Đám thợ trong lúc kiến tạo lăng mộ này, cũng đã đem trọn sự tình tiền căn hậu quả khắc thành bích hoạ cùng với văn tự của quốc gia cổ, ghi lại ở hai bên đường hầm đi thông tới huyệt mộ, để cảnh cáo những người có ý đồ mở huyệt phong ấn ra...
...
Lúc bọn người Tô Bằng đi qua cái huyệt động này, bích hoạ hai bên đã ghi lại một chuyện xưa như vậy.
Bọn người Tô Bằng tuy rằng đều không biết văn tự của quốc gia cổ, nhưng lại từ trong bích hoạ nhìn ra được một cách đại khái.
Chẳng hạn như ở trong bích hoạ, người ở giai cấp khác biệt, thì hình tượng ở trong bức họa cũng không giống nhau, nô lệ ở tầng dưới chót chỉ có mặc một cái khố màu trắng, cao cấp hơn nô lệ thì y phục trên người cũng dần dần gia tăng, nhân vật cấp cao thì sẽ có các loại vật phẩm trang sức hoàng kim, mà còn quốc vương lần đầu tiên xuất hiện là ngồi ở trên bảo tọa hoàng kim, hơn nữa bản vẽ trên bức họa rất có tính thống nhất.
Tại đây mấy lần chiến tranh, đều vẽ giống như đúc, các tri thức mà ác ma truyền thụ cũng rất chi tiết, tỉ mĩ, tất cả đều được khắc hết sức cẩn thận, mà còn giết người sẽ thu được lực lượng tà ác, thì liền dùng thuốc màu màu đen, khiến Tô Bằng vừa thấy đã liên tưởng tới ác nghiệp.
Tóm lại, bích hoạ này có năng lực tượng hình rất mạnh, cơ bản không hiểu văn tự cũng có thể nhìn ra đại khái chuyện xưa.
Bọn người Âu Dương Khánh, năng lực lý giải cũng đều không kém, cũng thông qua hình vẽ trên bích hoạ này, nhìn ra được nơi này là chỗ nào.
“Lão đệ, dựa theo bích hoạ ghi lại, chúng ta bây giờ đang ở trong mộ địa của quốc vương quốc gia cổ đó, chỗ đang đi qua lúc nay chính là đường hầm của mộ địa."
Âu Dương Khánh nhìn bích hoạ hai bên vách tường đã bắt đầu rất thưa thớt, nói với Tô Bằng.
“Ừm... Hơn nữa, chúng ta không sai biệt lắm đã đi vào mộ thất, bởi vì bích hoạ này đã giảm bớt rất nhiều, chúng ta bây giờ tiến vào đường hầm này chừng bao xa rồi?"
Tô Bằng nhìn chung quanh, hỏi Âu Dương Khánh.
Âu Dương Khánh suy tư, nói:
"Khoảng hơn một trăm năm mươi trượng, hơn bốn trăm bước."
Tô Bằng gật gật đầu, nói cách khác, ở chỗ này đã cách vách đá trôi nổi bên ngoài kia hơn bốn trăm mét.
“Phía trước nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chính là nơi tồn tại các loại cơ quan mà bên trong bích hoạ đã nói... Có điều chúng ta không có phát hiện ra cái gì dị thường, có thể là người tới sớm hơn so với chúng ta, biết rõ phương pháp phá giải cơ quan nơi này, đem toàn bộ cơ quan phá giải."
Tô Bằng nhìn về phía trước, nói với Âu Dương Khánh.
“Ồ? Ngươi là nói người đàn bà Dương Hi hội trưởng kia sao?"
Âu Dương Khánh nghe xong, hỏi Tô Bằng.
Tô Bằng gật đầu, nói:
“Nếu người đàn bà kia có thể tìm tới tảng đá lớn đó, mở ra phong ấn ở đây, có thể thấy rõ nhóm bọn họ có nhiều tư liệu hơn, tuy rằng chưa hẳn đã rõ ràng mọi mặt về thành thị này, nhưng đối với cái huyệt này hết sức hiểu rõ, xem bộ dáng là dã phá giải cơ quan bên trong... Chúng ta tốt nhất nên gia tăng tốc độ một chút, nếu không chỗ tốt ở dưới huyệt ngầm này sợ là đều đã bị bọn họ cầm đi hết."
Âu Dương Khánh nghe xong, gật gật đầu, nhanh chóng tăng cước bộ tiến về phía trước.
Tô Bằng cũng bước nhanh hơn, hắn cũng dự cảm được người của Tử Hà Môn mà mình muốn tìm hẳn là ở chỗ sâu trong huyệt mộ này.
Bởi vì Tô Bằng quan sát một đường, cả trong thành thị, trừ chỗ hành thi xanh thẫm mình gặp được kia ra, không có chỗ nào có thể vây khốn một cao thủ cấp bậc như vị sư huynh kia, mà còn bị nhốt ở chỗ dưới mặt đất này, có lẽ là người của Tử Hà Môn, không giống như là kiếm quỷ, hẳn là một vị sư thúc sư bá của mình.
Nếu là sư thúc sư bá, võ công hẳn sẽ là không kém Đại sư huynh nhiều lắm, nếu những địa phương kia trói không được Đại sư huynh, vậy nhất định cũng trói không được hắn.
Nhưng mà trên thực tế hắn xác thực là bị nhốt ở dưới mặt đất, như vậy trong những chỗ mình đã gặp được, chỉ có cái huyệt này là dễ dàng vây hãm một tuyệt thế cao thủ ở bên trong nhất.
Dù sao vách núi hơn mười mấy triệu cân này, nếu không có phương pháp đặc thù để trèo lên, thì không phải là thứ mà sức người có thể phá vỡ được.
Có thể là cái người sư thúc sư bá của Tử Hà Môn kia, hẳn là bị nhốt ở trong mộ thất.
Tô Bằng nghĩ đến đây, bước nhanh hơn, đi ở phía trước đội ngũ hộ vệ, đi vào bên trong.
Bọn người Tô Bằng đi thẳng về phía trước, quả nhiên, dọc theo đường đi gặp được mấy cái giống như là ngã ba ngã tư, nhưng mà những lối rẽ kia, cơ quan tựa hồ đã bị người phá giải, đều bị cửa đá rơi xuống phong kín, chỉ để lại một con đường.
Thấy cái này, thầm nghĩ quả nhiên hội trưởng Dương Hi kia chắc chắn biết rõ một số tin tức của cái huyệt này, phong kín lại những cửa có thể gặp nguy hiểm của ngã ba, chỉ để lại một con đường, xem ra phải là nối thẳng tới huyệt.
Tô Bằng liền đi theo một con đường duy nhất này, một đường đuổi theo cuối cùng đi tới còn khoảng năm trăm mét, rốt cuộc đã đi tới một chỗ rộng lớn.
Nơi này là một cái mộ thất bên ngoài, toàn bộ mộ thất này, giờ phút này có không ít cây đuốc đang cháy lên, trên vách tường có một số mỡ cao đặc thù bốc hơi lên men ngàn năm, đã có người dùng những mỡ cao này đốt đuốc, để cho toàn bộ mộ thất đèn đuốc sáng trưng.
Bọn người Tô Bằng lúc đuổi đến nơi này, lại phát hiện ở đây sớm đã có hơn trăm người.
Chỉ thấy, Dương Hi Dương hội trưởng, còn có mấy giáo đồ áo đen của Chân Thần Giáo, cùng với bảy tám thuật sĩ bạch y, hơn ba mươi người đang đứng ở trong mộ thật này, làm thành một hình tròn lấy quan tài bằng đá đó làm trung tâm.
Mà ở trước mặt Dương hội trưởng, gần ba trăm hộ vệ thành Quy Tư Càn cùng với chuyên gia sinh tồn ở sa mạc, đều mang vẻ mặt hoảng hốt, dường như bị thôi miên vậy, ở phía trước những người này, một thuật sĩ áo đen của Chân Thần Giáo đang ở trong miệng không ngừng nhắc tới cái gì đó, trước người hắn, một mảnh sương mù màu đen nhàn nhạt, bao phủ hơn ba trăm hộ vệ thành Quy Tư Càn cùng với những chuyên gia sinh tồn ở sa mạc kia...
/787
|