Nàng đương nhiên có thể trực tiếp log out, sau đó tìm kiếm cấp dưới trò chơi Tử Vong Luân Hồi đến tiếp ứng cho mình, nhưng mà sa mạc mênh mông, Dương Hi căn bản không biết vị trí cụ thể của mình, muốn cấp dưới của mình tìm được mình trong sa mạc, một là rất nguy hiểm, một là để lộ bản thân năng lực không đủ ở trong tổ chức, mà một khi bản thân có vẻ vô dụng, địa vị ở Trường Sinh Điện, sẽ nhanh chóng tụt dốc.
Cân nhắc lợi và hại, Dương Hi cuối cùng không nhịn được thở dài, nàng nhìn nam nhân đáng hận trước mắt này, cắn răng nói:
“Xem như ngươi lợi hại...”
Chuyện sau đó, xem như khá là thuận lợi.
Tô Bằng đưa một tài khoản cho Dương Hi, muốn Dương Hi log out, gửi ba triệu nhân dân tệ vào trong tài khoản này, Dương Hi mặc dù ánh mắt oán hận, nhưng cũng không dám giở trò, log out ở trước mặt Tô Bằng, chuẩn bị gửi tiền cho Tô Bằng.
Nhìn thấy thân ảnh Dương Hi dần dần nhạt dần, biến mất trước mắt mình, Tô Bằng hờ hững cười nhạt.
Trường Sinh Điện kia, có lẽ thật sự có tổ chức này, có điều Tô Bằng cũng không có hứng thú tiếp xúc.
Cách nhìn của Tô Bằng đối với những tổ chức này gần đây không tốt, tổ chức này bản thân vốn có mục đích rất mạnh, dính líu quá nhiều với bọn họ, sẽ mãi mãi dây dưa không rõ ràng được.
Nhất là nghe những hành vi của Trường Sinh Điện, mặc dù Dương Hi nói ra ba nhân vật kia, đều là nhân vật nổi tiếng thế giới, nhưng thủ đoạn bọn họ sử dụng, trên cơ bản xem như hãm hại lừa gạt, dùng thủ đoạn lừa gạt để ba nhân vật này làm một vài chuyện cho bọn họ.
Tô Bằng đối với ba nhân vật tinh anh trên thế giới kia, trong lòng trái lại có cảm tình tôn kính kính ngưỡng, nghe thấy hành vi của Trường Sinh Điện, thoáng cái không có chút cảm tình với tổ chức này, cũng giống như không muốn tiếp xúc quá nhiều với bọn họ.
Về phần Dương Hi, Tô Bằng ngược lại cũng chưa từng có quá nhiều địch ý với nàng, thả nàng đi, dù sao vẫn có thể xem như là một cách, coi như lưu lại một con đường làm người, ngày sau còn dễ gặp lại.. Dương Hi nếu quá thân cận với Chân Thần giáo, e rằng sau này sẽ còn tiếp xúc với nhau, nếu đã không thể giết nàng, thì hãy chừa chút nhân tình thì hơn.
Nhưng mà, cũng phải cho nàng một chút trừng phạt.
Tô Bằng cũng không sợ Dương Hi trả thù bản thân, trên tay mình còn có một trục cuốn hoàng kim, là đối phương muốn có, tóm được điểm yếu của đối phương, có lẽ Dương Hi vẫn sẽ chọn cách cùng mình thỏa hiệp giao dịch.
Tô Bằng đứng ở trong trướng bồng, trong lòng suy nghĩ những chuyện này.
Không đến nửa giờ, chỉ thấy trong trướng bồng đột nhiên xuất hiện làn sóng dao động, rất nhanh, thân ảnh Dương Hi dần dần xuất hiện.
“Được rồi, tiền đã chuyển cho ngươi rồi, bây giờ có thể cởi thứ này ra cho ta không?”
Dương Hi giơ tay, để Tô Bằng nhìn nhìn dây thừng cột hai tay nàng, nói với Tô Bằng.
“Cũng phải đợi sau khi ta kiểm tra rồi mới nói đi.”
Tô Bằng khẽ cười, sau đó đi ra ngoài, gọi hai hộ vệ, bảo bọn họ dẫn Dương Hi đưa đến trong một lều vải tạm thời canh giữ.
Còn Tô Bằng, thì trở lại trướng bồng của mình, hắn đã gần ba mươi sáu giờ đồng hồ không log out, có lẽ trong hiện thực thân thể cũng rất mệt mỏi, liền căn dặn hộ vệ đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào trong doanh trướng của mình, bản thân log out mình ở trong doanh trướng.
...
Đăng xuất ra khỏi trò chơi, Tô Bằng cảm giác thân thể của mình rất là đau nhức, hắn xoa xoa thân thể cứng ngắc mỏi mêt của mình, chậm rãi đứng lên, một bên hoạt động thân thể, một bên suy nghĩ:
“Bình thường cũng được, nhưng mà loại lặn lội đường xa này, người trong trò chơi cùng thực tế cùng lúc hoạt động, thời gian dài không đăng xuất thật sự là có vấn đề, nếu như có loại thuốc dinh dưỡng như trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng thì tốt rồi.”
Sau khi hoạt động thân thể một lúc, Tô Bằng bắt đầu kiểm tra tài khoản của mình. Quả nhiên, Tô Bằng phát hiện tài khoản ngân hàng quốc tế của mình, chuyển vào ba triệu nhân dân tệ.
“Dương Hi này đúng là có tiền... Được rồi, đã lâu không chính thức nghỉ ngơi, nghỉ ngơi trước một chút, ngày mai còn có việc, nhân lúc không có người phát hiện, tiếp tục đăng nhập vào trò chơi...”
Tô Bằng lắc lắc đầu suy nghĩ, không bao lâu đầu bếp trong căn nhà cao cấp của Tô Bằng đưa thức ăn tới, sau khi Tô Bằng ăn một chút, bèn tranh thủ ngủ một giấc.
...
Ngày hôm sau, Tô Bằng đại khái là rạng sáng bốn giờ rưỡi, bèn đăng nhập vào trò chơi.
Tô Bằng trong lều vải, sắp xếp lại những vật phẩm thu hoạch gần đây, cuối cùng, nghiên cứu một hồi thanh trường đao màu đen kia lấy được từ trong quan tài hoàng kim của hoàng đế.
Trải qua một hồi nghiên cứu, Tô Bằng đã nắm giữ cách dùng chính xác của trường đao màu đen này.
Tô Bằng vuốt ve trường đao màu đen này một hồi, nhanh chóng nắm rõ được đặc tính của trường đao màu đen này, hơn nữa có thể ở trình độ nhất định điều khiển năng lượng quỷ dị trong trường đao màu đen này, không phải mỗi lần cầm chuôi đao đều sẽ khiến trường đao bốc cháy ngọn lửa màu đen, trong lòng hết sức hài lòng.
“Thanh trường đao này dường như giết chết bất cứ địch nhân nào, đều chuyển hóa vật chất giống như linh hồn của đối phương làm năng lượng, khiến nó trở nên càng sắc bén... Loại đặc tính này xem như rất tà rất hung ác, mà nó dường như không hề có tên, không bằng đặt cho nó một cái tên, gọi là 'Sát Sinh' được lắm.”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, thật ra hắn rất muốn đặt tên cây đao này là 'Sát Sinh Hoàn', có điều một là tên này giống tên Nhật Bản quá, sẽ khiến người ta cho rằng mình là người Đông Doanh sẽ không thoải mái, mặt khác Sát Sinh Hoàn là nhân vật trong truyện tranh mà mình hồi còn bé đã từng xem, mặc dù cũng rất lợi hại, nhưng gọi tên lại có cảm giác như nhân vật truyện tranh, không quá thích hợp để đặt cho trường đao màu đen sắc bén này.
Cuối cùng, Tô Bằng vẫn quyết định, đặt tên trường đao này là “Sát Sinh đao”.
Lần thám hiểm này, Tô Bằng dẫn theo đại khái ba trăm người, Dương Hi thì dẫn theo gần năm trăm người, có điều trải qua đủ loại chuyện trên đường đi, cùng với ở trong lăng mộ hoàng đế cổ Dương Hi và người Chân Thần giáo xuống tay giết chết hơn ba trăm hộ vệ Quy Tư Càn làm tế phẩm, lúc này hộ vệ Quy Tư Càn Tô Bằng mang theo, hơn hai trăm người không đến ba trăm, cộng thêm gần một trăm thủ hạ của A Đỗ Lạp.
Lúc này, Tô Bằng nhìn thấy, A Đỗ Lạp cũng ở bên ngoài chỉ huy thuộc hạ chuẩn bị thức ăn, chỉ là thoạt nhìn, hắn không được cao hứng cho lắm.
Tô Bằng thấy, mỉm cười, gọi A Đỗ Lạp đi tới.
“A Đỗ Lạp thủ lĩnh, làm sao vậy? Thoạt nhìn ngươi không được cao hứng cho lắm?”
Tô Bằng đi tới, hỏi A Đỗ Lạp thống lĩnh.
A Đỗ Lạp nhìn thấy Tô Bằng, vội vàng đứng lên, mặc dù không có thất lễ, nhưng vẫn không thể nào vui nổi, chỉ nghe hắn thở dài một tiếng, nói với Tô Bằng:
“Tô thủ lĩnh, lần này thám hiểm, mặc dù đã tìm được thành cổ Sâm Ngục, nhưng mà kết quả cuối cùng, vẫn không có cách nào giải quyết được nguyền rủa trên người ta, mặc dù cũng có thể có được tiền thù lao của Tô thủ lĩnh, nhưng mà không giải quyết vấn đề căn bản, vẫn là... haizz...”
“A Đỗ Lạp đầu lĩnh không cần sốt ruột, ta nghĩ, ta đã có cách giải quyết ác nghiệp trong cơ thể ngươi.”
Tô Bằng mỉm cười, nói với A Đỗ Lạp.
“Cái gì? Cách nào? Có cách nào sao?”
A Đỗ Lạp nghe thế, lập tức kích động, tay vịn chặt hai tay Tô Bằng, hỏi hắn.
“Ha ha... Xin thứ cho ta giấu diếm chuyện này trước, chuyện này ta vẫn còn chưa xác định, có điều lúc đến gần thành Quy Tư Càn, tất nhiên ta sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
Tô Bằng nói với A Đỗ Lạp thống lĩnh.
A Đỗ Lạp nghe thế, con mắt nhìn chằm chằm hai mắt Tô Bằng, cuối cùng nhẹ gật đầu, nói:
“Hi vọng Tô Bằng đầu lĩnh thật sự tìm được cách, đừng tạo một hi vọng giả cho ta.”
Tô Bằng gật đầu, khiến A Đỗ Lạp yên tâm.
Sau gần một giờ, đội ngũ tiếp tục lên đường, Tô Bằng cũng căn dặn thuộc hạ, muốn bọn họ thả Dương Hi ra, xem nàng như là một thành viên bình thường trong đội ngũ.
Âu Dương Khánh cưỡi trên lạc đà, quay đầu lại nhìn Dương Hi ngồi trên một con lạc đà khác, lúc này dây thừng trên tay Dương Hi đã được cởi bỏ, Tô Bằng cũng căn dặn mọi người không cần xem nàng như là tù binh, Âu Dương Khánh đối với sự thay đổi này, ngược lại chậc lưỡi kỳ lạ.
/787
|