Trời vừa sáng An Na đã chuẩn bị đi ra ngoài, lúc khóa cửa nhìn bức tường viện, thấy có vết tích cọ sát trên đó. Cô vẫn lo nghĩ chuyện buổi tối Lục Trung Quân vẫn trèo tường để vào, dự tính hôm nay làm xong sớm rồi quay về Hồng Thạch Tỉnh, dù vất vả một chút cũng không muốn để xảy ra chuyện giống như tối hôm qua nữa. Không ngờ việc ở trạm sữa huyện quá nhiều, bận rộn đến quên cả thời gian, đến lúc xong xuôi thì đã hơn năm giờ chiều, trời đã sâm sẩm tối, cô đành phải quay về nhà trọ.
Nhà của Triệu Trung Phân có chiếc ti vi đen trắng, trước đó cũng đã mấy lần bảo An Na buổi tối rảnh rỗi thì sang nhà cô ta xem ti vi, bố mẹ cô ấy cũng rất nhiệt tình, An Na tới ở vài ngày, mẹ cô ấy còn mang tặng mấy món ăn cho cô. Trở về khi trời đã sẩm tối, An Na qua nhà Triệu Trung Phân xem ti vi, đến hơn mười giờ, chính kịch hay chương trình gì cũng đã xem hết rồi, cô mới trở lại nhà trọ của mình.
Cổng ngoài không thể nào ngăn được anh, vậy thì chỉ còn cánh cửa bên trong nhà thôi. An Na khóa chặt cửa lại, cửa sổ cũng cài chặt, lên giường rồi cũng không dám thay quần áo, ban đầu cứ chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài, may mà ban đêm rất yên tĩnh, không có chút động tĩnh kỳ lạ gì.
Mấy ngày tiếp theo, Lục Trung Quân không hề xuất hiện, giống như đêm hôm đó chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, tảng đá treo ở trong lòng An Na mới buông xuống.
Chớp mắt đã đến thứ bảy, khóa học ở trường của Trần Xuân Lôi càng ngày càng siết chặt, thứ bảy cũng không về Hồng Thạch Tĩnh nữa mà ở lại nhà Trần Lệ. Qua buổi trưa, An Na nói một tiếng với Triệu Trung Phân mình ra ngoài mua chút điểm tâm rồi qua nhà chị Trần Lệ đưa cho Trần Xuân Lôi. Ăn xong bữa trưa ở nhà chị Trần Lệ. cô ra ngoài đón xe quay về Hồng Thạch Tỉnh. Đợi hai mươi phút, dần dần thấy mất kiên nhẫn, đang ngó nghiêng chung quanh bỗng thấy chiếc xe biển 212 xuất hiện trong tầm mắt, trong lòng hoảng sợ, vội vã trốn đằng sau cây cột điện của bến xe. Nhưng chiếc xe kia đã phanh kít lại đỗ ngay gần đó rồi.
Lục Trung Quân hạ cánh cửa xe xuống, nói to với An Na:
– Nhìn thấy em từ trước rồi, em trốn cái gì. Muốn về đúng không, lên xe đi.
An Na vẫn đứng ở đó:
– Không cần đâu, tôi đi xe khách là được.
– Sao em rề rà quá vậy, bảo lên không lên. – Lục Trung Quân có vẻ như bực mình, – Mấy hôm trước anh có việc, nên không tới chỗ em, hôm nay mới rảnh. Vừa nãy có đến trạm sữa, họ nói em đến nhà Trần Lệ, anh tới đó, vừa lúc gặp em ở đây. Mau lên đi, mất thời gian lắm.
– Anh có biết anh phiền lắm không Lục Trung Quân. Anh bảo tôi lên là tôi phải lên à? Tôi thích đi xe khách. Xe tới rồi.
An Na ngoảnh đầu lại, chiếc xe kia vừa mới đến. Cô đi lên, người bán vé đóng cửa xe lại.
Bởi là cuối tuần nên trên xe rất đông, chỉ còn lại chỗ ngồi ở cuối cùng. An Na qua đó ngồi xuống, ô tô vừa lăn bánh, cô ngoái lại thấy Lục Trung Quân nhảy ra khỏi xe, nhìn theo hướng xe khách.
Chiếc xe khách đi được mấy trăm mét, tài xe chợt nghe có tiếng còi ú òa rất to phía sau, một chiếc xe quân đội màu xanh đang đỗ vừa nãy giờ đang kêu ú òa đuổi theo, người lái chiếc xe đó còn thò tay ra ra hiệu xe mình đỗ vào lề đường, vì thế vội vàng dừng xe lại. Xe vừa dừng, người bán vé nhanh chóng mở cửa xe, Lục Trung Quân đi lên, trình giấy giới thiệu ra, nói:
– Công an đây. Mượn các đồng chí hai phút, trên xe các anh có người tôi cần dẫn đi phối hợp điều tra.
Tài xe vội vã gật đầu:
– Là ai ạ?
Tầm mắt Lục Trung Quân rơi lên người An Na, chỉ chỉ:
– Là cô gái ngồi cuối cùng kia.
Mọi người trên xe tức thì đồng loạt quay lại, ánh mắt lộ vẻ đề phòng nghi ngờ.
An Na mặt nóng bừng, đơ luôn tại chỗ.
– Ôi, nữ đồng chí ơi, cảnh sát tìm cô trên xe chúng tôi, cô còn ngây ra đó à? Nhanh nhanh xuống cho tôi đi, kẻo lại chậm trễ thời gian của khách.
Người bán vé dùng giọng điệu khinh bỉ giục An Na. Hành khách trên xe cũng phụ họa theo.
– Đúng thế đúng thế…
– Đúng là nhìn bề ngoài không ai biết được, trông lịch sự xinh xắn thế kia mà cũng bị công an…
An Na mặt lúc trắng lúc đỏ, gấp rút xuống xe. Vừa đặt chân xuống một cái, chiếc xe khách kia đóng sập cửa, chạy đi.
– Đi thôi, còn ngây ra đó làm gì.
Lục Trung Quân tóm lấy túi sách của An Na, tự quay ra xe mình, tiện gỡ chiếc đèn ú òa cảnh sát xuống.
An Na nghiến răng lên xe.
– Lên từ sớm có phải tốt không! – Lục Trung Quân lái xe đi. Đi được một đoạn, ném một cái hộp được gói theo phong cách tây vào người cô.
– Sô cô la, Đức, tặng em.
– Vô công bất thọ lộc. Anh lấy lại đi. – An Na lạnh lùng nói.
Lục Trung Quân liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, – Giận à? Giận anh làm em mất mặt à? Nãy bảo em lên thì em không lên! Không sao đâu, dù sao thì hành khách trên xe có ai biết em đâu.
An Na giận giữ cực độ, gườm với anh:
– Lục Trung Quân, tại sao anh lại tự ý quyết định? Tôi và anh không hề có quan hệ gì cả, anh đừng dùng thái độ đó với tôi, càng không nên nói chuyện như thế với tôi.
– Ngủ với nhau một tối rồi, em nói quan hệ chúng ta là như nào? – Lục Trung Quân không quay đầu lại, nhưng giọng điệu lại rất thoải mái, – Mai Mai, anh đối với em rất nghiêm túc đấy. Hơn hai mươi năm qua, anh ngoại trừ làm việc ra, anh chưa từng quan tâm tới ai như với em. Anh chỉ muốn tốt với em. Em đừng không biết phân biệt.
– Anh là đồ chết tiệt, cút đi. – An Na không nhẫn nhịn được nữa, chửi ầm lên, – Lục Trung Quân, anh đừng có phí sức với tôi, anh cho rằng tôi không biết à, anh làm như thế chẳng qua là muốn ngủ với tôi thôi đúng không? Thế mà còn tự coi mình là thánh, thật là hết chịu nổi.
– Này, có cần nói thẳng như thế không. – Lục Trung Quân quay đầu lại, nhìn cô đang nghiến răng kèn kẹt, – Anh muốn ngủ với em, thì sao nào, thích em mới muốn ngủ với em, người khác còn tìm tới anh cũng không thèm ấy.
An Na hết biết nói nổi luôn.
Gặp phải một gã đàn ông mặt dày siêu cấp như thế, dù cộng toàn bộ kinh nghiệm cuộc sống trước đây của cô lại thì cô cũng không tìm được phương pháp hữu hiệu để đối phó nổi, cô đành phải mặt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa xe, bất kể Lục Trung Quân nói gì cũng không thèm đáp lại. Đến khi đi vào cổng khu trấn đến dưới bức tuyên truyền hiện đại hóa, cô bảo anh dừng xe lại.
– Không cho anh đưa em về à? Sợ người ta biết quan hệ chúng ta à?
An Na không nói gì.
Lục Trung Quân nhìn cô, cuối cùng vẫn dừng xe lại.
Xe vừa dừng, An Na cầm túi xách xuống bỏ đi luôn. Lục Trung Quân nhảy xuống xe, cầm hộp sô cô la ở ghế sau đưa tới.
– Không cần. – An Na tránh.
Lục Trung Quân lấy tay ngăn cô lại, tựa mình vào thân xe, hạ thấp giọng:
– Còn giận à? Lúc nãy là anh sai, anh xin lỗi. Anh kể em nghe, mấy ngày qua anh lúc làm việc, lúc làm nhiệm vụ, rồi cả lúc ngủ đều nghĩ về em, nhớ đến em. Hôm qua ra ngoài còn lái xe vào cái ổ gà to tướng, nhờ xe tải kéo mãi mới ra khỏi được. Trên xe của anh là Sở trưởng cùng với Cục trưởng Cục Công an huyện nữa, ai nấy đều sợ hết hồn. Cục trưởng nói chí ít trong vòng 3 tháng sẽ không ngồi xe anh lái nữa, sợ bệnh tim tái phát. Tối qua anh định tìm em, nhưng lại nghĩ, đêm hôm đi gõ cửa nhà em chắc chắn em sẽ không thèm mở cửa, anh mà trèo tường nữa thì lại không hay, chả khác gì thật sự là lưu manh rồi. Anh muốn là một người đàng hoàng. Hôm nay may mắn được ra ngoài, em lại tránh anh như tránh tà, em nói xem anh còn tâm trạng gì đâu chứ. Anh thừa nhận anh đáng em bị coi thường, nhưng xin em, hãy nhận nó đi. Em có ghét anh, không muốn ăn thì cho Tiểu Ny cũng được, mà có vứt đi cũng không sao. Anh là đàn ông không ăn mấy thứ này…
Anh vừa nói vừa nhét hộp sô cô la vào trong túi xách của cô. Đối diện có vài người đi tới, An Na sợ mình giằng co với anh sẽ khiến người ta chú ý đến, vì thế vội vàng cúi đầu đi vào trong trấn. Một lát sau, anh lái xe đuổi chầm chậm theo sau, nói:
– Này, hôm nay thứ bảy, tối nay chúng ta đi xem phim nhé. Sáu giờ rưỡi, anh chờ em ở biển thông báo cuối đường kia, không gặp không về. Nhớ chỉ đi mình em thôi đấy, đừng dẫn Tiểu Ny theo. Nếu em không tới, anh sẽ đến nhà cô em. Anh nói được làm được.
Nói xong thì lái xe đi, lát sau thì biến mất khỏi tầm mắt của An Na.
…..
An Na trở lại nhà cô Lý Hồng, còn chưa vào nhà, Tiểu Ny thấy cô từ xa đã ào ra đón, cầm tay cô mừng rỡ nói:
– Cô ơi, bố cháu ngày hôm qua mang tới một cái ti vi màu rất to, nói là cô mua. Bà ngoại cháu đặt ti vi ở trong quầy hàng, tối nào cũng đông khách lắm ạ, rất vui náo nhiệt.
Tiểu Ny vẫn luôn ao ước có một cái tivi, An Na cũng muốn mua cho cô bé một cái. Mấy hôm trước có tiền, chuyện đầu tiên cô làm khi đến thành phố là mua một cái ti vi màu 18inch, rồi bảo Đại Tống chở về. Cô Lý Hồng đặt ti vi ở quầy hàng, lắp cả ăn ten, hàng xóm lập tức biết nhà cô Lý Hồng có ti vi mới, còn để trong quầy hàng, ai cũng có thể xem, không còn phải đến nhà họ Trương xem nhờ nữa thì ai cũng vui mừng. Tối hôm qua mới sáu giờ, người lớn trẻ nhỏ đã nhộn nhịp xách ghế nhỏ đến xem ti vi, chỗ quầy hàng chưa bao giờ đông vui náo nhiệt như thế, người lớn trẻ em nhiều, đâm ra có nhiều người mua thêm kẹo, nước ngọt, hạt dưa…tiền kiếm được nhiều hơn. Đến tầm mười một mười hai giờ, khi các tiết mục trên ti vi đã hết, trên màn hình hiện lên hai chữ gặp lại thì mới đóng cửa, cẩn thận mang ti vi vào trong nhà.
Tối qua cô Lý Hồng vui đến không ngủ được, thấy An Na trở về thì chạy ra đón, đuổi Tiểu Ny ra đằng sau quầy hàng, nói:
– An Na à, hôm qua Đại Tống chở ti vi tới, ti vi còn to nữa, nói là cháu mua, cô ngại quá…
An Na mỉm cười:
– Cô ơi đừng nói thế, Tiểu Ny thích xem ti vi, cháu muốn mua từ lâu rồi cơ. Tiểu Ny thích là được rồi, hơn nữa, đây cũng là chút tấm lòng của cháu. Cô đừng khách sáo với cháu nữa, cháu ngại lắm.
Cô Lý Hồng lại cám ơn mấy câu, rồi hào hứng cùng An Na đi vào nhà.
Trời sẩm tối, còn chưa tới sáu giờ, nhưng đám trẻ con hàng xóm đã lục đục xách ghế con tới rồi. Nghe thấy âm thanh náo nhiệt ở quầy hàng, liếc nhìn đồng hồ thấy hơn 6 giờ, tim An Na chợt nảy lên, nửa muốn đi lại nửa không biết phải làm gì.
Nhà của Triệu Trung Phân có chiếc ti vi đen trắng, trước đó cũng đã mấy lần bảo An Na buổi tối rảnh rỗi thì sang nhà cô ta xem ti vi, bố mẹ cô ấy cũng rất nhiệt tình, An Na tới ở vài ngày, mẹ cô ấy còn mang tặng mấy món ăn cho cô. Trở về khi trời đã sẩm tối, An Na qua nhà Triệu Trung Phân xem ti vi, đến hơn mười giờ, chính kịch hay chương trình gì cũng đã xem hết rồi, cô mới trở lại nhà trọ của mình.
Cổng ngoài không thể nào ngăn được anh, vậy thì chỉ còn cánh cửa bên trong nhà thôi. An Na khóa chặt cửa lại, cửa sổ cũng cài chặt, lên giường rồi cũng không dám thay quần áo, ban đầu cứ chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài, may mà ban đêm rất yên tĩnh, không có chút động tĩnh kỳ lạ gì.
Mấy ngày tiếp theo, Lục Trung Quân không hề xuất hiện, giống như đêm hôm đó chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, tảng đá treo ở trong lòng An Na mới buông xuống.
Chớp mắt đã đến thứ bảy, khóa học ở trường của Trần Xuân Lôi càng ngày càng siết chặt, thứ bảy cũng không về Hồng Thạch Tĩnh nữa mà ở lại nhà Trần Lệ. Qua buổi trưa, An Na nói một tiếng với Triệu Trung Phân mình ra ngoài mua chút điểm tâm rồi qua nhà chị Trần Lệ đưa cho Trần Xuân Lôi. Ăn xong bữa trưa ở nhà chị Trần Lệ. cô ra ngoài đón xe quay về Hồng Thạch Tỉnh. Đợi hai mươi phút, dần dần thấy mất kiên nhẫn, đang ngó nghiêng chung quanh bỗng thấy chiếc xe biển 212 xuất hiện trong tầm mắt, trong lòng hoảng sợ, vội vã trốn đằng sau cây cột điện của bến xe. Nhưng chiếc xe kia đã phanh kít lại đỗ ngay gần đó rồi.
Lục Trung Quân hạ cánh cửa xe xuống, nói to với An Na:
– Nhìn thấy em từ trước rồi, em trốn cái gì. Muốn về đúng không, lên xe đi.
An Na vẫn đứng ở đó:
– Không cần đâu, tôi đi xe khách là được.
– Sao em rề rà quá vậy, bảo lên không lên. – Lục Trung Quân có vẻ như bực mình, – Mấy hôm trước anh có việc, nên không tới chỗ em, hôm nay mới rảnh. Vừa nãy có đến trạm sữa, họ nói em đến nhà Trần Lệ, anh tới đó, vừa lúc gặp em ở đây. Mau lên đi, mất thời gian lắm.
– Anh có biết anh phiền lắm không Lục Trung Quân. Anh bảo tôi lên là tôi phải lên à? Tôi thích đi xe khách. Xe tới rồi.
An Na ngoảnh đầu lại, chiếc xe kia vừa mới đến. Cô đi lên, người bán vé đóng cửa xe lại.
Bởi là cuối tuần nên trên xe rất đông, chỉ còn lại chỗ ngồi ở cuối cùng. An Na qua đó ngồi xuống, ô tô vừa lăn bánh, cô ngoái lại thấy Lục Trung Quân nhảy ra khỏi xe, nhìn theo hướng xe khách.
Chiếc xe khách đi được mấy trăm mét, tài xe chợt nghe có tiếng còi ú òa rất to phía sau, một chiếc xe quân đội màu xanh đang đỗ vừa nãy giờ đang kêu ú òa đuổi theo, người lái chiếc xe đó còn thò tay ra ra hiệu xe mình đỗ vào lề đường, vì thế vội vàng dừng xe lại. Xe vừa dừng, người bán vé nhanh chóng mở cửa xe, Lục Trung Quân đi lên, trình giấy giới thiệu ra, nói:
– Công an đây. Mượn các đồng chí hai phút, trên xe các anh có người tôi cần dẫn đi phối hợp điều tra.
Tài xe vội vã gật đầu:
– Là ai ạ?
Tầm mắt Lục Trung Quân rơi lên người An Na, chỉ chỉ:
– Là cô gái ngồi cuối cùng kia.
Mọi người trên xe tức thì đồng loạt quay lại, ánh mắt lộ vẻ đề phòng nghi ngờ.
An Na mặt nóng bừng, đơ luôn tại chỗ.
– Ôi, nữ đồng chí ơi, cảnh sát tìm cô trên xe chúng tôi, cô còn ngây ra đó à? Nhanh nhanh xuống cho tôi đi, kẻo lại chậm trễ thời gian của khách.
Người bán vé dùng giọng điệu khinh bỉ giục An Na. Hành khách trên xe cũng phụ họa theo.
– Đúng thế đúng thế…
– Đúng là nhìn bề ngoài không ai biết được, trông lịch sự xinh xắn thế kia mà cũng bị công an…
An Na mặt lúc trắng lúc đỏ, gấp rút xuống xe. Vừa đặt chân xuống một cái, chiếc xe khách kia đóng sập cửa, chạy đi.
– Đi thôi, còn ngây ra đó làm gì.
Lục Trung Quân tóm lấy túi sách của An Na, tự quay ra xe mình, tiện gỡ chiếc đèn ú òa cảnh sát xuống.
An Na nghiến răng lên xe.
– Lên từ sớm có phải tốt không! – Lục Trung Quân lái xe đi. Đi được một đoạn, ném một cái hộp được gói theo phong cách tây vào người cô.
– Sô cô la, Đức, tặng em.
– Vô công bất thọ lộc. Anh lấy lại đi. – An Na lạnh lùng nói.
Lục Trung Quân liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, – Giận à? Giận anh làm em mất mặt à? Nãy bảo em lên thì em không lên! Không sao đâu, dù sao thì hành khách trên xe có ai biết em đâu.
An Na giận giữ cực độ, gườm với anh:
– Lục Trung Quân, tại sao anh lại tự ý quyết định? Tôi và anh không hề có quan hệ gì cả, anh đừng dùng thái độ đó với tôi, càng không nên nói chuyện như thế với tôi.
– Ngủ với nhau một tối rồi, em nói quan hệ chúng ta là như nào? – Lục Trung Quân không quay đầu lại, nhưng giọng điệu lại rất thoải mái, – Mai Mai, anh đối với em rất nghiêm túc đấy. Hơn hai mươi năm qua, anh ngoại trừ làm việc ra, anh chưa từng quan tâm tới ai như với em. Anh chỉ muốn tốt với em. Em đừng không biết phân biệt.
– Anh là đồ chết tiệt, cút đi. – An Na không nhẫn nhịn được nữa, chửi ầm lên, – Lục Trung Quân, anh đừng có phí sức với tôi, anh cho rằng tôi không biết à, anh làm như thế chẳng qua là muốn ngủ với tôi thôi đúng không? Thế mà còn tự coi mình là thánh, thật là hết chịu nổi.
– Này, có cần nói thẳng như thế không. – Lục Trung Quân quay đầu lại, nhìn cô đang nghiến răng kèn kẹt, – Anh muốn ngủ với em, thì sao nào, thích em mới muốn ngủ với em, người khác còn tìm tới anh cũng không thèm ấy.
An Na hết biết nói nổi luôn.
Gặp phải một gã đàn ông mặt dày siêu cấp như thế, dù cộng toàn bộ kinh nghiệm cuộc sống trước đây của cô lại thì cô cũng không tìm được phương pháp hữu hiệu để đối phó nổi, cô đành phải mặt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa xe, bất kể Lục Trung Quân nói gì cũng không thèm đáp lại. Đến khi đi vào cổng khu trấn đến dưới bức tuyên truyền hiện đại hóa, cô bảo anh dừng xe lại.
– Không cho anh đưa em về à? Sợ người ta biết quan hệ chúng ta à?
An Na không nói gì.
Lục Trung Quân nhìn cô, cuối cùng vẫn dừng xe lại.
Xe vừa dừng, An Na cầm túi xách xuống bỏ đi luôn. Lục Trung Quân nhảy xuống xe, cầm hộp sô cô la ở ghế sau đưa tới.
– Không cần. – An Na tránh.
Lục Trung Quân lấy tay ngăn cô lại, tựa mình vào thân xe, hạ thấp giọng:
– Còn giận à? Lúc nãy là anh sai, anh xin lỗi. Anh kể em nghe, mấy ngày qua anh lúc làm việc, lúc làm nhiệm vụ, rồi cả lúc ngủ đều nghĩ về em, nhớ đến em. Hôm qua ra ngoài còn lái xe vào cái ổ gà to tướng, nhờ xe tải kéo mãi mới ra khỏi được. Trên xe của anh là Sở trưởng cùng với Cục trưởng Cục Công an huyện nữa, ai nấy đều sợ hết hồn. Cục trưởng nói chí ít trong vòng 3 tháng sẽ không ngồi xe anh lái nữa, sợ bệnh tim tái phát. Tối qua anh định tìm em, nhưng lại nghĩ, đêm hôm đi gõ cửa nhà em chắc chắn em sẽ không thèm mở cửa, anh mà trèo tường nữa thì lại không hay, chả khác gì thật sự là lưu manh rồi. Anh muốn là một người đàng hoàng. Hôm nay may mắn được ra ngoài, em lại tránh anh như tránh tà, em nói xem anh còn tâm trạng gì đâu chứ. Anh thừa nhận anh đáng em bị coi thường, nhưng xin em, hãy nhận nó đi. Em có ghét anh, không muốn ăn thì cho Tiểu Ny cũng được, mà có vứt đi cũng không sao. Anh là đàn ông không ăn mấy thứ này…
Anh vừa nói vừa nhét hộp sô cô la vào trong túi xách của cô. Đối diện có vài người đi tới, An Na sợ mình giằng co với anh sẽ khiến người ta chú ý đến, vì thế vội vàng cúi đầu đi vào trong trấn. Một lát sau, anh lái xe đuổi chầm chậm theo sau, nói:
– Này, hôm nay thứ bảy, tối nay chúng ta đi xem phim nhé. Sáu giờ rưỡi, anh chờ em ở biển thông báo cuối đường kia, không gặp không về. Nhớ chỉ đi mình em thôi đấy, đừng dẫn Tiểu Ny theo. Nếu em không tới, anh sẽ đến nhà cô em. Anh nói được làm được.
Nói xong thì lái xe đi, lát sau thì biến mất khỏi tầm mắt của An Na.
…..
An Na trở lại nhà cô Lý Hồng, còn chưa vào nhà, Tiểu Ny thấy cô từ xa đã ào ra đón, cầm tay cô mừng rỡ nói:
– Cô ơi, bố cháu ngày hôm qua mang tới một cái ti vi màu rất to, nói là cô mua. Bà ngoại cháu đặt ti vi ở trong quầy hàng, tối nào cũng đông khách lắm ạ, rất vui náo nhiệt.
Tiểu Ny vẫn luôn ao ước có một cái tivi, An Na cũng muốn mua cho cô bé một cái. Mấy hôm trước có tiền, chuyện đầu tiên cô làm khi đến thành phố là mua một cái ti vi màu 18inch, rồi bảo Đại Tống chở về. Cô Lý Hồng đặt ti vi ở quầy hàng, lắp cả ăn ten, hàng xóm lập tức biết nhà cô Lý Hồng có ti vi mới, còn để trong quầy hàng, ai cũng có thể xem, không còn phải đến nhà họ Trương xem nhờ nữa thì ai cũng vui mừng. Tối hôm qua mới sáu giờ, người lớn trẻ nhỏ đã nhộn nhịp xách ghế nhỏ đến xem ti vi, chỗ quầy hàng chưa bao giờ đông vui náo nhiệt như thế, người lớn trẻ em nhiều, đâm ra có nhiều người mua thêm kẹo, nước ngọt, hạt dưa…tiền kiếm được nhiều hơn. Đến tầm mười một mười hai giờ, khi các tiết mục trên ti vi đã hết, trên màn hình hiện lên hai chữ gặp lại thì mới đóng cửa, cẩn thận mang ti vi vào trong nhà.
Tối qua cô Lý Hồng vui đến không ngủ được, thấy An Na trở về thì chạy ra đón, đuổi Tiểu Ny ra đằng sau quầy hàng, nói:
– An Na à, hôm qua Đại Tống chở ti vi tới, ti vi còn to nữa, nói là cháu mua, cô ngại quá…
An Na mỉm cười:
– Cô ơi đừng nói thế, Tiểu Ny thích xem ti vi, cháu muốn mua từ lâu rồi cơ. Tiểu Ny thích là được rồi, hơn nữa, đây cũng là chút tấm lòng của cháu. Cô đừng khách sáo với cháu nữa, cháu ngại lắm.
Cô Lý Hồng lại cám ơn mấy câu, rồi hào hứng cùng An Na đi vào nhà.
Trời sẩm tối, còn chưa tới sáu giờ, nhưng đám trẻ con hàng xóm đã lục đục xách ghế con tới rồi. Nghe thấy âm thanh náo nhiệt ở quầy hàng, liếc nhìn đồng hồ thấy hơn 6 giờ, tim An Na chợt nảy lên, nửa muốn đi lại nửa không biết phải làm gì.
/96
|