Chẳng qua là loại này lửa màu trắng này tựa hồ là khắc tinh của lửa màu đen kia, không ngừng tiêu hao ngọn lửa ác nghiệp, chỗ ngọn lửa màu trắng ngà thiêu đốt trên tàn thi kia, thân thể ngưng sinh trưởng.
Mà Dương Hi ở bên cạnh quan tài hoàng kim, lại tựa hồ như biết loại lửa màu trắng này, nàng hết sức kiêng kỵ ngọn lửa này, trong tay xách thanh trường đao màu đen kia, từ bên trong bậc thang nhỏ đi ra ngoài.
Lúc này, ở ngoài tấm không gian kim cương, còn có ba thây khô còn sống, bọn nó hết sức sợ hãi nhìn quan tài bên trong, muốn chạy trốn, nhưng không cách nào chống đỡ điếu trụy quái dị mà Dương Hi đeo trên người, lộ ra vẻ sợ hãi và rối rắm.
Dương Hi ở bên trong cũng lâm vào tình trạng rối rắm.
Nếu để cho ba cái thây khô này tự bạo, có lẽ tàn thi bán thần cổ hoàng liền có thể sống lại, lấy sự hiểu biết của Dương Hi với tàn thi bán thần cổ hoàng, một khi thoát được, hai nam nhân phía ngoài nhất định là không ngăn nổi.
Vấn đề là, nàng không có tuyệt đối nắm chắc có thể khống chế tàn thi bán thần cổ hoàng được, trên tay nàng đích thực thần ấn, lại nói tiếp chỉ là đồ vật cùng một cái cấp bậc với thân thể bán thần cổ hoàng, có lẽ cao hơn vài phần uy lực, nhưng đáng tiếc lại tàn phá không được đầy đủ, nàng thật sự không có nắm chắc được, tàn thi bán thần sống lại có thể khống chế được nổi nó hay không.
Nhưng mà, nếu không để cho tàn thi bán thần sống lại, nàng sẽ bị bọn người Tô Bằng vây ở chỗ này, như vậy càng không có cách nào thoát được.
Cho nên giờ phút này, nàng vô cùng rối rắm.
Tô Bằng lúc này lại thấy không rõ biểu lộ của Dương Hi lắm. Chỉ là cảm giác nếu đồ vật gì đó trong quan tài hoàng kim thoát được, bằng vào sức của mình và Vân Diệp sư thúc sợ là trụ không được.
Đương nhiên hắn cũng có thể lựa chọn lui ra ngoài, nhưng mà đá cuội trên tế đàn phía ngoài kia, hắn không có nắm chắc được, nếu như tốc độ sống lại của quái vật nơi này rất nhanh, nói không chừng cả đoàn của mình đều bị đuổi giết.
Lựa chọn thứ nhất của bản thân Tô Bằng vẫn là cố gắng tiêu diệt quái vật bên trong kia.
Hắn liếc mắt một cái quét nhìn đá cuội huyền phù trên bầu trời. Nói:
“Sư thúc, tảng đá phía trên có thể áp chế được quái vật kia, ta đi lên xem một chút, tuy rằng chưa chắc có thể phá hư nhưng có thể phát hiện được một chút manh mối."
“Được!"
Hai tay Vân Diệp chống kiếm, đáp lại nói, Tô Bằng khẽ gật đầu, nhìn về phía Đá cuội trôi nổi trên đỉnh đầu, dưới chân bỗng nhiên hư không, thân thể bắn lên.
Lúc này Dương Hi ở trong không gian kim cương, thấy động tác của Tô Bằng, thực sự kích thích nàng, làm cho nàng hạ quyết tâm.
Trong lòng nàng mặc niệm chú văn, ba cái thây khô bên ngoài trong nháy mắt liền kêu thảm, thân thể vỡ vụn, hóa thành bụi, có điều ác nghiệp vẫn trút ra như cũ.
Tàn thi trong quan tài hoàng kim, giống như là lỗ đen hấp thu ác nghiệp, những thứ mây kia lập tức bị hút vào bên trong, không ngừng dung nhập vào bên trong tàn thi cổ hoàng.
Ngọn lửa ác nghiệp trên thi thể tàn thi cổ hoàng lập tức tăng vọt, thậm chí áp cả ngọn lửa màu trắng ngà, nó dường như cũng khôi phục một chút ý thức, hai tay chống cái thân thể tàn của mình, giống như muốn ngồi dậy, mà còn thân thể của nó đã ở trong ngọn lửa ác nghiệp, dùng tốc độ chậm chạp nhưng mắt thường có thể thấy được mà sinh trưởng.
Lúc này Tô Bằng, cũng đã liên tục tung người mấy lần bay trên không trung.
Độ cao bây giờ của hắn, khoảng hai mươi mét trở lên, đã đạt tới độ cao của trận đá cuội huyền phù này.
Tô Bằng muốn cẩn thận quan sát những thứ này có cái huyền cơ gì, bỗng nhiên một loại cảm giác nguy hiểm khổng lồ dâng lên sau lưng hắn!
Tô Bằng cả kinh, sử dụng nội lực Cửu Dương cưỡng chế làm cho mình bình tĩnh lại, để thân thể của mình trầm xuống.
Chỉ thấy một thanh phi kiếm màu tím sậm ngắn nhỏ chỉ có hơn ba mươi centimet, bay qua đỉnh đầu Tô Bằng.
Thanh phi kiếm ngắn nhỏ màu tím sậm này, tuy rằng ngắn nhỏ, nhưng lại ẩn chứa hơi thở hết sức khủng bố, bản thân người khống chế của nó cũng gần như ngọn đèn cạn dầu, không cách nào thao túng nó truy tung Tô Bằng, phi kiếm màu tím sậm sau khi đánh tới Tô Bằng không được liền trực tiếp không khống chế được tiếp tục hướng về trước mà bay đi.
Cuối cùng, thanh tiểu phi kiếm màu tím sậm này vừa vặn đụng vào hơn mười đá cuội huyền phù vẫn còn đang xoay tròn kia.
Lập tức, một tiếng nổ mạnh điếc tai nhức óc long trời lở đất vang lên.
Trong trận nổ này thậm chí còn có một đóa mây hình nấm nho nhỏ, cách Tô Bằng khoảng mười bảy mười tám mét,. Tô Bằng có nội lực Cửu Dương hộ thân, nhưng mà miệng vẫn ngòn ngọt, hắn không có cưỡng chế mà là mở miệng phun ra một ngụm máu nhỏ, thân thể cũng luồng khí từ trận nổ áp qua.
Có điều nội lực Cửu Dương dù sao vẫn lợi hại, khinh công của Tô Bằng cũng là đẳng cấp vàng thẫm, tuy rằng bị hộc máu nhưng lại không có trọng thương, ngược lại khí tức cũng thông thuận một chút, lúc Tô Bằng ở cách mặt đất còn có tám thước, điểm nhẹ một cái tạm dừng trên không trung, cũng xoay người lại đây.
Chỉ thấy, sau lưng Tô Bằng bảy tám chục mét, lúc Tô Bằng vượt qua cầu treo bằng dây cáp, thuật sĩ trung niên áo trắng dùng song kiếm tím xanh ngăn trở Tô Bằng, lại bị kiếm pháp phù quang lược ảnh của Tô Bằng đánh trúng không biết sinh tử kia, không biết khi nào thì tỉnh lại, mới vừa rồi chính là người này thả phi kiếm ngắn nhỏ màu tím sậm không biết làm từ chất liệu gì kia ra.
Tô Bằng sinh lòng tức giận, một đạo hư ảnh lại lần nữa từ thân thể hắn bắn ra, trực tiếp đánh trúng người nọ!
Thuật sĩ trung niên áo trắng, lại không còn có pháp bảo bảo vệ tánh mạng, trực tiếp bị hư ảnh đánh bay ra ngoài, thành một cái bao tải da người.
Tô Bằng lại điểm trên hư không lần nữa, dồn khí tại đan điền ổn định hạ xuống.
“Ngươi có sao không?"
Nhìn thấy một màn này, Vân Diệp vội vàng chạy lên hai bước, hỏi Tô Bằng.
Tô Bằng phun ra một ngụm máu nhỏ, đã không có trở ngại gì, lắc đầu, ánh mắt lại lạc lên đám đá cuội trên đỉnh đầu.
Chỉ thấy một ít đá cuội hơn trăm viên, tuy rằng không có bị đánh nát nhưng lại toàn bộ không ngừng rung động, trên đá cuội không ngừng phát ra ánh sáng màu trắng nhạt.
Cuối cùng, ở trung tâm một viên đá cuội lớn nhất cao hơn một người, dường như năng lượng bị đạt đến điểm cực hạn, chỉ thấy bên trong viên đá cuội này, một đoàn ánh sáng màu sáng dịu dàng chậm chạp lan tràn ra chung quanh...
/787
|