“Còn cần phải nói sao? Nhiệm vụ này là do Tô Bằng khai phá ra được, đương nhiên phải để cho Tô Bằng nhận danh vọng nhiệm vụ phó bản này!”
Tần Tiểu Nguyệt đứng bên nghe vậy, lập tức mở miệng nói với Lưu Phong.
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, nói:
“Chúng ta đều làm việc ở công ty, chứ không phải tự bản thân cho rằng mình đang chơi trò chơi thú vị, đừng quên điểm này! Nếu như chúng ta đều là vì ích lợi của công ty, vậy thì phải suy nghĩ từ góc độ ích lợi lớn nhất, Tô Bằng hắn là người mới, danh vọng giang hồ không có bao nhiêu, còn danh vọng giang hồ của ta, mặc dù không bằng Bành Chân Triệu Thu, nhưng mà cũng có cơ sở cố định, nếu như lấy danh nghĩa của ta hoàn thành nhân vật này, ta có thể nâng cao danh vọng đạt đến mức độ của Triệu Thu, như vậy tổ Ám Kiêu sẽ có ba Tán Nhân, còn tốt hơn nhiều hai tên gà mờ.”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi rõ ràng là giành giật ích lợi cho mình, còn nói quang minh chính đại như vậy!”
Tần Tiểu Nguyệt nghe thế, giống như là Lưu Phong muốn tranh giành thanh danh của nàng vậy, đứng lên tranh cãi vì Tô Bằng.
“Không nói chuyện với ngươi, tổ trưởng, ngươi nói làm sao bây giờ? Ngươi nên biết, những gì ta nói phù hợp với thực tế hơn, cũng phù hợp lợi ích công ty.”
Lưu Phong biết ý kiến của Tần Tiểu Nguyệt không có gì, chủ yếu vẫn là coi Ninh Thải nói như thế nào, quay đầu nhìn Ninh Thải nói.
Ninh Thải sắc mặt không chút biểu cảm, nhắm mắt, giống như đang suy nghĩ, nghĩ một lát, nàng mở mắt, hỏi Tô Bằng:
“Tô Bằng, ngươi xem chuyện này nên thế nào, dù sao cũng là nhiệm vụ ngươi báo lên, đáng ra cũng nên trưng cầu ý kiến của ngươi một chút.”
“Ha ha...”
Tô Bằng nghe thế, đầu tiên là cười lớn, sau đó nói:
“Thật ra ta là người mới, có rất nhiều thứ vẫn chưa học hỏi được, dựa theo nguyên tắc mà nói, dường như nên để lão luyện trong tổ...”
Nghe những gì Tô Bằng nói, Lưu Phong ha ha bật cười, nói:
“Không sai! Ngươi khá lắm, rất biết điều... Rất biết suy nghĩ cho công ty, ta xem trọng ngươi rồi đấy.”
“Tại sao ngươi nói như thế...”
Tần Tiểu Nguyệt nghe thế, biểu hiện trên mặt có chút thất vọng, kéo góc áo Tô Bằng nói khẽ.
“Ta vẫn chưa nói xong, nhưng mà...”
Trong lòng Tô Bằng buồn cười nhìn Tần Tiểu Nguyệt, mở miệng nói:
“Nhưng mà... Mọi việc đều có nhưng mà, mặc dù khiêm tốt rất tốt, nhưng mà vẫn có câu việc nhân đức không nhường cho ai... Ta cũng nghe ngóng tình hình trong tổ, Lưu Phong tiền bối mặc dù danh vọng giang hồ cao hơn ta, nhưng dường như sáu tháng vẫn chưa đạt được điểm tích lũy cần có của Tán Nhân, ta bây giờ đã có bảy trăm năm mươi điểm, tháng đầu tiên đã vượt qua điểm tích lũy này, cho nên ta cảm thấy ta có thể càng thích hợp với thân phận Tán Nhân này, còn thân phận này, cần danh vọng giang hồ, dường như tất cả mọi người đều biết điểm này... Cho nên, ta hi vọng, có thể đem danh vọng nhiệm vụ lần này trả lại cho ta.”
“Ngươi!”
Nghe Tô Bằng nói như thế, Lưu Phong không khỏi trợn mắt nhìn về phía hắn, hắn gần như sáu tháng cũng không đạt tới điểm tích lũy thấp nhất của Tán Nhân, đã là một vết sẹo trong lòng, nay nghe Tô Bằng nhằm vào đó mà xỉa xói mình, vạch trần vết sẹo của hắn.
“Tô Bằng ngươi giỏi lắm!”
Tần Tiểu Nguyệt nghe Tô Bằng nói vậy, lập tức mặt mày hớn hở, nói với Tô Bằng.
Ninh Thải nghe thế, khẽ gật đầu, nói:
“Đây cũng là một cách nghĩ khác... Xem ra trước mắt, tiềm lực của Tô Bằng dường như cao hơn chút, nhiệm vụ cũng do hắn khai phá, như vậy nếu cân nhắc thì...”
Nói đến đây, Ninh Thải chợt dừng lại, sau đó nhìn Triệu Thu cầm bầu rượu bằng bạc đứng sau lưng, nói:
“Danh vọng nhiệm vụ lần này, nên thuộc về Triệu Thu và Tô Bằng.”
Nghe thấy những lời này, Tô Bằng nhìn thoáng qua Triệu Thu, Ninh Thải tựa hồ sợ Tô Bằng hiểu lầm, nói:
“Tô Bằng, tổ Ám Kiêu của chúng ta nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này, kiếm được danh vọng, phải mời một vài NPC trên giang hồ gia nhập vào trong nhiệm vụ này, mà trong tổ quen biết nhân vật giang hồ nhiều nhất, chất lượng cao nhất chính là Triệu Thu, cho nên người phát động chủ yếu là hắn, có điều có thể do hắn tiến cử ngươi ra, thậm chí ngươi có thể nhận được bao nhiêu danh vọng, thì phải xem biểu hiện của ngươi trong nhiệm vụ.”
Tô Bằng nghe vậy, khẽ gật đầu, Triệu Thu thành danh sớm hơn mình ở trong trò chơi, quan hệ rộng rãi hơn mình, lần này tập hợp mời những nghĩa sĩ giang hồ, chủ yếu do hắn dẫn đầu, phân chia một phần danh vọng cho hắn cũng là chuyện không còn cách nào khác, ai bảo hắn phát hiện cơ hội sớm hơn mình cơ chứ.
“Được thôi, ta sẽ mời những bằng hữu trong trò chơi, cùng đến giúp đỡ một tay.”
Triệu Thu ngửa đầu uống một ngụm rượu từ trong bầu rượu bằng bạc, gật đầu nói.
Tô Bằng nghe thế, cảm thấy lời của Triệu Thu nói dường như rất khó hiểu.
“Hắn dùng 'bằng hữu', chứ không phải là 'NPC' sao?”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.
Có điều, Tô Bằng cũng không xoắn xít cho lắm, nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này, nghe Ninh Thải sắp xếp.
Ninh Thải chia ra phân phối nhiệm vụ cho các thành viên khác tổ Ám Kiêu, ví dụ như thu được tin tức nhân viên Cổ Kiếm sơn trang và thu thập bản đồ kiến trúc bên trong, Tô Bằng lẳng lặng đứng ở bên cạnh nhìn, lúc này hắn mới phát hiện. Ninh Thải thật sự có chút ít thay đổi, trong công việc cực kỳ giỏi giang, không ngờ khiến người khác có một loại cảm giác nàng tỏa ra ánh sáng lấp lánh trong công việc.
“Được rồi, cơ bản thì cứ như vậy...”
Ninh Thải phân phối xong công việc, sau đó nhìn đồng hồ một chút, kim đồng hồ vừa vặn chạy đến tám giờ rưỡi, nàng nói:
“Thời gian cũng không sớm, tất cả mọi người log in, công việc cố gắng hoàn thành nội trong vòng một ngày, sau này còn phải báo tư liệu cho tổ Long Nha.”
Mọi người nhận lệnh, lần lượt đi về khu vực log in của mình.
Tô Bằng cùng Tần Tiểu Nguyệt cũng đi về phía khu vực log in của mình, lúc Tô Bằng bước vào trong khoang trò chơi, nhìn thấy Tần Tiểu Nguyệt dựng đứng một ngón tay cái, nháy mắt một cái, nói với hắn:
“Làm tốt lắm!”
Tô Bằng mỉm cười, biết rằng bản thân hoàn toàn không để lại chút mặt mũi nào cho Lưu Phong, khiến Tần Tiểu Nguyệt rất sung sướng, cũng không quan tâm nữa, khẽ gật đầu với nàng, bản thân liền log in đăng nhập vào trò chơi.
Trong thế giới trò chơi, cũng là sáng sớm, trong khung cảnh phồn vinh của quận thành Giang Ninh, Tô Bằng bỏ ra vài đồng mua một chút điểm tâm để ăn, đi về hướng phủ thành chủ.
Hắn hỏi thăm Lăng Tiêu Vũ, từ trong miệng nàng thăm dò thử thành chủ quận Giang Ninh Mạc Thiên Kình có phản ứng gì đối với chuyện ngày hôm qua, dùng chuyện này xác định Mạc Thiên Kình ở trên Cổ Kiếm sơn trang biết được bao nhiêu.
Dù sao, nếu như Mạc Thiên Kình biết chuyện Cổ Kiếm sơn trang hành hạ ngược đãi lương dân như thế, chuyện này sẽ trở nên rất phức tạp.
Tô Bằng vừa rồi đi đến phủ thành chủ vị trí trung tâm nhất của quận Giang Ninh, không đợi tìm người thông báo, chợt nhìn thấy Lăng Tiêu Vũ, có chút tức giận từ trong phủ thành chủ đi ra.
“Tiêu Vũ!”
Tô Bằng nhìn Lăng Tiêu Vũ, gọi nàng qua đây.
“Tô đại ca!”
Nhìn thấy Tô Bằng, Lăng Tiêu Vũ sắc mặt vui vẻ, vội bước lại.
“Hạt dẻ rang đường mang cho ngươi, mua ở cửa thành thành tây, mùi vị tương đối chính tông.”
Tô Bằng chìa một bọc giấy, đưa cho Lăng Tiêu Vũ, tiểu cô nương trông thấy, nụ cười trên mặt ngọt ngào đón nhận.
“Vừa rồi làm sao vậy? Trông ngươi dường như có chút bực mình.”
Tô Bằng hỏi Lăng Tiêu Vũ.
Nghe Tô Bằng hỏi vậy, sắc mặt Lăng Tiêu Vũ lại có chút sầu não, nói:
“Còn không phải biểu ca kia của ta, sau khi hắn đón một người tên là Sát Nhân Danh Y trở về, bèn nói chuyện gặp được chúng ta ở trên đường với cậu của ta, cậu nghe vậy, giáo huấn ta một phen.”
Tô Bằng nghe thế, không khỏi bật cười, hóa ra là vì vậy, hắn lắc đầu, điểm chú ý chuyển đến một tin tức khác trong lời nói của Lăng Tiêu Vũ, nói:
“Sát Nhân Danh Y Lục Tam Bình? Hắn đến quận Giang Ninh?”
“Phải... Hôm trước đã tới rồi, đêm qua cậu gặp hắn, bảo hắn khám bệnh cho ông ngoại, người kia thật kỳ lạ, ánh mắt nhìn người không muốn nhìn người, giống như là... giống như là thú săn nhìn thấy con mồi vậy, đồ tể nhìn miếng thịt trên thớt, khiến người khác không thoải mái... Có điều y thuật dường như quả thật rất cao minh, ông ngoại mấy ngày hôm trước vẫn còn ho khan, thầy thuốc trong thành cũng không có cách gì, vậy mà Lục Tam Bình kia chỉ kê một thang thuốc đã khiến ông ngoại khỏe hơn rất nhiều.”
Lăng Tiêu Vũ cầm túi đựng hạt dẻ rang đường, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe thế, nhẹ gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ chưởng ấn màu đen trước ngực mình.
“Mặc dù bây giờ nội công cũng có thể khống chế được thương thế độc chưởng... Nhưng rốt cuộc cũng không phải là cách, càng nhanh chóng xử lý chuyện này càng tốt, bây giờ mỗi ngày thoát khỏi trò chơi nhìn thấy mình trong gương, chưởng ấn màu đen kia dường như ngày càng đậm màu.”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, nghĩ tới điểm này, Tô Bằng hỏi Lăng Tiêu Vũ:
“Lục Tam Bình kia trên giang hồ rất có danh tiếng, ta cũng đang định gặp hắn thử, lúc trước bị thương, muốn xin hắn khám thử.”
“Tô đại ca bị thương?”
Nghe Tô Bằng nói như vậy, Lăng Tiêu Vũ buông đầu ngón tay đang vò hạt dẻ rang đường, nhìn Tô Bằng nói:
“Vậy nhất định phải khám, bằng không để lại di chứng sẽ không hay đâu... Nhưng Lục Tam Bình kia tính cách cổ quái, mời hắn xem bệnh, dường như không dễ, ngay cả cậu ta, cũng trả một khoản tiền rất lớn mới mời được hắn đến đây, với tính tình Lục Tam Bình kia, hắn chưa chắc sẽ xem bệnh cho Tô đại ca ngươi...”
“Ha ha, ta thử xem sao, không thử làm sao biết được không thể?”
Tô Bằng cười nói.
Nói xong câu này, Tô Bằng với Lăng Tiêu Vũ trò chuyện một hồi phản ứng của thành chủ Mạc Thiên Kình đối với chuyện hôm qua, Lăng Tiêu Vũ ngẫm lại, nói cho Tô Bằng, cậu nàng giống như không khác gì ngày thường, không có phản ứng khác thường nào, chỉ là nói cho Lăng Tiêu Vũ, không nên tham dự quá nhiều vào chuyện mạo hiểm giang hồ, nếu không bị thương rồi không biết ăn nói thế nào với cha mẹ của nàng.
Nghe Lăng Tiêu Vũ nói thế, Tô Bằng cảm thấy không có vấn đề gì, bèn cùng Lăng Tiêu Vũ đi dạo một hồi, thuận tiện nghe ngóng được chỗ ở của Sát Nhân Danh Y Lục Tam Bình.
“Ồ! Không để ý đã đến trưa rồi... Hôm nay mợ có nói, ta nhất định phải về phủ ăn cơm.. Tô đại ca, thật sự xin lỗi... Ta phải về đây.”
Lúc đi dạo đến gần trưa, Lăng Tiêu Vũ lướt nhìn mặt trời, nói với Tô Bằng.
“Không sao, bản thân ta còn chút chuyện, ngươi về trước đi.”
Tô Bằng nói với Lăng Tiêu Vũ, Lăng Tiêu Vũ áy náy gật đầu.
Đưa mắt nhìn Lăng Tiêu Vũ trở về, Tô Bằng ngẩn ngơ đứng yên một hồi, sau đó đi đến chỗ ở của Lục Tam Bình mà Lăng Tiêu Vũ nói.
Chỗ ở của Lục Tam Bình, là khách điếm đắt đỏ gần phủ thành chủ, xem như khách điếm cao cấp của quận Giang Ninh, sân trong không nhỏ, bên ngoài còn có Hắc Thủy quân canh phòng, Tô Bằng đưa ra lệnh bài Hắc Thủy quân của mình, mới đi vào được khách điếm, dựa theo những gì Lăng Tiêu Vũ nói, đi về sương phòng phía tây.
Căn khách điếm đắt đỏ này, là tám gian Tứ Hợp Viện sân lồng sân, Tô Bằng đi đến hai sân nhỏ bên tây, đi đến dưới tiểu lâu tây sương, thoáng dừng chốc lát, sau đó bước qua gõ cửa tiểu lâu.
“Vào đi, cửa không có khóa.”
Trong tiểu lâu truyền ra giọng nói của một nam nhân trung niên, Tô Bằng bèn đẩy cửa vào phòng, chỉ thấy trong phòng, một nam nhân khuôn mặt cứng nhắc nghiêm túc, để một chòm râu dê thưa thớt, đang nhìn mình...
Tần Tiểu Nguyệt đứng bên nghe vậy, lập tức mở miệng nói với Lưu Phong.
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, nói:
“Chúng ta đều làm việc ở công ty, chứ không phải tự bản thân cho rằng mình đang chơi trò chơi thú vị, đừng quên điểm này! Nếu như chúng ta đều là vì ích lợi của công ty, vậy thì phải suy nghĩ từ góc độ ích lợi lớn nhất, Tô Bằng hắn là người mới, danh vọng giang hồ không có bao nhiêu, còn danh vọng giang hồ của ta, mặc dù không bằng Bành Chân Triệu Thu, nhưng mà cũng có cơ sở cố định, nếu như lấy danh nghĩa của ta hoàn thành nhân vật này, ta có thể nâng cao danh vọng đạt đến mức độ của Triệu Thu, như vậy tổ Ám Kiêu sẽ có ba Tán Nhân, còn tốt hơn nhiều hai tên gà mờ.”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi rõ ràng là giành giật ích lợi cho mình, còn nói quang minh chính đại như vậy!”
Tần Tiểu Nguyệt nghe thế, giống như là Lưu Phong muốn tranh giành thanh danh của nàng vậy, đứng lên tranh cãi vì Tô Bằng.
“Không nói chuyện với ngươi, tổ trưởng, ngươi nói làm sao bây giờ? Ngươi nên biết, những gì ta nói phù hợp với thực tế hơn, cũng phù hợp lợi ích công ty.”
Lưu Phong biết ý kiến của Tần Tiểu Nguyệt không có gì, chủ yếu vẫn là coi Ninh Thải nói như thế nào, quay đầu nhìn Ninh Thải nói.
Ninh Thải sắc mặt không chút biểu cảm, nhắm mắt, giống như đang suy nghĩ, nghĩ một lát, nàng mở mắt, hỏi Tô Bằng:
“Tô Bằng, ngươi xem chuyện này nên thế nào, dù sao cũng là nhiệm vụ ngươi báo lên, đáng ra cũng nên trưng cầu ý kiến của ngươi một chút.”
“Ha ha...”
Tô Bằng nghe thế, đầu tiên là cười lớn, sau đó nói:
“Thật ra ta là người mới, có rất nhiều thứ vẫn chưa học hỏi được, dựa theo nguyên tắc mà nói, dường như nên để lão luyện trong tổ...”
Nghe những gì Tô Bằng nói, Lưu Phong ha ha bật cười, nói:
“Không sai! Ngươi khá lắm, rất biết điều... Rất biết suy nghĩ cho công ty, ta xem trọng ngươi rồi đấy.”
“Tại sao ngươi nói như thế...”
Tần Tiểu Nguyệt nghe thế, biểu hiện trên mặt có chút thất vọng, kéo góc áo Tô Bằng nói khẽ.
“Ta vẫn chưa nói xong, nhưng mà...”
Trong lòng Tô Bằng buồn cười nhìn Tần Tiểu Nguyệt, mở miệng nói:
“Nhưng mà... Mọi việc đều có nhưng mà, mặc dù khiêm tốt rất tốt, nhưng mà vẫn có câu việc nhân đức không nhường cho ai... Ta cũng nghe ngóng tình hình trong tổ, Lưu Phong tiền bối mặc dù danh vọng giang hồ cao hơn ta, nhưng dường như sáu tháng vẫn chưa đạt được điểm tích lũy cần có của Tán Nhân, ta bây giờ đã có bảy trăm năm mươi điểm, tháng đầu tiên đã vượt qua điểm tích lũy này, cho nên ta cảm thấy ta có thể càng thích hợp với thân phận Tán Nhân này, còn thân phận này, cần danh vọng giang hồ, dường như tất cả mọi người đều biết điểm này... Cho nên, ta hi vọng, có thể đem danh vọng nhiệm vụ lần này trả lại cho ta.”
“Ngươi!”
Nghe Tô Bằng nói như thế, Lưu Phong không khỏi trợn mắt nhìn về phía hắn, hắn gần như sáu tháng cũng không đạt tới điểm tích lũy thấp nhất của Tán Nhân, đã là một vết sẹo trong lòng, nay nghe Tô Bằng nhằm vào đó mà xỉa xói mình, vạch trần vết sẹo của hắn.
“Tô Bằng ngươi giỏi lắm!”
Tần Tiểu Nguyệt nghe Tô Bằng nói vậy, lập tức mặt mày hớn hở, nói với Tô Bằng.
Ninh Thải nghe thế, khẽ gật đầu, nói:
“Đây cũng là một cách nghĩ khác... Xem ra trước mắt, tiềm lực của Tô Bằng dường như cao hơn chút, nhiệm vụ cũng do hắn khai phá, như vậy nếu cân nhắc thì...”
Nói đến đây, Ninh Thải chợt dừng lại, sau đó nhìn Triệu Thu cầm bầu rượu bằng bạc đứng sau lưng, nói:
“Danh vọng nhiệm vụ lần này, nên thuộc về Triệu Thu và Tô Bằng.”
Nghe thấy những lời này, Tô Bằng nhìn thoáng qua Triệu Thu, Ninh Thải tựa hồ sợ Tô Bằng hiểu lầm, nói:
“Tô Bằng, tổ Ám Kiêu của chúng ta nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này, kiếm được danh vọng, phải mời một vài NPC trên giang hồ gia nhập vào trong nhiệm vụ này, mà trong tổ quen biết nhân vật giang hồ nhiều nhất, chất lượng cao nhất chính là Triệu Thu, cho nên người phát động chủ yếu là hắn, có điều có thể do hắn tiến cử ngươi ra, thậm chí ngươi có thể nhận được bao nhiêu danh vọng, thì phải xem biểu hiện của ngươi trong nhiệm vụ.”
Tô Bằng nghe vậy, khẽ gật đầu, Triệu Thu thành danh sớm hơn mình ở trong trò chơi, quan hệ rộng rãi hơn mình, lần này tập hợp mời những nghĩa sĩ giang hồ, chủ yếu do hắn dẫn đầu, phân chia một phần danh vọng cho hắn cũng là chuyện không còn cách nào khác, ai bảo hắn phát hiện cơ hội sớm hơn mình cơ chứ.
“Được thôi, ta sẽ mời những bằng hữu trong trò chơi, cùng đến giúp đỡ một tay.”
Triệu Thu ngửa đầu uống một ngụm rượu từ trong bầu rượu bằng bạc, gật đầu nói.
Tô Bằng nghe thế, cảm thấy lời của Triệu Thu nói dường như rất khó hiểu.
“Hắn dùng 'bằng hữu', chứ không phải là 'NPC' sao?”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.
Có điều, Tô Bằng cũng không xoắn xít cho lắm, nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này, nghe Ninh Thải sắp xếp.
Ninh Thải chia ra phân phối nhiệm vụ cho các thành viên khác tổ Ám Kiêu, ví dụ như thu được tin tức nhân viên Cổ Kiếm sơn trang và thu thập bản đồ kiến trúc bên trong, Tô Bằng lẳng lặng đứng ở bên cạnh nhìn, lúc này hắn mới phát hiện. Ninh Thải thật sự có chút ít thay đổi, trong công việc cực kỳ giỏi giang, không ngờ khiến người khác có một loại cảm giác nàng tỏa ra ánh sáng lấp lánh trong công việc.
“Được rồi, cơ bản thì cứ như vậy...”
Ninh Thải phân phối xong công việc, sau đó nhìn đồng hồ một chút, kim đồng hồ vừa vặn chạy đến tám giờ rưỡi, nàng nói:
“Thời gian cũng không sớm, tất cả mọi người log in, công việc cố gắng hoàn thành nội trong vòng một ngày, sau này còn phải báo tư liệu cho tổ Long Nha.”
Mọi người nhận lệnh, lần lượt đi về khu vực log in của mình.
Tô Bằng cùng Tần Tiểu Nguyệt cũng đi về phía khu vực log in của mình, lúc Tô Bằng bước vào trong khoang trò chơi, nhìn thấy Tần Tiểu Nguyệt dựng đứng một ngón tay cái, nháy mắt một cái, nói với hắn:
“Làm tốt lắm!”
Tô Bằng mỉm cười, biết rằng bản thân hoàn toàn không để lại chút mặt mũi nào cho Lưu Phong, khiến Tần Tiểu Nguyệt rất sung sướng, cũng không quan tâm nữa, khẽ gật đầu với nàng, bản thân liền log in đăng nhập vào trò chơi.
Trong thế giới trò chơi, cũng là sáng sớm, trong khung cảnh phồn vinh của quận thành Giang Ninh, Tô Bằng bỏ ra vài đồng mua một chút điểm tâm để ăn, đi về hướng phủ thành chủ.
Hắn hỏi thăm Lăng Tiêu Vũ, từ trong miệng nàng thăm dò thử thành chủ quận Giang Ninh Mạc Thiên Kình có phản ứng gì đối với chuyện ngày hôm qua, dùng chuyện này xác định Mạc Thiên Kình ở trên Cổ Kiếm sơn trang biết được bao nhiêu.
Dù sao, nếu như Mạc Thiên Kình biết chuyện Cổ Kiếm sơn trang hành hạ ngược đãi lương dân như thế, chuyện này sẽ trở nên rất phức tạp.
Tô Bằng vừa rồi đi đến phủ thành chủ vị trí trung tâm nhất của quận Giang Ninh, không đợi tìm người thông báo, chợt nhìn thấy Lăng Tiêu Vũ, có chút tức giận từ trong phủ thành chủ đi ra.
“Tiêu Vũ!”
Tô Bằng nhìn Lăng Tiêu Vũ, gọi nàng qua đây.
“Tô đại ca!”
Nhìn thấy Tô Bằng, Lăng Tiêu Vũ sắc mặt vui vẻ, vội bước lại.
“Hạt dẻ rang đường mang cho ngươi, mua ở cửa thành thành tây, mùi vị tương đối chính tông.”
Tô Bằng chìa một bọc giấy, đưa cho Lăng Tiêu Vũ, tiểu cô nương trông thấy, nụ cười trên mặt ngọt ngào đón nhận.
“Vừa rồi làm sao vậy? Trông ngươi dường như có chút bực mình.”
Tô Bằng hỏi Lăng Tiêu Vũ.
Nghe Tô Bằng hỏi vậy, sắc mặt Lăng Tiêu Vũ lại có chút sầu não, nói:
“Còn không phải biểu ca kia của ta, sau khi hắn đón một người tên là Sát Nhân Danh Y trở về, bèn nói chuyện gặp được chúng ta ở trên đường với cậu của ta, cậu nghe vậy, giáo huấn ta một phen.”
Tô Bằng nghe thế, không khỏi bật cười, hóa ra là vì vậy, hắn lắc đầu, điểm chú ý chuyển đến một tin tức khác trong lời nói của Lăng Tiêu Vũ, nói:
“Sát Nhân Danh Y Lục Tam Bình? Hắn đến quận Giang Ninh?”
“Phải... Hôm trước đã tới rồi, đêm qua cậu gặp hắn, bảo hắn khám bệnh cho ông ngoại, người kia thật kỳ lạ, ánh mắt nhìn người không muốn nhìn người, giống như là... giống như là thú săn nhìn thấy con mồi vậy, đồ tể nhìn miếng thịt trên thớt, khiến người khác không thoải mái... Có điều y thuật dường như quả thật rất cao minh, ông ngoại mấy ngày hôm trước vẫn còn ho khan, thầy thuốc trong thành cũng không có cách gì, vậy mà Lục Tam Bình kia chỉ kê một thang thuốc đã khiến ông ngoại khỏe hơn rất nhiều.”
Lăng Tiêu Vũ cầm túi đựng hạt dẻ rang đường, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe thế, nhẹ gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ chưởng ấn màu đen trước ngực mình.
“Mặc dù bây giờ nội công cũng có thể khống chế được thương thế độc chưởng... Nhưng rốt cuộc cũng không phải là cách, càng nhanh chóng xử lý chuyện này càng tốt, bây giờ mỗi ngày thoát khỏi trò chơi nhìn thấy mình trong gương, chưởng ấn màu đen kia dường như ngày càng đậm màu.”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, nghĩ tới điểm này, Tô Bằng hỏi Lăng Tiêu Vũ:
“Lục Tam Bình kia trên giang hồ rất có danh tiếng, ta cũng đang định gặp hắn thử, lúc trước bị thương, muốn xin hắn khám thử.”
“Tô đại ca bị thương?”
Nghe Tô Bằng nói như vậy, Lăng Tiêu Vũ buông đầu ngón tay đang vò hạt dẻ rang đường, nhìn Tô Bằng nói:
“Vậy nhất định phải khám, bằng không để lại di chứng sẽ không hay đâu... Nhưng Lục Tam Bình kia tính cách cổ quái, mời hắn xem bệnh, dường như không dễ, ngay cả cậu ta, cũng trả một khoản tiền rất lớn mới mời được hắn đến đây, với tính tình Lục Tam Bình kia, hắn chưa chắc sẽ xem bệnh cho Tô đại ca ngươi...”
“Ha ha, ta thử xem sao, không thử làm sao biết được không thể?”
Tô Bằng cười nói.
Nói xong câu này, Tô Bằng với Lăng Tiêu Vũ trò chuyện một hồi phản ứng của thành chủ Mạc Thiên Kình đối với chuyện hôm qua, Lăng Tiêu Vũ ngẫm lại, nói cho Tô Bằng, cậu nàng giống như không khác gì ngày thường, không có phản ứng khác thường nào, chỉ là nói cho Lăng Tiêu Vũ, không nên tham dự quá nhiều vào chuyện mạo hiểm giang hồ, nếu không bị thương rồi không biết ăn nói thế nào với cha mẹ của nàng.
Nghe Lăng Tiêu Vũ nói thế, Tô Bằng cảm thấy không có vấn đề gì, bèn cùng Lăng Tiêu Vũ đi dạo một hồi, thuận tiện nghe ngóng được chỗ ở của Sát Nhân Danh Y Lục Tam Bình.
“Ồ! Không để ý đã đến trưa rồi... Hôm nay mợ có nói, ta nhất định phải về phủ ăn cơm.. Tô đại ca, thật sự xin lỗi... Ta phải về đây.”
Lúc đi dạo đến gần trưa, Lăng Tiêu Vũ lướt nhìn mặt trời, nói với Tô Bằng.
“Không sao, bản thân ta còn chút chuyện, ngươi về trước đi.”
Tô Bằng nói với Lăng Tiêu Vũ, Lăng Tiêu Vũ áy náy gật đầu.
Đưa mắt nhìn Lăng Tiêu Vũ trở về, Tô Bằng ngẩn ngơ đứng yên một hồi, sau đó đi đến chỗ ở của Lục Tam Bình mà Lăng Tiêu Vũ nói.
Chỗ ở của Lục Tam Bình, là khách điếm đắt đỏ gần phủ thành chủ, xem như khách điếm cao cấp của quận Giang Ninh, sân trong không nhỏ, bên ngoài còn có Hắc Thủy quân canh phòng, Tô Bằng đưa ra lệnh bài Hắc Thủy quân của mình, mới đi vào được khách điếm, dựa theo những gì Lăng Tiêu Vũ nói, đi về sương phòng phía tây.
Căn khách điếm đắt đỏ này, là tám gian Tứ Hợp Viện sân lồng sân, Tô Bằng đi đến hai sân nhỏ bên tây, đi đến dưới tiểu lâu tây sương, thoáng dừng chốc lát, sau đó bước qua gõ cửa tiểu lâu.
“Vào đi, cửa không có khóa.”
Trong tiểu lâu truyền ra giọng nói của một nam nhân trung niên, Tô Bằng bèn đẩy cửa vào phòng, chỉ thấy trong phòng, một nam nhân khuôn mặt cứng nhắc nghiêm túc, để một chòm râu dê thưa thớt, đang nhìn mình...
/787
|