Chỉ là Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi xem một lần, đột nhiên ồ lên một tiếng, từ bên trong tìm ra một phong thư tín đặc thù, giao cho Tô Bằng, nói với Tô Bằng:
"Tô ca ca, người xem thử phong thư này."
Tô Bằng tiếp nhận thư tín, nhìn kỹ, phát hiện trong phong thư này, thực sự không phải là thư tín do thủ lĩnh mã phỉ kia, cũng không phải tù trưởng bộ tộc Quý La Kiền hoặc là người Dương Ngọc Quan ghi, từ nội dung bên trong mà xem, giống như là một thương nhân ghi cho vợ con của mình.
Tô Bằng cẩn thận đọc phong thư này, biểu lộ cũng biến hóa dần.
"Uyển nhi, ý tứ trong phong thư này, hình như là một thương nhân lui tới giữa Tây Vực cùng Đại Nguyệt quốc, trong lúc vô tình đã lấy được một bảo vật kỳ lạ, tựa hồ gọi là 'Hoa sinh mệnh', thấy sự hưng phấn của thương nhân trong thư, tựa hồ thứ này có công hiệu kéo dài tuổi thọ nhân loại, hắn định bán đến trung nguyên, kiếm một khoản tiền lớn, hơn nữa hắn tựa hồ cũng thành công, sau đó trước khi hắn mang theo kim phiếu trở về thành Quy Tư Kiền, ghi thư cho thê tử của hắn thân ở Đại Nguyệt, nhưng lại là người Trung Nguyên."
Tô Bằng nhìn lá thư này, nói với Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi.
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi gật đầu, nói:
"Ta phát hiện một vấn đề, chính là trong bức thư khác, cường hào Dương Ngọc Quan kia, cứ có mấy phong thư, chính là từng đề cập tới thủ lĩnh mã phỉ kia, nói để hắn khảo vấn thương nhân, hỏi ra tung tích'Hoa sinh mệnh' kia... Có lẽ thư mà thương nhân này ghi cho thê tử bởi vì nguyên nhân nào đó không gửi ra ngoài, mà vào lúc trở về thành Quy Tư Kiền, bị mã phỉ bắt cóc, phong thư này cũng rơi vào trong tay mã phỉ."
Tô Bằng gật đầu, sau đó hắn khẽ nhíu mày, nói:
"Từ trên thư mà xem, Hoa sinh mệnh, tựa hồ có công hiệu chữa thương rất mạnh, bán một cái giá cực cao, mặc dù cụ thể bao nhiêu tiền cũng không nói rõ, có điều hẳn không phải số lượng nhỏ... Mà tăng tuổi thọ người, loại công hiệu này, quả thật hết sức hiếm thấy."
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi cũng gật đầu:
"Đúng vậy, nếu phụ thân ta cũng có được Hoa sinh mệnh mà phong thư này nói, hẳn tốt biết bao nhiêu..."
Tô Bằng nghe xong, nhẹ lắc đầu nói:
"Chỉ là phong thư này, nhìn giấy viết thư đã vàng úa, sợ đã là chuyện nửa năm một năm trước. Chuyện này, sợ là không có đầu mối gì."
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi cũng biết điểm này, nhẹ gật đầu, chỉ là biểu lộ thoáng ảm đạm.
Tô Bằng thấy, khẽ thở dài một tiếng. Hoa sinh mệnh trong thư, tựa hồ rất trân quý. Nhưng mà trong thế giới luân hồi tử vong bảo vật thiên hạ quá nhiều, mình cũng không thể chiếm hết được, chuyện này, biết thì cũng thôi, manh mối không nhiều lắm, truy cũng không truy được, tạm thời cứ vậy đã.
Có điều Tô Bằng vẫn thuận tay đem phong thư này để vào trong Đại Càn Khôn, sau đó nói:
"Uyển nhi, chuyện ở đây, cơ bản đã xử lý, chúng ta trở về đi."
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi gật đầu, nàng nhìn Tô Bằng, cười thần bí, nói:
"Tô ca ca, những kim phiếu đó chỉ là một bộ phận lễ vật, còn có lễ vật, chờ ngươi đấy."
Tô Bằng nghe xong, chỉ khẽ cười, cũng không quá để ý.
Hai người đi ra kho tiền, một lần nữa trở lại mặt đất, rời khỏi dưới sự bảo vệ của hộ vệ.
Chưởng quỹ tiền trang kia, vẫn cung tống ra ngoài, chỉ là Tô Bằng cùng Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi chân trước vừa đi, đằng sau đã có cao thủ thủ vệ kho tiền dưới mặt đất, sắc mặt không tốt đi tới, ghé vào bên tai chưởng quỹ tiền trang nói gì đó.
Chưởng quỹ tiền trang nghe xong, ánh mắt lập tức rơi vào Tô Bằng đã đi xa, biểu hiện trên mặt giống vừa chết con trai, có điều hắn nhìn đội hộ vệ sáu bảy trăm người bên cạnh Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, trầm mặc sau nửa ngày, cuối cùng giậm chân, nói:
"Haizz, ta còn có thể làm sao?"
Liền phất tay áo trở lại nội đường tiền trang, mặc kệ chuyện này.
Sau khi Tô Bằng lấy tiền, Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi tạm thời cáo từ trước, nàng còn một số chuyện phải đi xử lý, còn bận thêm một chuyến, có điều vẫn có phái ra đội nỏ tiễn năm mươi người bảo vệ Tô Bằng, hộ tống Tô Bằng vào trong thành.
Sau khi Tô Bằng vào trong thành, tìm A Đỗ Lạp cùng Âu Dương Khánh, sau đó đưa sô tiền thuê hai cao thủ Tây Vực kia cho huynh đệ Tây Vực, hơn nữa cho mỗi người thêm một trăm lượng hoàng kim, xem như thưởng vì bọn họ hết sức chân thành trên đường đi.
Hai cao thủ Tây Vực, lập tức có chút thụ sủng nhược kinh, bọn họ cũng vừa biết tin tức Tô Bằng một mình đấu thắng Vân Cổ Lặc, hai người này đều là nhân vật bản thổ Tây Vực, tất nhiên biết địa vị của Vân Cổ Lặc, mà đối với Tô Bằng – người có thể chém một cánh tay của Vân Cổ Lặc, bức hắn về Lục Vân châu, tự nhiên là kính ngưỡng vô hạn, chỉ còn thiếu nước cầu Tô Bằng thu đồ đệ.
Tô Bằng cố an ủi, sau khi tiễn hai người này đi, lại nói với Âu Dương Khánh:
"Âu Dương huynh, lần này nhờ có ngươi lo liệu trước sau, ta còn muốn ở Tây Vực mấy ngày, chờ lúc ta quyết định rời khỏi Tây Vực, còn có một phần đại lễ, đưa cho Âu Dương huynh."
Âu Dương Khánh cười ha ha, nói:
"Ngươi ta huynh đệ, còn nói mấy cái này làm gì... Có điều ngươi nói có đại lễ chờ ta, ta quả thật tin tưởng, xem thử là dạng lễ vật gì!"
Tô Bằng mỉm cười, lại giao tiếp với A Đỗ Lạp, trả tiền thiếu nợ cho hắn, đưa thêm năm trăm lượng hoàng kim cho A Đỗ Lạp, xem như ủng hộ riêng với hắn.
A Đỗ Lạp rất hưng phấn, hắn thấy trường đao sát sinh của Tô Bằng không có vỏ đao, liền mời Tô Bằng đi tiệm thợ rèn trong thành, đo đạc cho Tô Bằng, tự mình chế tạo một vỏ đao cho trường đao sát sinh của Tô Bằng.
Tô Bằng cũng không có chuyện gì, liền cùng đi theo A Đỗ Lạp, ở tiệm thợ rèn vừa nói chuyện phiếm vừa nhìn hắn chế tạo, mãi tới trời tối, mới trở lại chỗ ở của mình.
"Két..."
Tô Bằng đẩy cửa phòng của mình ra, đột nhiên, thần sắc hắn biến đổi.
Trong ánh mắt hắn, lộ ra một chút hàn quang, từ từ đi tới giường lớn.
Ở trong màn lụa của giường lớn, tựa hồ có một người đang ở đó.
Cuối cùng, Tô Bằng đi đến bên giường, nhẹ vén lụa mỏng lên, nhưng chỉ thấy, một nữ nhân "Trần truồng", đang nằm ở trong giường.
"Ngươi việc gì phải vậy..."
Nhìn thấy là người này, vẻ mặt Tô Bằng dừng một chút, nhẹ nhàng nói với người trên giường...
/787
|