lý Hồng nhận nhau, dẫn nhau đi.
Dựa vào trực giác của mình, anh biết cô gái trẻ đó buổi tối trước đã không nói thật, nhưng cũng không đến mức có tính uy hiếp gì. Hồng Thạch Tỉnh chỉ là một địa phương nhỏ nghèo nàn lạc hậu, anh cũng không cần thiết phải đem chuyện này điều tra kỹ lưỡng, cho nên chỉ lưu ý một vài ngày, thấy cô không có điều gì khác thường thì mắt nhắm mắt mở cho qua.
Điều khiến anh nảy sinh cảm giác đặc biệt với cô là đêm hôm đó ở trạm thông tin trên đỉnh núi.
Lúc đó anh từ Nhị Sở trở về, thấy cô đang đón xe ở bên lề đường. Anh vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng lái xe đi được một đoạn rồi nhìn qua gương chiếu hậu, thấy bóng dáng cô vừa nhỏ bé lại vừa cô độc đứng ở ven đường, hoàng hôn phía sau đỏ rực, lúc đó cũng không biết nghĩ thế nào anh lại quay vòng xe lại, về sau lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn buộc phải ngủ lại một tối ở trạm thông tin. Cô uống rượu, lúc đứng lên đi vào phòng ngủ chân bước loạng choạng như sắp ngã, anh liền đỡ cô đi vào. Tóc của cô bất cẩn cuốn vào cúc áo của anh, cô gỡ mãi cũng không ra được, biểu cảm vừa thẹn thùng xấu hổ vừa lúng túng.
Đây là lần đầu tiên anh ở gần một cô gái như thế, anh tinh tường ngửi thấy có một mùi hương ấm áp khó có thể diễn bằng lời ở trên người cô, có lẽ là nguyên nhân mình bị ảnh hưởng của rượu, cả người anh nóng lên, huyết dịch trong cơ thể cũng đột nhiên lưu động mạnh mẽ. Sau khi ra ngoài, chú Đinh lại hiểu lầm giữa anh và cô có quan hệ mờ ám. Anh dù lập tức phủ nhận, nhưng trong đáy lòng cũng không hề có cảm giác bài xích. Sau đó, vô tình hoặc cố ý, dần dần quan hệ giữa anh và cô càng ngày càng trở nên thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp.
Cô gái này tính tình chẳng khác gì đại tiểu thư được nuông chiều, nhưng Lục Trung Quân bất ngờ phát hiện ra, anh rất hưởng thụ loại cảm giác này, thậm chí còn không hề biết mệt mà cứ thích lượn quanh lượn quẩn đến quầy hàng cô của cô để mua thuốc lá, mục đích là chỉ để được nhìn cô một cái, hoặc là nói mỉa móc một đôi lời. Sau khi trường tiểu học nghỉ, mấy ngày rồi anh không thấy cô đâu, có một buổi tối không kìm được lại đến chỗ quầy hàng mua gói thuốc lá, cô không có ở đó, chỉ có cô Lý Hồng. Anh không tiện mở miệng hỏi cô đi đâu, bao giờ trở về. Sau đó giữa trưa ngày hôm sau, lúc ăn cơm, cậu Cừu lỡ lời tiết lộ tin tức của cô, nói hai ngày trước thấy cô đi, là đi Thượng Hải.
– Có nói quay trở lại không?
Anh làm như chẳng có chuyện gì liên quan mình, chỉ tiện miệng hỏi vu vơ.
– Cô ấy nói không chắc, xem tình hình đã.
Lúc ấy Tiểu Cừu nói thế với anh.
Tâm tình của anh lập tức rơi xuống tận đáy, cảm thấy ăn cơm cũng nhạt nhẽo, giống như một lữ khách cô độc lang thang trên con đường hoang vắng không mục đích, cuối cùng đã gặp được một người bạn đường có thể kết bạn, đang lúc anh muốn tiếp cận thì bất chợt người ta lại bỏ anh rồi biến mất.
Lục Trung Quân bắt đầu có cảm giác mình bị vứt bỏ, vô cùng cô độc.
Từ trước tới giờ anh không phải là người đa sầu đa cảm không gì là không vượt qua được, dù là khoảng thời gian vừa tới Hồng Thạch Tỉnh, dưới sự chênh lệch cực lớn cũng vượt qua như bình thường.
Nhưng kỳ lạ vô cùng, lần này anh thật sự có cảm giác bị cô từ bỏ, rất cô độc, dù anh và cô chẳng có quan hệ gì cả.
Cảm giác cô độc này kéo dài cho tới khi anh đi lên núi thăm chú Đinh phát hiện chú ấy chết thì nó đã lên tới đỉnh điểm. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy cuộc đời quá vô thường, ký ức về thời thiếu niên khi mẹ đột nhiên ra đi lại lần nữa tấn công anh ào ạt.
Đêm hôm đó, toàn bộ người dân Hồng Thạch Tỉnh chuẩn bị đón năm mới, anh dẫn theo Tia Chớp đi ra ngoài tản bộ, cuối cùng cũng không biết chuyện gì lại đi tới bên đường sắt gần bến xe.
Bóng đêm càng lúc càng đậm, trên bầu trời bắt đầu có tuyết bay, nhưng anh không muốn đi đâu hết.
Khi còn bé, anh từng có một sự ngờ vực thần bí đối với đường sắt, trong mắt anh, cuối con đường sắt có thể thông tới một nơi xa xăm nào đó mà không ai biết.
Trời đất trống trải, bốn bề vắng lặng, bên cạnh chỉ có Tia Chớp thỉnh thoảng chạy nhảy chơi với bông tuyết, anh chỉ một mình ngồi bên đường sắt, hút từng điếu từng điếu thuốc, để mặc bông tuyết rơi trên vai mình tích thành lớp dày đặc.
Ý thức của anh buông tuồng, tâm tình cực kỳ tồi tệ, cứ ngồi mãi như thế.
Thế rồi mọi thứ đột nhiên biến đổi, cô được Tia Chớp dẫn tới, đến ngay trước mặt anh.
Khoảnh khắc anh quay đầu lại, đột ngột nhìn thấy bóng dáng thân thiết đầy chân thật của cô đứng trong tuyết, nghe được tiếng cô gọi mình, tâm tình tồi tệ bao ngày qua trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc và phấn kích rất kỳ lạ.
Đúng vậy, là hạnh phúc.
Cũng trong khoảnh khắc đó, anh đã ý thức được, có lẽ, anh tới nơi này, vốn chính là chờ đợi có điều gì đó sẽ xảy đến với mình.
Mà bây giờ, điều anh mong chờ, đã thật sự xảy đến, giống như là kỳ tích vậy.
Mà cũng ngay khoảnh khắc đó, anh đã biết, anh thích cô, muốn chiếm cô làm của riêng anh.
…..
Tiêm kích 6 từng là người yêu của anh, nhưng bây giờ, vị trí đã thay đổi.
Lục Trung Quân vẫn đang do dự.
Tiếp nhận sự điều động này, chờ đợi anh không nghi ngờ chắc chắn là một tương lai đổi mới, cũng từng là khát vọng của anh.
Nhưng tiếp nhận rồi, cũng đồng nghĩa với việc phải rời khỏi nơi đây. Rời khỏi đây, cũng đồng nghĩa với việc anh phải từ bỏ cô gái mà hằng đêm anh khao khát. Thậm chí, Hồng Thạch Tỉnh lạc hậu bế tắc cũng bởi vì có cô gái này mà trong mắt anh đã trở nên quyến rũ và đầy thu hút rồi.
Anh không phải quân vương, dĩ nhiên chưa tới sự lựa chọn khó khăn giữa giang sơn và mỹ nhân, nhưng giữa Tiêm Kích 6 và cô, anh lại khó mà lựa chọn.
Đêm qua, Lục Trung Quân ở lại chỗ cô, bần thần ở ngoài cửa rất lâu, cuối cùng đã đưa ra quyết định.
Anh không muốn đi nữa.
Anh chỉ muốn ở lại nơi có cô, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Tin tức này tới quá đột ngột, khiến anh rất ngạc nhiên.
Anh đã đến Hồng Thạch Tỉnh này được gần một năm rưỡi rồi, nếu như vào mấy tháng trước, khi nghe được tin như thế, không thể nghi ngờ anh nhất định sẽ gật đầu đồng ý ngay tắp lự.
Mới đi không được bao lâu, anh thật sự rất nhớ cái cảm giác lái máy bay bay lượn trên bầu trời rồi.
Còn nhớ lúc còn ở Mát xơ cơ va, huấn luyện viên Đại Hồ Tử rất thưởng thức anh, từng nói một câu:
– Cậu trai trẻ, hãy coi máy bay như là người yêu của mình, phát triển và điều khiển nó với tất cả các kỹ năng của cậu, cậu sẽ thích cảm giác này.
Anh rất yêu thích cảm giác này, Tiêm Kích 6 chính là người yêu của anh, sau khi rời đi nó là thứ duy nhất làm anh luôn nhớ đến.
Nhưng hiện tại, tình huống lại thay đổi rồi, vào lúc này, anh lại do dự.
Ra khỏi nhà Phó huyện trưởng Uông, Lục Trung Quân rơi vào trong mâu thuẫn.
Dù Phó huyện trưởng Uông không nói rõ, nhưng anh cũng có thể đoán ra được, đó chính là hy vọng của bố mình. Nếu như anh chấp nhận sự sắp xếp này, không chỉ rời khỏi được cái khu trấn nhỏ bé lạc lậu đầy bế tắc đang nhốt anh, mà với quan hệ cha con cũng sẽ có dấu hiệu tốt đẹp lên.
Bố của anh là một kiểu người cứng rắn điển hình, thủ đoạn mạnh mẽ rèn rũa từ trong chiến tranh. Mẹ anh nghe nói năm đó là con gái của một vị quan lớn ở Trùng Khánh, từng du học ở Trường Cao đẳng nữ Wesleyan nước Mỹ mà ba chị em nhà họ Tống đã từng học, về sau đã từ bỏ gia đình đến khu giải phóng để làm hộ lý. Bố anh coi trọng bà, sau đó mẹ anh kết hôn với bố anh theo sự sắp xếp của tổ chức.
Trong ấn tượng lúc nhỏ của Lục Trung Quân, mẹ anh là một người phụ nữ đẹp nhất trên đời này. Tuy rằng từng đi du học, nhưng bà vẫn mang tính cách truyền thống, sau khi kết hôn luôn vất vả nỗ lực chăm lo gia đình, chăm sóc trưởng bối, nhưng thời gian mẹ anh và bố anh ở bên nhau không nhiều, đến nỗi kết hôn nhiều năm sau mới sinh ra anh và em gái anh. Chí ít, anh thấy đối với bố anh gia đình chỉ là một nơi để quay về, là một sự phụ thuộc, nên tình cảm cha con từ nhỏ đã lạnh nhạt, bố anh mỗi lần về nhà cũng chỉ bế con gái cho ngồi trên đầu gối, còn với anh thì luôn có thái độ nghiêm nghị xa cách. Lục Trung Quân cũng dần dần quen dần. Nhưng sau đó, điều không may đã tới, cơn phong ba đã tới, tổ chức yêu cầu bố anh và mẹ anh ly hôn. Mẹ anh biết được tin, không bao lâu thì tự sát. Lúc đó Lục Trung Quân mới mười tuổi, anh nhớ rất rõ ràng, ngày đó anh về nhà như mọi ngày, không thấy mẹ đâu, người ta nói cho anh biết, bà đã uống thuốc trừ sâu ĐVP tự sát, được đưa vào bệnh viện rồi.
Anh vĩnh viễn không quên được cảnh tượng nhìn thấy sau đó, mẹ anh nằm trên chiếc giường sắt lạnh bằng trong nhà xác, đôi mắt vốn xinh đẹp đã nhắm nghiền, mặt tái xanh, bụng dưới bởi rửa ruột chưa hết mà trương phềnh lên cao, trông như một phụ nữ có thai.
Anh ôm chặt lấy em gái đang gào khóc, không cho em gái nhìn mẹ.
Bố anh về nhà là sau chuyện mẹ anh mất được nửa tháng rồi.
Lần đầu tiên Lục Trung Quân nhìn thấy biểu cảm khác biệt hoàn toàn với vẻ nghiêm nghị uy áp trước đây của ông, đó là một biểu cảm bất lực và đau đớn, áy náy sâu sắc. Ông thậm chí còn nhẹ nhàng an ủi anh, nhưng sự thay đổi này cũng không cách nào lay động của anh nữa. Anh không cần những thứ này.
Cũng bắt đầu từ hôm đó, anh khinh bỉ, thậm chí căm hận bố mình.
Ông đã không làm tròn nghĩa vụ của một người chồng phải bảo vệ gia đình, bảo vệ vợ con, ông không đáng được tôn trọng.
….
Khi lần đầu tiên Lục Trung Quân nhìn thấy An Na, anh phải thừa nhận anh đã bị vẻ xinh đẹp của cô hạ gục, nhất là khoảnh khắc trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ khẩn cầu sau cặp kính kia nhìn anh. Nhưng giây phút nông nổi ngắn ngủi qua đi, toàn bộ tư trang trong hành lý và dáng vẻ của cô đều khiến người ta nghi ngờ, thậm chí ngay cả lúc cô nói ra cái tên Lý Hồng, anh vẫn thấy có điều gì đó bất hợp lý.
Cô giải thích, nói rằng đến tìm người cô Lý Hồng, mà cô mình cũng biết mình tới. Đã như thế, thì hai người trước đó phải có thư từ qua lại chứ. Nhưng không chỉ không có thư từ qua lại, mà ngay cả nhà của cô mình ở đâu cô cũng không nhớ.
Thế nhưng, mọi thứ ở trên người cô gái trẻ xa lạ mang đến cảm giác kỳ lạ này khiến anh liên tưởng đến hình ảnh mẹ mình tóc uốn mặc tây trang kiểu dáng đẹp đẽ cổ đeo chuỗi hạt trân trâu ở trong tấm ảnh cũ, anh có do dự, cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua nghi hoặc của bản thân, ngày hôm sau chứng kiến cảnh cô và cô Lý Hồng nhận nhau, dẫn nhau đi.
Dựa vào trực giác của mình, anh biết cô gái trẻ đó buổi tối trước đã không nói thật, nhưng cũng không đến mức có tính uy hiếp gì. Hồng Thạch Tỉnh chỉ là một địa phương nhỏ nghèo nàn lạc hậu, anh cũng không cần thiết phải đem chuyện này điều tra kỹ lưỡng, cho nên chỉ lưu ý một vài ngày, thấy cô không có điều gì khác thường thì mắt nhắm mắt mở cho qua.
Điều khiến anh nảy sinh cảm giác đặc biệt với cô là đêm hôm đó ở trạm thông tin trên đỉnh núi.
Lúc đó anh từ Nhị Sở trở về, thấy cô đang đón xe ở bên lề đường. Anh vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng lái xe đi được một đoạn rồi nhìn qua gương chiếu hậu, thấy bóng dáng cô vừa nhỏ bé lại vừa cô độc đứng ở ven đường, hoàng hôn phía sau đỏ rực, lúc đó cũng không biết nghĩ thế nào anh lại quay vòng xe lại, về sau lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn buộc phải ngủ lại một tối ở trạm thông tin. Cô uống rượu, lúc đứng lên đi vào phòng ngủ chân bước loạng choạng như sắp ngã, anh liền đỡ cô đi vào. Tóc của cô bất cẩn cuốn vào cúc áo của anh, cô gỡ mãi cũng không ra được, biểu cảm vừa thẹn thùng xấu hổ vừa lúng túng.
Đây là lần đầu tiên anh ở gần một cô gái như thế, anh tinh tường ngửi thấy có một mùi hương ấm áp khó có thể diễn bằng lời ở trên người cô, có lẽ là nguyên nhân mình bị ảnh hưởng của rượu, cả người anh nóng lên, huyết dịch trong cơ thể cũng đột nhiên lưu động mạnh mẽ. Sau khi ra ngoài, chú Đinh lại hiểu lầm giữa anh và cô có quan hệ mờ ám. Anh dù lập tức phủ nhận, nhưng trong đáy lòng cũng không hề có cảm giác bài xích. Sau đó, vô tình hoặc cố ý, dần dần quan hệ giữa anh và cô càng ngày càng trở nên thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp.
Cô gái này tính tình chẳng khác gì đại tiểu thư được nuông chiều, nhưng Lục Trung Quân bất ngờ phát hiện ra, anh rất hưởng thụ loại cảm giác này, thậm chí còn không hề biết mệt mà cứ thích lượn quanh lượn quẩn đến quầy hàng cô của cô để mua thuốc lá, mục đích là chỉ để được nhìn cô một cái, hoặc là nói mỉa móc một đôi lời. Sau khi trường tiểu học nghỉ, mấy ngày rồi anh không thấy cô đâu, có một buổi tối không kìm được lại đến chỗ quầy hàng mua gói thuốc lá, cô không có ở đó, chỉ có cô Lý Hồng. Anh không tiện mở miệng hỏi cô đi đâu, bao giờ trở về. Sau đó giữa trưa ngày hôm sau, lúc ăn cơm, cậu Cừu lỡ lời tiết lộ tin tức của cô, nói hai ngày trước thấy cô đi, là đi Thượng Hải.
– Có nói quay trở lại không?
Anh làm như chẳng có chuyện gì liên quan mình, chỉ tiện miệng hỏi vu vơ.
– Cô ấy nói không chắc, xem tình hình đã.
Lúc ấy Tiểu Cừu nói thế với anh.
Tâm tình của anh lập tức rơi xuống tận đáy, cảm thấy ăn cơm cũng nhạt nhẽo, giống như một lữ khách cô độc lang thang trên con đường hoang vắng không mục đích, cuối cùng đã gặp được một người bạn đường có thể kết bạn, đang lúc anh muốn tiếp cận thì bất chợt người ta lại bỏ anh rồi biến mất.
Lục Trung Quân bắt đầu có cảm giác mình bị vứt bỏ, vô cùng cô độc.
Từ trước tới giờ anh không phải là người đa sầu đa cảm không gì là không vượt qua được, dù là khoảng thời gian vừa tới Hồng Thạch Tỉnh, dưới sự chênh lệch cực lớn cũng vượt qua như bình thường.
Nhưng kỳ lạ vô cùng, lần này anh thật sự có cảm giác bị cô từ bỏ, rất cô độc, dù anh và cô chẳng có quan hệ gì cả.
Cảm giác cô độc này kéo dài cho tới khi anh đi lên núi thăm chú Đinh phát hiện chú ấy chết thì nó đã lên tới đỉnh điểm. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy cuộc đời quá vô thường, ký ức về thời thiếu niên khi mẹ đột nhiên ra đi lại lần nữa tấn công anh ào ạt.
Đêm hôm đó, toàn bộ người dân Hồng Thạch Tỉnh chuẩn bị đón năm mới, anh dẫn theo Tia Chớp đi ra ngoài tản bộ, cuối cùng cũng không biết chuyện gì lại đi tới bên đường sắt gần bến xe.
Bóng đêm càng lúc càng đậm, trên bầu trời bắt đầu có tuyết bay, nhưng anh không muốn đi đâu hết.
Khi còn bé, anh từng có một sự ngờ vực thần bí đối với đường sắt, trong mắt anh, cuối con đường sắt có thể thông tới một nơi xa xăm nào đó mà không ai biết.
Trời đất trống trải, bốn bề vắng lặng, bên cạnh chỉ có Tia Chớp thỉnh thoảng chạy nhảy chơi với bông tuyết, anh chỉ một mình ngồi bên đường sắt, hút từng điếu từng điếu thuốc, để mặc bông tuyết rơi trên vai mình tích thành lớp dày đặc.
Ý thức của anh buông tuồng, tâm tình cực kỳ tồi tệ, cứ ngồi mãi như thế.
Thế rồi mọi thứ đột nhiên biến đổi, cô được Tia Chớp dẫn tới, đến ngay trước mặt anh.
Khoảnh khắc anh quay đầu lại, đột ngột nhìn thấy bóng dáng thân thiết đầy chân thật của cô đứng trong tuyết, nghe được tiếng cô gọi mình, tâm tình tồi tệ bao ngày qua trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc và phấn kích rất kỳ lạ.
Đúng vậy, là hạnh phúc.
Cũng trong khoảnh khắc đó, anh đã ý thức được, có lẽ, anh tới nơi này, vốn chính là chờ đợi có điều gì đó sẽ xảy đến với mình.
Mà bây giờ, điều anh mong chờ, đã thật sự xảy đến, giống như là kỳ tích vậy.
Mà cũng ngay khoảnh khắc đó, anh đã biết, anh thích cô, muốn chiếm cô làm của riêng anh.
…..
Tiêm kích 6 từng là người yêu của anh, nhưng bây giờ, vị trí đã thay đổi.
Lục Trung Quân vẫn đang do dự.
Tiếp nhận sự điều động này, chờ đợi anh không nghi ngờ chắc chắn là một tương lai đổi mới, cũng từng là khát vọng của anh.
Nhưng tiếp nhận rồi, cũng đồng nghĩa với việc phải rời khỏi nơi đây. Rời khỏi đây, cũng đồng nghĩa với việc anh phải từ bỏ cô gái mà hằng đêm anh khao khát. Thậm chí, Hồng Thạch Tỉnh lạc hậu bế tắc cũng bởi vì có cô gái này mà trong mắt anh đã trở nên quyến rũ và đầy thu hút rồi.
Anh không phải quân vương, dĩ nhiên chưa tới sự lựa chọn khó khăn giữa giang sơn và mỹ nhân, nhưng giữa Tiêm Kích 6 và cô, anh lại khó mà lựa chọn.
Đêm qua, Lục Trung Quân ở lại chỗ cô, bần thần ở ngoài cửa rất lâu, cuối cùng đã đưa ra quyết định.
Anh không muốn đi nữa.
Anh chỉ muốn ở lại nơi có cô, chỉ đơn giản như vậy thôi.
/96
|