Vợ của Phó huyện trưởng Uông họ Hồ, làm chủ nhiệm biên tập của tòa soạn báo huyện, nói năng rất khéo léo, không hề thể hiện bản thân là người nhà của cán bộ lãnh đạo cao cấp nào, luôn gọi An Na là Lý Mai đầy thân thiết. Mọi người vẫn gọi bà là chị Hồ. Vừa theo Lục Trung Quân vào nhà, An Na gửi túi quà hoa quả mà mình mua trên đường cho chị ta.
– Ôi Lý Mai, sao cháu khách sáo thế. Chỉ ăn bữa cơm gia đình thôi mà, còn mua hoa quả làm gì.
Chị Hồ nhìn sang Lục Trung Quân, – Sao cháu không ngăn cô ấy hả? Phí tiền lắm đấy.
– Cô ấy cứ đòi mua đấy ạ, nói là lần đầu đến cũng phải có chút quà, mới lại hoa quả cũng không đáng là bao, cô không ăn thì để cháu ăn. – Lục Trung Quân cười khì khì.
Thực ra túi hoa quả này là do Lục Trung Quân mua. Lúc An Na chọn xong định trả tiền thì anh đã giành trả rồi, An Na ngại giành giật với anh ở quán hàng nên dự tính ăn bữa cơm xong sẽ tranh thủ trả tiền lại cho anh.
– Vào đi vào đi – Chị Hồ đặt túi hoa quả lên bàn, mời An Na vào nhà, lại gọi con gái, – Uông Tuệ Lệ, con ra chào khách cho mẹ. Chị Lý Mai cùng anh Lục đến này.
Uông Tuệ Lệ đi ra ngoài, chào hỏi An Na và Lục Trung Quân. Cô bé cắt tóc ngắn, còn chưa dậy thì, trông như một cậu con trai.
Lục Trung Quân nói An Na đã đồng ý phụ đạo tiếng Anh cho Uông Tuệ Lệ rồi, chị Hồ hết sức phấn khởi, bảo con gái:
– Uông Tuệ Lệ, chị Mai của con rất giỏi nhé, lần trước đoàn người Pháp đến huyện là do chị Mai con phiên dịch đấy. Chị ấy đồng ý phụ đạo cho con rồi, con chịu khó học hành cho mẹ.
Uông Tuệ Lệ nhìn chằm chằm Lý Mai, nói:
– Chị Lý Mai, chị xinh quá. Chị với anh Lục của em là như nào ạ? Em nói chị nghe, bố em nảo anh ấy hư lắm, chị giúp em quản lý anh ấy chặt vào nhé.
Lục Trung Quân đánh mắt sang An Na, tay thì như muốn cốc vào đầu cô bé, Uông Tuệ Lệ nhanh chân bỏ chạy.
An Na xấu hổ, vừa định giải thích, chị Hồ đã quát con gái:
– Nói năng gì thế, mau xuống bếp giúp mẹ dọn thức ăn ra đi…
Uông Tuệ Lệ lè lưỡi, chạy vào bếp.
– Cô à, để cháu giúp cho ạ.
– Không cần đâu không cần đâu, cháu là khách, cháu cứ ngồi đây. Cô làm tí là xong. Tiểu Quân, cháu tiếp Lý Mai cho cô nhé.
Bà rót hai tách trà mời hai người, sau đó xuống bếp.
Phó huyện trưởng Uông hôm nay đi công tác, trong phòng khách chỉ còn lại An Na và Lục Trung Quân, không khí khá im ắng ngượng ngịu. An Na thấy trên bàn có mấy tờ báo thì cầm lên xem. Lục Trung Quân hình như cũng không tìm được trò giải trí gì, trong phòng khách có cái TV đen trắng 14 inch, anh ngồi xuống mở TV lên, chọn kênh liên tục. Cứ như thế một người ngồi đọc báo một người thì xem TV.
Cũng may mâm cơm cũng đã nhanh chóng được bày xong, chị Hồ ra mời, An Na thở phào nhẹ nhõm, buông tờ báo xuống rồi qua đó. Không khí trên bàn ăn khá hòa hợp, chị Hồ nói chút về tình hình của trạm sữa, lại khen An Na có năng lực. Nói một hồi, lại nhắc đến đề tài mà phụ nữ trung niên thường hay hứng thú:
– Lý Mai, cháu có đối tượng chưa? Nếu chưa có thì cô giới thiệu cho.
An Na đang uống ngụm canh suýt chút nữa thì bị sặc, vội nuốt xuống, liếc mắt thật nhanh sang Lục Trung Quân, thấy anh nhìn chăm chú vào đĩa thịt kho tàu trước mặt, chuyên chú dùng đũa gắp, đáp:
– Cháu chưa có ạ. Nhưng giờ cháu chưa nghĩ đến chuyện này, cám ơn cô quan tâm ạ.
– Không nghĩ à? – Chị Hồ cười cười, nhìn sang Lục Trung Quân, – Khi nào nghĩ đến thì cứ nói với cô nhé, cô có đối tượng cho cháu rồi đó.
– Vâng ạ. Cám ơn cô. – An Na đáp qua loa.
Cơm nước xong, An Na đang định xin phép ra về thì Uông Tuệ Lệ nói muốn đi xem phim, muốn An An đi cùng. Chị Hồ chỉ tay vào trán con gái.
– Mẹ à, mẹ cho phép nhé. Lâu rồi còn không được xem rồi. Đợt này ở rạp cho phim hay lắm, bạn bè của con đều xem hết rồi. Mà nhỡ lần thi này con không tiến bộ thì sao? Lần trước mẹ đồng ý rồi, không thể nói không giữ lời được.
– Đi đi, nói không lại con rồi. – Chị Hồ nhìn An Na, – Lý Mai, cháu đi cùng Uông Tuệ Lệ được không?
An Na gật đầu. Lục Trung Quân cũng nói:
– Cháu cũng đi, xem xong tiện đưa hai chị em về nhà luôn.
– Ừ, thế nhờ cháu cả nhé.
Lục Trung Quân mỉm cười gật đầu. Ba người vừa ra ngoài, Uông Tuệ Lệ như con chim sổ lồng, trên đường đi nói nói cười cười rất vui vẻ, kéo cánh tay An Na đi trước, Lục Trung Quân thì đi sau.
– Chị Mai, nhờ chị mà mẹ em mới cho em đi xem phim đấy. Chị không biết đâu, mẹ em quản lý nghiêm lắm. Em chán lắm.
An Na chỉ cười.
Rạp chiếu phim cách không xa, đi tầm hơn mười phút là tới. Rạp chiếu phim buổi tối nay chiếu một bộ phim về tình yêu. Lục Trung Quân đi mua vé, khi đang chờ phim chiếu, An Na tranh thu đi vệ sinh ở nhà vệ sinh công cộng gần đó, Lục Trung Quân và Uông Tuệ Lệ thì chờ. Lục Trung Quân nhìn hướng An Na đi, lấy ra năm tệ, đưa cho Uông Tuệ Lệ.
– Làm gì vậy ạ? – Uông Tuệ Lệ hỏi.
– Cho em. – Lục Trung Quân nói, – Nhưng với điều kiện, khi chị ấy quay lại, em nói với chị ấy là em không muốn xem nữa mà muốn về trước.
– Sao lại thế ạ. – Uông Tuệ Lệ rất dao động, – Em muốn xem cơ.
– Chê ít à? – Lục Trung Quân lại lấy ra năm tệ nữa, – Được không? Như này đủ để em xem hai mươi lần rồi đấy.
Uông Tuệ Lệ trải qua một hồi đấu tranh đấu tranh rất ngắn ngủi, cuối cùng không thể thoát khỏi sự cám dỗ của viên đạn bọc đường, thấy Lục Trung Quân sắp cất tiền đi thì vội giật lấy cất vào túi áo.
– Anh không được nói cho mẹ em biết đấy.
– Em thấy anh giống thế à. – Lục Trung Quân cười, – Xong rồi, lát nữa em phải về đó nghe không?
Uông Tuệ Lệ gật đầu, nhìn về phía nhà vệ sinh. Một lát sau An Na đi ra, Uông Tuệ Lệ chạy lại nói:
– Chị Mai ơi, anh Lục vừa cho em mười tệ, bảo em đừng xem phim nữa. Em đồng ý rồi. Em đi về trước nhé.
Nói xong định về luôn.
Mặt Lục Trung Quân tối đen lại, thấy An Na nhìn sang mình thì giải thích:
– Đừng hiểu lầm, tôi thấy phim này không phù hợp với trẻ con nên bảo em ấy về.
– Vậy tôi cũng không xem nữa. Tôi đưa em ấy về. Tuệ Tuệ, chúng ta về đi. – An na nói.
– Đừng mà. Mua vé rồi, cùng nhau xem đi. – Lục Trung Quân sốt ruột.
– Thật ạ? – Uông Tuệ Lệ hào hứng, tay siết chặt tiền trong túi áo, – Anh Lục, là anh nói đó nha. Anh không lấy tiền lại chứ ạ?
– Em giữ đi. Đi nào, sắp đến giờ chiếu rồi.
– Tốt quá. Cám ơn anh Lục. – Uông Tuệ Lệ chỉ sợ anh đổi ý, lôi An Na chạy vào rạp chiếu phim, – Chị Mai, đi mau đi kẻo muộn.
Lục Trung Quân đi phía sau, mặt đen sì.
Ba người đi vào, tìm được chỗ ngồi, Uông Tuệ Lệ ngồi cạnh An Na.
– Anh Lục, anh ngồi cạnh em đây này.
Ngồi xong còn nhiệt tình nói với Lục Trung Quân.
Lục Trung Quân sờ sờ mũi, ngồi xuống.
Rạp chiếu phim bắt đầu tắt hết bóng điện, phim đã bắt đầu.
Vào lúc này công nghiệp điện ảnh cũng đang bắt đầu phát triển, chế độ quản lý thẩm tra cũng chưa được nghiêm ngặt như hiện nay, nhiều cảnh nóng bỏng đều không bị che, chứ đừng nói đến cảnh hôn nhau. Phim cũng khá hay, cũng có kịch tính. Uông Tuệ Lệ mắt đăm đăm theo dõi phim, thấy cảnh đôi nam nữ chính trong phim hôn nhau, còn có cả cảnh giường chiếu nóng bỏng nữa thì kêu ré lên làm An Na giật cả mình, quay sang vừa vặn đụng phải ánh mắt của Lục Trung Quân đang nhìn mình, tim đập mạnh, vội tập trung vào xem phim.
Hóa ra là một bộ phim tình yêu bi kịch, cuối cùng nam chính hy sinh vì nước, nữ chính thì mang con về quê sống nốt quãng đời còn lại. Uông Tuệ Lệ khóc như mưa, lúc ra ngoài mắt vẫn đỏ hoe sưng húp, thảo luận những đoạn đau lòng của bộ phim với An Na mãi. Lục Trung Quân thì không nói không rằng đi theo sau hai chị em.
Đưa Uông Tuệ Lệ đến nhà cũng đã chín giờ rưỡi tối. Chị Hồ cảm ơn Lục Trung Quân và An Na, bảo anh đưa An Na về. Hai người đi ra, Lục Trung Quân hỏi địa chỉ nhà thuê của An Na, rồi cùng đi bộ về, cách cũng không xa. Lúc sắp đến nơi, Lục Trung Quân vẫn im lặng cả buổi bỗng nói:
– Em đói không, tôi mời em ăn đêm. Tôi biết có chỗ cũng được lắm.
– Không ạ. – An Na lắc đầu, – Lúc nãy ăn cũng nhiều, giờ không đói. À đúng rồi, tôi trả anh tiền mua hoa quả ạ….
Vừa nói vừa lấy tiền đã chuẩn bị sẵn ra.
– Không cần đâu, – Lục Trung Quân cau mặt, – Chút tiền ấy em tính toán với tôi làm gì.
- ….
An Na thấy anh không nhận, cũng không thể ép nhét vào túi anh được, đành phải cất đi, nhìn cửa phòng trọ của mình:
– Đến rồi ạ. Tối nay cám ơn anh. Tôi vào đây, anh cũng về nghỉ sớm đi.
Nói xong bước vào, lấy chìa khóa mở cửa, lại đóng cổng lại, tiện thể khóa luôn. Bởi vì hôm nay cũng khá mệt, nên khi vào nhà cô luôn kéo rèm cửa sổ, rửa mặt mũi xong, thay quần áo ngủ, thả tóc, cầm lược chải mấy cái thì lên giường, tựa vào đầu giường đọc sách một lúc, dần dần mắt mỏi dần, cô đóng cuốn sách lại với tay định tắt đèn ngủ, chợt nhớ ra đồ lót và tất lúc ban ngày phơi còn chưa cất, thế là vừa ngáp vừa xuống giường khoác áo khoác mở cửa ra ngoài. Vừa mở cửa ra, thấy một bóng đen ngồi dựa vào đống gạch còn chưa dọn sạch ở trong sân, mặt quay vào cửa sổ phòng ngủ của mình, đang hút thuốc.
An Na tóc gáy dựng đứng, định kêu to lên thì người ngồi đó nhanh chóng đứng lên, ném tàn thuốc xuống, dùng đế giày nghiền nát.
– Là tôi.
Giọng nói quen thuộc.
Anh vừa đứng lên, An Na đã nhận ra anh, có điều cảnh tượng vừa rồi cũng dọa cô sợ chết khiếp, tim vẫn còn đang đập mạnh, thấy anh đi tới phía mình thì tức giận chất vấn:
– Sao lại là anh? Có chuyện gì à? Anh muốn dọa người ta chết à?
– Tôi biết em sẽ ra.
– Chẳng phải anh đi rồi mà?
– Lại trở lại.
– Anh vào bằng cách nào? Tôi khóa cổng rồi mà.
– Trèo tường.
An Na liếc nhìn bức tường cao chẳng bao nhiêu thì tức giận:
– Lục Trung Quân anh làm gì vậy hả? Anh có phải là công an không? Làm thế mà anh cũng làm được à?
– Mai Mai, tôi con mẹ nó thích em rồi, thích đến thần hồn điên đảo rồi. Em nói xem tôi phải làm thế nào đây?
– Ôi Lý Mai, sao cháu khách sáo thế. Chỉ ăn bữa cơm gia đình thôi mà, còn mua hoa quả làm gì.
Chị Hồ nhìn sang Lục Trung Quân, – Sao cháu không ngăn cô ấy hả? Phí tiền lắm đấy.
– Cô ấy cứ đòi mua đấy ạ, nói là lần đầu đến cũng phải có chút quà, mới lại hoa quả cũng không đáng là bao, cô không ăn thì để cháu ăn. – Lục Trung Quân cười khì khì.
Thực ra túi hoa quả này là do Lục Trung Quân mua. Lúc An Na chọn xong định trả tiền thì anh đã giành trả rồi, An Na ngại giành giật với anh ở quán hàng nên dự tính ăn bữa cơm xong sẽ tranh thủ trả tiền lại cho anh.
– Vào đi vào đi – Chị Hồ đặt túi hoa quả lên bàn, mời An Na vào nhà, lại gọi con gái, – Uông Tuệ Lệ, con ra chào khách cho mẹ. Chị Lý Mai cùng anh Lục đến này.
Uông Tuệ Lệ đi ra ngoài, chào hỏi An Na và Lục Trung Quân. Cô bé cắt tóc ngắn, còn chưa dậy thì, trông như một cậu con trai.
Lục Trung Quân nói An Na đã đồng ý phụ đạo tiếng Anh cho Uông Tuệ Lệ rồi, chị Hồ hết sức phấn khởi, bảo con gái:
– Uông Tuệ Lệ, chị Mai của con rất giỏi nhé, lần trước đoàn người Pháp đến huyện là do chị Mai con phiên dịch đấy. Chị ấy đồng ý phụ đạo cho con rồi, con chịu khó học hành cho mẹ.
Uông Tuệ Lệ nhìn chằm chằm Lý Mai, nói:
– Chị Lý Mai, chị xinh quá. Chị với anh Lục của em là như nào ạ? Em nói chị nghe, bố em nảo anh ấy hư lắm, chị giúp em quản lý anh ấy chặt vào nhé.
Lục Trung Quân đánh mắt sang An Na, tay thì như muốn cốc vào đầu cô bé, Uông Tuệ Lệ nhanh chân bỏ chạy.
An Na xấu hổ, vừa định giải thích, chị Hồ đã quát con gái:
– Nói năng gì thế, mau xuống bếp giúp mẹ dọn thức ăn ra đi…
Uông Tuệ Lệ lè lưỡi, chạy vào bếp.
– Cô à, để cháu giúp cho ạ.
– Không cần đâu không cần đâu, cháu là khách, cháu cứ ngồi đây. Cô làm tí là xong. Tiểu Quân, cháu tiếp Lý Mai cho cô nhé.
Bà rót hai tách trà mời hai người, sau đó xuống bếp.
Phó huyện trưởng Uông hôm nay đi công tác, trong phòng khách chỉ còn lại An Na và Lục Trung Quân, không khí khá im ắng ngượng ngịu. An Na thấy trên bàn có mấy tờ báo thì cầm lên xem. Lục Trung Quân hình như cũng không tìm được trò giải trí gì, trong phòng khách có cái TV đen trắng 14 inch, anh ngồi xuống mở TV lên, chọn kênh liên tục. Cứ như thế một người ngồi đọc báo một người thì xem TV.
Cũng may mâm cơm cũng đã nhanh chóng được bày xong, chị Hồ ra mời, An Na thở phào nhẹ nhõm, buông tờ báo xuống rồi qua đó. Không khí trên bàn ăn khá hòa hợp, chị Hồ nói chút về tình hình của trạm sữa, lại khen An Na có năng lực. Nói một hồi, lại nhắc đến đề tài mà phụ nữ trung niên thường hay hứng thú:
– Lý Mai, cháu có đối tượng chưa? Nếu chưa có thì cô giới thiệu cho.
An Na đang uống ngụm canh suýt chút nữa thì bị sặc, vội nuốt xuống, liếc mắt thật nhanh sang Lục Trung Quân, thấy anh nhìn chăm chú vào đĩa thịt kho tàu trước mặt, chuyên chú dùng đũa gắp, đáp:
– Cháu chưa có ạ. Nhưng giờ cháu chưa nghĩ đến chuyện này, cám ơn cô quan tâm ạ.
– Không nghĩ à? – Chị Hồ cười cười, nhìn sang Lục Trung Quân, – Khi nào nghĩ đến thì cứ nói với cô nhé, cô có đối tượng cho cháu rồi đó.
– Vâng ạ. Cám ơn cô. – An Na đáp qua loa.
Cơm nước xong, An Na đang định xin phép ra về thì Uông Tuệ Lệ nói muốn đi xem phim, muốn An An đi cùng. Chị Hồ chỉ tay vào trán con gái.
– Mẹ à, mẹ cho phép nhé. Lâu rồi còn không được xem rồi. Đợt này ở rạp cho phim hay lắm, bạn bè của con đều xem hết rồi. Mà nhỡ lần thi này con không tiến bộ thì sao? Lần trước mẹ đồng ý rồi, không thể nói không giữ lời được.
– Đi đi, nói không lại con rồi. – Chị Hồ nhìn An Na, – Lý Mai, cháu đi cùng Uông Tuệ Lệ được không?
An Na gật đầu. Lục Trung Quân cũng nói:
– Cháu cũng đi, xem xong tiện đưa hai chị em về nhà luôn.
– Ừ, thế nhờ cháu cả nhé.
Lục Trung Quân mỉm cười gật đầu. Ba người vừa ra ngoài, Uông Tuệ Lệ như con chim sổ lồng, trên đường đi nói nói cười cười rất vui vẻ, kéo cánh tay An Na đi trước, Lục Trung Quân thì đi sau.
– Chị Mai, nhờ chị mà mẹ em mới cho em đi xem phim đấy. Chị không biết đâu, mẹ em quản lý nghiêm lắm. Em chán lắm.
An Na chỉ cười.
Rạp chiếu phim cách không xa, đi tầm hơn mười phút là tới. Rạp chiếu phim buổi tối nay chiếu một bộ phim về tình yêu. Lục Trung Quân đi mua vé, khi đang chờ phim chiếu, An Na tranh thu đi vệ sinh ở nhà vệ sinh công cộng gần đó, Lục Trung Quân và Uông Tuệ Lệ thì chờ. Lục Trung Quân nhìn hướng An Na đi, lấy ra năm tệ, đưa cho Uông Tuệ Lệ.
– Làm gì vậy ạ? – Uông Tuệ Lệ hỏi.
– Cho em. – Lục Trung Quân nói, – Nhưng với điều kiện, khi chị ấy quay lại, em nói với chị ấy là em không muốn xem nữa mà muốn về trước.
– Sao lại thế ạ. – Uông Tuệ Lệ rất dao động, – Em muốn xem cơ.
– Chê ít à? – Lục Trung Quân lại lấy ra năm tệ nữa, – Được không? Như này đủ để em xem hai mươi lần rồi đấy.
Uông Tuệ Lệ trải qua một hồi đấu tranh đấu tranh rất ngắn ngủi, cuối cùng không thể thoát khỏi sự cám dỗ của viên đạn bọc đường, thấy Lục Trung Quân sắp cất tiền đi thì vội giật lấy cất vào túi áo.
– Anh không được nói cho mẹ em biết đấy.
– Em thấy anh giống thế à. – Lục Trung Quân cười, – Xong rồi, lát nữa em phải về đó nghe không?
Uông Tuệ Lệ gật đầu, nhìn về phía nhà vệ sinh. Một lát sau An Na đi ra, Uông Tuệ Lệ chạy lại nói:
– Chị Mai ơi, anh Lục vừa cho em mười tệ, bảo em đừng xem phim nữa. Em đồng ý rồi. Em đi về trước nhé.
Nói xong định về luôn.
Mặt Lục Trung Quân tối đen lại, thấy An Na nhìn sang mình thì giải thích:
– Đừng hiểu lầm, tôi thấy phim này không phù hợp với trẻ con nên bảo em ấy về.
– Vậy tôi cũng không xem nữa. Tôi đưa em ấy về. Tuệ Tuệ, chúng ta về đi. – An na nói.
– Đừng mà. Mua vé rồi, cùng nhau xem đi. – Lục Trung Quân sốt ruột.
– Thật ạ? – Uông Tuệ Lệ hào hứng, tay siết chặt tiền trong túi áo, – Anh Lục, là anh nói đó nha. Anh không lấy tiền lại chứ ạ?
– Em giữ đi. Đi nào, sắp đến giờ chiếu rồi.
– Tốt quá. Cám ơn anh Lục. – Uông Tuệ Lệ chỉ sợ anh đổi ý, lôi An Na chạy vào rạp chiếu phim, – Chị Mai, đi mau đi kẻo muộn.
Lục Trung Quân đi phía sau, mặt đen sì.
Ba người đi vào, tìm được chỗ ngồi, Uông Tuệ Lệ ngồi cạnh An Na.
– Anh Lục, anh ngồi cạnh em đây này.
Ngồi xong còn nhiệt tình nói với Lục Trung Quân.
Lục Trung Quân sờ sờ mũi, ngồi xuống.
Rạp chiếu phim bắt đầu tắt hết bóng điện, phim đã bắt đầu.
Vào lúc này công nghiệp điện ảnh cũng đang bắt đầu phát triển, chế độ quản lý thẩm tra cũng chưa được nghiêm ngặt như hiện nay, nhiều cảnh nóng bỏng đều không bị che, chứ đừng nói đến cảnh hôn nhau. Phim cũng khá hay, cũng có kịch tính. Uông Tuệ Lệ mắt đăm đăm theo dõi phim, thấy cảnh đôi nam nữ chính trong phim hôn nhau, còn có cả cảnh giường chiếu nóng bỏng nữa thì kêu ré lên làm An Na giật cả mình, quay sang vừa vặn đụng phải ánh mắt của Lục Trung Quân đang nhìn mình, tim đập mạnh, vội tập trung vào xem phim.
Hóa ra là một bộ phim tình yêu bi kịch, cuối cùng nam chính hy sinh vì nước, nữ chính thì mang con về quê sống nốt quãng đời còn lại. Uông Tuệ Lệ khóc như mưa, lúc ra ngoài mắt vẫn đỏ hoe sưng húp, thảo luận những đoạn đau lòng của bộ phim với An Na mãi. Lục Trung Quân thì không nói không rằng đi theo sau hai chị em.
Đưa Uông Tuệ Lệ đến nhà cũng đã chín giờ rưỡi tối. Chị Hồ cảm ơn Lục Trung Quân và An Na, bảo anh đưa An Na về. Hai người đi ra, Lục Trung Quân hỏi địa chỉ nhà thuê của An Na, rồi cùng đi bộ về, cách cũng không xa. Lúc sắp đến nơi, Lục Trung Quân vẫn im lặng cả buổi bỗng nói:
– Em đói không, tôi mời em ăn đêm. Tôi biết có chỗ cũng được lắm.
– Không ạ. – An Na lắc đầu, – Lúc nãy ăn cũng nhiều, giờ không đói. À đúng rồi, tôi trả anh tiền mua hoa quả ạ….
Vừa nói vừa lấy tiền đã chuẩn bị sẵn ra.
– Không cần đâu, – Lục Trung Quân cau mặt, – Chút tiền ấy em tính toán với tôi làm gì.
- ….
An Na thấy anh không nhận, cũng không thể ép nhét vào túi anh được, đành phải cất đi, nhìn cửa phòng trọ của mình:
– Đến rồi ạ. Tối nay cám ơn anh. Tôi vào đây, anh cũng về nghỉ sớm đi.
Nói xong bước vào, lấy chìa khóa mở cửa, lại đóng cổng lại, tiện thể khóa luôn. Bởi vì hôm nay cũng khá mệt, nên khi vào nhà cô luôn kéo rèm cửa sổ, rửa mặt mũi xong, thay quần áo ngủ, thả tóc, cầm lược chải mấy cái thì lên giường, tựa vào đầu giường đọc sách một lúc, dần dần mắt mỏi dần, cô đóng cuốn sách lại với tay định tắt đèn ngủ, chợt nhớ ra đồ lót và tất lúc ban ngày phơi còn chưa cất, thế là vừa ngáp vừa xuống giường khoác áo khoác mở cửa ra ngoài. Vừa mở cửa ra, thấy một bóng đen ngồi dựa vào đống gạch còn chưa dọn sạch ở trong sân, mặt quay vào cửa sổ phòng ngủ của mình, đang hút thuốc.
An Na tóc gáy dựng đứng, định kêu to lên thì người ngồi đó nhanh chóng đứng lên, ném tàn thuốc xuống, dùng đế giày nghiền nát.
– Là tôi.
Giọng nói quen thuộc.
Anh vừa đứng lên, An Na đã nhận ra anh, có điều cảnh tượng vừa rồi cũng dọa cô sợ chết khiếp, tim vẫn còn đang đập mạnh, thấy anh đi tới phía mình thì tức giận chất vấn:
– Sao lại là anh? Có chuyện gì à? Anh muốn dọa người ta chết à?
– Tôi biết em sẽ ra.
– Chẳng phải anh đi rồi mà?
– Lại trở lại.
– Anh vào bằng cách nào? Tôi khóa cổng rồi mà.
– Trèo tường.
An Na liếc nhìn bức tường cao chẳng bao nhiêu thì tức giận:
– Lục Trung Quân anh làm gì vậy hả? Anh có phải là công an không? Làm thế mà anh cũng làm được à?
– Mai Mai, tôi con mẹ nó thích em rồi, thích đến thần hồn điên đảo rồi. Em nói xem tôi phải làm thế nào đây?
/96
|