Chỉ là hai chưởng này ngược lại cũng không khiến cho Tô Bằng hứng chịu nội thương gì, nhưng là vì pháp thuật kỳ lạ, vẫn khiến cho Tô Bằng cảm thấy thân thể có chút run lên.
“Nếu ngươi muốn chết, thì đừng trách ta!”
Vốn dĩ Tô Bằng, muốn chém chết bạch y nam tử kiêu căng kia trước, để lại người trước mặt này làm tù binh, có điều lúc này thấy người này liều mạng, trong lòng Tô Bằng, cũng đành vứt bỏ ý định giữ lại hắn.
Chỉ thấy chân trái Tô Bằng đạp lên mặt đất, thân thể đột nhiên giống như là bỗng chốc lại tăng tốc gấp ba năm lần, mang theo một đạo tàn ảnh, rút ngắn khoảng cách đột nhiên tiến vào ba năm mét, áp sát bên người nam tử phát ra Chưởng Tâm Lôi kia, Vô Phong kiếm trong tay chém ra, thi triển kiếm thức Bạt Kiếm cảnh giới Hợp Lực!
Nam tử tung Chưởng Tâm Lôi, chỉ cảm thấy hoa mắt, đã mất đi bóng dáng Tô Bằng, rồi sau đó đột nhiên cảm giác được trên cổ mát lạnh, vẫn không cảm giác được thân thể của mình như trước, trước mắt đỏ lên sau đó tối sầm, cái gì cũng không biết nữa.
Tô Bằng một kiếm chém vào nam tử dùng Chưởng Tâm Lôi kia, thân thể cũng không dừng lại, tiếp tục phóng về phía bạch y nam tử kiêu căng.
Bạch y nam tử kiêu căng kia cũng không phải hoàn toàn là bao cỏ, lúc này đã ít nhiều khôi phục tỉnh táo, triển khai phòng ngự.
Chỉ thấy hắn vung tay lên, trong vỏ kiếm hơi dày cầm trong tay kia, không ngừng có bảo kiếm “soạt soạt soạt” bay ra, không ngờ một hơi bay ra bảy thanh bảo kiếm.
Hóa ra, bảo kiếm trong bao kiếm của hắn, đều được chế tạo cực kỳ mỏng, trong một vỏ kiếm, bảy thanh bảo kiếm mỏng, tạo thành giống như một bảo kiếm bình thường, vẫn luôn cầm trong tay.
Lúc này, bảy thanh bảo kiếm của hắn, đều bay lơ lửng trong không trung, giống như thuật điều khiển, hợp thành một kiếm trận, chuẩn bị phòng ngự Tô Bằng.
Nhưng mà, bạch y nam tử kiêu căng này, lại cảm giác thấy hoa mắt, Tô Bằng vốn đang ở cách mình sáu bảy mét, đột nhiên mang theo tàn ảnh biến mất trước người, khiến tầm mắt của hắn không cách nào nắm bắt được.
Khi hắn đang tự hỏi thân ảnh đích thực của Tô Bằng đang ở đâu, đột nhiên cảm giác cổ của mình bỗng chốc căng cứng, một bàn tay giống như gọng kiềm, đã bóp chặt cổ của hắn.
Tô Bằng đã không biết từ khi nào xuất hiện sau lưng hắn, lúc này một tay siết chặt cổ hắn, kéo người hắn ngã xuống đất.
Bạch y nam tử kiêu căng lập tức cảm giác có chút hít thở không thông, muốn đánh Tô Bằng, nhưng mà đột nhiên cảm giác trong cơ thể đau đớn nóng rực, kinh mạch trong cơ thể đau đớn giống như là bị thiêu đốt.
Tô Bằng đem nội lực Cửu Dương, xâm nhập vào thân thể của đối phương, bạch y nam tử kiêu căng đang bị hắn siết chặt này, nháy mắt thân thể liền mềm nhũn.
Mà Tô Bằng đẩy ngã hắn xuống mặt đất, mặt nhìn mình, vung tay liền cho nam tử kiêu căng một cái tát, sau đó trái phải tát liền mấy cái. Chỉ thấy một mảng hư ảnh, bốp bốp bốp bốp liên tục bốn tiếng, bốn cái tát, giáng xuống trên mặt nam tử kiêu căng này.
Nam tử kiêu căng bị tát liên tục bốn cái, mỗi cái đều trút thêm nội lực vào trong tay, lập tức gương mặt liền sưng vù giống như cái đầu heo, trời đất xoay vòng không biết Đông Nam Tây Bắc là đâu. Bảy thanh bảo kiếm bay lượn trong không trung, cũng mất đi lực khống chế, rớt xuống đất.
Tô Bằng sau khi tát tên này, liếc mắt nhìn tình hình chiến đấu một bên, chỉ thấy bọn người Âu Dương Khánh đối đầu với ba người Chân Thần giáo, chỉ có một người đánh tay không, hai người khác đều là người lùn dùng pháp thuật, có điều ba người này giống như ai cũng chưa từng tu luyện thành ma vân đao thương bất nhập, bọn người Âu Dương Khánh vẫn là chiếm được thượng phong.
Nhất là Âu Dương Khánh, võ công thập phần dũng mãnh, đao pháp đại khai đại hợp, không bao lâu, liền chém chết một người lùn Chân Thần giáo dùng pháp thuật, hai người còn lại, cũng dần dần không địch lại, bị hai huynh đệ Tây Vực bắt giữ lại.
Đến lúc này, năm nhân vật thủ lĩnh của đối phương toàn bộ bị giết bị bắt.
Tô Bằng gật đầu, hắn nhìn bạch y nam tử kiêu căng ngã xuống đất thiếu chút nữa bị Tô Bằng tát đến ngất xỉu, lúc này hắn đã không còn kiêu căng nữa, gương mặt xưng vù lớn hơn bình thường, rất giống như một người cầm cái đầu heo đi đi lại lại, lúc này ý thức đã không còn rõ ràng, Tô Bằng tóm lấy đai lưng của cái người nằm rạp dưới đất kia, xách người này lên, kéo hắn đi qua.
“A Đỗ Lạp làm sao vậy?”
Tô Bằng đi tới, nhìn thấy A Đỗ Lạp nằm trên mặt đất, thủ lĩnh Cam La đang xem xét hắn, hỏi Âu Dương Khánh.
“Thân thủ hắn kém một chút, bị người Chân Thần giáo kia thi triển pháp thuật đánh trúng, có điều ta vừa rồi xem xét thử, dường như chỉ là khí huyết không thông, tinh thần có trở ngại, một lát nữa sẽ không có gì đáng ngại.”
Âu Dương Khánh nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe thế, nhẹ gật đầu, đem bạch y nam tử đầu heo ném xuống đất.
Cam La giúp A Đỗ Lạp xử lý một chút, liền đứng lên, thấy bạch y nam tử trên mặt đất, nói với Tô Bằng:
“Bây giờ có cần tra khảo hắn không?”
“Ừm, ngươi đến đi.”
Tô Bằng gật đầu, Cam La giống như tinh thông điểm này, dù sao kinh mạch trong cơ thể bạch y nam tử đã bị thiêu huỷ, cho dù là pháp thuật cũng tạm thời không ngưng tụ được, giao cho chuyên gia Cam La xử lý tương đối ổn thỏa.
Cam La gật đầu, hắn cầm một túi nước qua, đem nước trong bên trong, xối lên trên mặt bạch y nam tử này, chỉ là bạch y nam tử, dường như là không có phản ứng, vẫn nằm im không nhúc nhích.
“Giả chết sao...”
Cam La thấy, trên mặt nhe răng cười, hắn đi qua, tóm lấy chân bạch y nam tử, liền đem giày của hắn tháo xuống.
Ngay khi bọn người Tô Bằng buồn bực, Cam La vì sao phải cỡi giày người này, chỉ thấy Cam La cầm lấy loan đao trong tay, rạch một đường trên gan bàn chân bạch y nam tử kia.
Lập tức, một mảng thịt gan bàn chân của bạch y nam tử đã bị gọt xuống, bạch y nam tử trên mặt đất, giả bộ không được nữa, lập tức thê lương kêu thảm một tiếng.
Cam La thì lại không làm gì cả, chỉ thấy trên gương mặt hắn mang theo một nụ cười lạnh nhìn bạch y nam tử tuyệt vọng kia, nói:
“Ngươi hãy nghe cho kỹ đây, từ giờ trở đi, ta hỏi ngươi một câu, ngươi trả lời một câu, nếu dám không trả lời hoặc là nói dối, ta liền bắt đầu từ chân, từng dao gọt lên trên...”
/787
|