Tô Bằng sau khi trở lại khách điếm của mình, ở trong phòng cải trang một hồi, sau đó đẩy cửa sổ ra, từ trong cửa sổ nhảy ra, đi tới trong một hẻm nhỏ.
Khách điếm này, Tô Bằng trước kia cũng đã từng ở, chủ yếu chính là nhìn trúng hoàn cảnh thuận tiện của nơi này, đằng sau khách điếm, chính là một ngõ nhỏ rất ít người qua lại, dễ dàng sẽ không khiến cho người khác chú ý, sau khi cải trang, đúng lúc từ phía sau đi ra ngoài.
Sau khi Tô Bằng nhảy xuống ngõ nhỏ phía sau, đã không còn khác biệt gì so với người miền núi bình thường, lưng hắn đeo sọt, đi vào trong trung tâm buôn bán phồn hoa nhất trong thị trấn.
Thật ra vị trí khách điếm Tô Bằng, cách nơi này cũng không có xa, đi chưa được bao lâu, Tô Bằng đã đi đến nơi.
Tô Bằng đi tới nơi mình muốn đến, nơi đó là một khách sạn vốn dĩ có tên là Lưu Tiên lâu, có điều đã bị Nhật Nguyệt đường mua được, tên cũng đổi thành Nhật Nguyệt lâu.
Tô Bằng mang thổ sản vùng núi, đi đến gần bên Nhật Nguyệt lâu, sau đó tháo cái sọt xuống, ở chỗ này bắt đầu thật sự giống như người miền núi buôn bán thổ sản vùng núi, bắt đầu chờ đợi.
Trong khoảng thời gian này không dài lắm, cũng có người tới thấy Tô Bằng bán thổ sản vùng núi, có điều Tô Bằng cố ý đưa ra một cái giá rất cao, khiến cho những người kia chùn chân, mắng lớn Tô Bằng kiếm tiền không thèm đếm xỉa lương tâm.
Cứ như vậy, thời gian rất nhanh trôi qua, sau nửa tiếng đồng hồ, sắc trời cũng dần dần tối đi, đã đến hơn sáu giờ chiều, lúc này đã sắp đến mùa đông, trời cũng nhanh tối hẳn.
Nhưng Tô Bằng vẫn còn ngồi xổm bên đường, đôi mắt quét nhìn dòng người tới lui trên đường, cùng đợi đến trời tối.
Công phu không phụ lòng người, ngay khi trời hoàn toàn sập tối, hai mắt Tô Bằng tỏa sáng, phát hiện mục tiêu của mình.
Chỉ thấy cách Tô Bằng không xa, Ninh Thải quần áo gấm vóc, đang được bốn hộ vệ mặc trang phục tơ lụa Nhật Nguyệt đường hộ tống, đi về phía này.
Tô Bằng nheo mắt lại, nương theo ánh đèn lồng thương gia chung quanh, nhìn đoàn người Ninh Thải.
Ninh Thải lâu ngày không gặp, gương mặt dường như có chút gầy đi, trên mặt cũng rất mệt mỏi, hơn nữa giống như để lộ biểu lộ không được tự nhiên cho lắm.
Tô Bằng nhanh chóng, chú ý vẻ không được tự nhiên của Ninh Thải, là xuất phát từ đâu.
Chỉ thấy bốn hộ vệ sau lưng Ninh Thải, lưng eo đều rất thẳng tắp, hơn nữa lúc đi đường, bất giác xếp thành hai hàng mà đi.
Trong lòng Tô Bằng rõ ràng, người giang hồ bình thường, mới sẽ không có thói quen này, bốn hộ vệ này, e rằng có lẽ cũng là người chơi, có lẽ chính là những quân nhân đã bắt Ninh Thải đi kia.
Hiểu rõ ràng điểm này, Tô Bằng cẩn thận quan sát, quả nhiên, ánh mắt bốn hộ vệ này, không phải là cảnh giới bốn phía, ngược lại phần lớn đều tập trung lên trên người Ninh Thải, xem ra có lẽ là càng chú ý đến Ninh Thải nhiều hơn, có lẽ đang giám sát nàng.
“Ninh Thải bị giám thị vô cùng nghiêm ngặt. Nhất cử nhất động, sợ là đều có người ghi chép.”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.
Có điều, Tô Bằng Tô Bằng sớm đã có biện pháp, hắn nhấc cái sọt lên, vác lên trên người, từ trong ngực mò lấy một cái bao bố, xông về phía Ninh Thải.
“Tiểu thư! Tiểu thư! Vị tiểu thư này, ta có một kỳ vật, muốn bán cho tiểu thư!”
Tô Bằng cố ý dùng giọng điệu đặc biệt, nói với Ninh Thải.
Quả nhiên, nghe thấy Tô Bằng gọi mình, Ninh Thải bước chân đột nhiên dừng lại, ánh mắt hơi nghi hoặc nhìn về phía Tô Bằng.
Trong lòng Tô Bằng đã rõ, Ninh Thải đã nghe ra được giọng nói của mình.
Khẩu âm Tô Bằng vừa mới gọi lớn, cũng không phải khẩu âm quận Giang Ninh, mà là khẩu âm miền núi đặc biệt, ở thành phố dưới chân núi mà khi còn bé Tô Bằng ở cùng với Ninh Thải.
Mặc dù Tô Bằng cùng Ninh Thải từ nhỏ đã biết tiếng phổ thông, nhưng cũng vô cùng quen thuộc khẩu âm, cũng có thể bắt chước, Tô Bằng vừa rồi, đã bắt chước khẩu âm này.
“Ngươi muốn gì đó?”
Nhìn thấy Tô Bằng xông lên, bốn hộ vệ đằng sau lập tức có hai người tiến lên, một người đã bạt đao một nửa, dường như muốn ngăn cản Tô Bằng.
“Các ngươi muốn làm gì? Một người bán thổ sản thôi, các ngươi cũng muốn ngăn cản hắn sao? Sợ hắn cũng là gián điệp giữa người chơi sao?”
Ninh Thải quát bốn hộ vệ kia.
Vừa rồi Ninh Thải ám chỉ đến mấy chữ gián điệp giữa người chơi, nếu như trong hiện thực, dân bản địa trong trò chơi nghe được câu này, thì sẽ cho rằng đó là khẩu âm không hiểu được, Tô Bằng cũng biểu hiện như thế.
Có điều trong lòng Tô Bằng, lại thầm hô một tiếng thông minh, Ninh Thải cố ý nói ra lời nói liên quan đến sự thật này, chính là muốn thử mình xem, đồng thời cũng che dấu thân phận của mình.
Những hộ vệ kia nghe thế, liếc nhìn nhau, thấy bộ dạng ngốc nghếch của Tô Bằng, giống như thả lỏng, người bạt đao đằng trước, hỏi Tô Bằng:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Tiểu thư, lúc trước, ở trong núi gặp phải một con đại xà bị sét đánh chết, ở trong bụng đại xà lại phát hiện một viên trân châu, ta cảm thấy con rắn này đã thành tinh rồi, hạt châu trong bụng là bảo bối, muốn đem hạt châu này bán đi, ta thấy tiểu thư chính là người đại phú đại quý, bèn muốn bán hạt châu này cho tiểu thư.”
Tô Bằng nói xong, đưa bao bố cho Ninh Thải, bên trong quả nhiên có một hạt châu óng ánh.
Nhìn thấy như thế, hộ vệ kia mới thu hồi lòng nghi ngờ, nhẹ gật đầu, cắm đao trở về lại trong vỏ.
Trong mắt Ninh Thải, lại không ngừng dao động, bởi vì vừa rồi Tô Bằng dùng công phu truyền âm nhập mật, dùng nội lực truyền vào trong tai Ninh Thải một câu:
“Ta là Tô Bằng, thả lỏng tinh thần, ta đang truyền tin cho ngươi.”
Tô Bằng đương nhiên là có thể trực tiếp thi triển Đồng Tâm thuật, nhưng mà Đồng Tâm thuật cũng không phải pháp thuật mang tính chất bắt buộc, không thể miễn cưỡng đem chuyện trong đầu mình truyền sang cho đối phương, nếu như nếu như đối phương tâm chí kiên định, hơn nữa phong tỏa tâm hồn, Đồng Tâm thuật có lẽ không làm được gì.
Tô Bằng đầu tiên là truyền âm nhập mật, lại dùng khẩu âm của quê hương nói chuyện, Ninh Thải nhất định sẽ hiểu rõ, người trước mắt, chính là Tô Bằng giả trang.
Ninh Thải lúc này, trong lòng cũng kích động, có điều biểu hiện trên mặt nhưng lại không hề biến động, nàng cầm lấy hạt châu óng ánh, nói:
“Để ta xem xem.”
Nói xong, nàng giống như đang quan sát mân mê hạt châu này.
Mà Tô Bằng, lúc này đã thi triển Đồng Tâm thuật, cảm ứng được tinh thần Ninh Thải.
Rốt cuộc, hắn cảm giác được nội tâm của Ninh Thải, cuối cùng mở rộng đến một trình độ, Tô Bằng bèn đem kế hoạch trong tính toán của mình, trực tiếp đồng tâm truyền sang vào trong nội tâm của Ninh Thải.
Trên mặt Ninh Thải, lộ ra một tia kinh ngạc, có điều lập tức che đậy, giống như đang kinh ngạc nhìn hạt châu này, nói:
“Hạt châu này quả thật không tồi, bao nhiêu tiền, ta mua.”
“Ba mươi lượng hoàng kim.”
Tô Bằng tùy tiện đưa ra một cái giá, nói với Ninh Thải.
“Mua.”
Ninh Thải nói.
“Ninh tổ trưởng, ngươi làm như vậy không phù hợp quy định, ba mươi lượng hoàng kim chính là ba trăm vạn nhân dân tệ, ngoại trừ trên chuyện công vụ, hoạt động vượt quá giá tiền năm mươi vạn nhân dân tệ, đều phải báo cáo lên cấp trên!”
Hộ vệ ở bên cạnh Ninh Thải, nhắc nhở nàng.
“Hừ! Ngươi biết cái gì! Hạt châu này ít nhất giá trị một chiếc Lamborghini, Lamborghini đó biết không? Cũng chính là tiền lương năm trăm năm ngươi làm việc đó! Ba trăm vạn nhân dân chẳng phải được hời quá sao, vụ làm ăn này kẻ đần mới không làm, là ngươi ngươi có mua không?”
Ninh Thải quay đầu, nói với hộ vệ kia.
Hộ vệ người chơi kia nghe thế, lại trừng mắt, hắn chỉ là quân nhân, cho dù với xe hơi hay là trò chơi hiểu biết cũng không nhiều, nghe Ninh Thải nói như vậy, hắn cũng không biết phản bác làm sao.
Còn Tô Bằng, vẫn làm ra dáng vẻ ngơ ngác, giống như không nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Ninh Thải cũng trừng mắt nhìn mấy hộ vệ xung quanh, mặt đối mặt với những hộ vệ kia chừng nửa ngày, rốt cuộc cũng bại trận, bất đắc dĩ thò tay vào trong ngực, lấy ra kim phiếu, đưa cho Tô Bằng.
“Cám ơn cám ơn, cám ơn cám ơn.”
Tô Bằng nhận được tiền, rối rít cảm ơn như gà con mổ thóc, sau đó giống như là sợ người cướp tiền của mình, nhét vào trong ngực, quay đầu bỏ chạy.
“Đi, trở về Nhật Nguyệt lâu.”
Ninh Thải nói.
Tô Bằng rời khỏi nơi này, rẽ qua mấy con phố, vòng quanh vài vòng, xác định không có người chú ý mình, liền đi về phía khách điếm nơi mình ở.
Đến ngõ nhỏ cửa sau khách điếm, Tô Bằng tung người, nhảy vào trong khách sạn.
/787
|