Khi Tô Bằng nhìn thấy A Đỗ Lạp, hắn đang ở trong một tiệm thợ rèn làm việc, người này vung tay, đại chuỳ lên xuống đang gõ vào loan đao cháy đỏ mới lấy ra từ trong lò nấu chảy.
“A Đỗ Lạp, vận khí của ngươi lại tới nữa rồi!"
Lão bản tiệm thợ rèn dẫn Tô Bằng đến đây, hướng về phía nam tử tráng niên khoảng chừng bốn mươi tuổi đang ở trần bên trong mà hô.
Hán tử bên trong kia nghe xong, thiết chùy cầm trong tay ném qua một bên, tìm mảnh vải rách lau mồ hôi, đi ra, nói:
“Là vận khí gì?"
Tô Bằng đánh giá hán tử trước mắt một chút, chỉ thấy người này khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, dáng người tầm trung, nhưng da thịt rắn chắc, mà còn nhìn khuôn mặt thì so với người bình thường có sự khác biệt, hắn có một đôi mắt điển hình của người Tây Vực, hốc mắt sâu mà còn thâm thúy, nhưng mũi cũng không cao thẳng giống như người Tây Vực bình thường mà là có chút sập xuống như người Trung Nguyên, dưới cằm trên cằm cũng đều là râu, thô rậm cảm giác giống như là người Đại Nguyệt.
Tô Bằng nhìn khuôn mặt của người này, nhất thời hiểu rõ, người này là con lai, hơn nữa trên người chí ít có ba loại huyết thống trở lên.
Có điều Tô Bằng biết có một số con lai chán ghét người khác nhắc tới điểm này, bởi vì hỗn huyết có chút khiến người ta nhớ tới cái từ mắng chửi người như 'tạp chủng', là bị kiêng kị, cho nên cũng không có đề cập đến điểm này, chỉ mỉm cười nói với người này:
“Ngươi chính là A Đỗ Lạp đã dẫn dắt một thương đội sống sót khỏi bão cát sao?"
Tráng hán hỗn huyết này nhìn chằm chằm vào Tô Bằng, sau một lúc lâu mới nói:
“Thương đội tổng cộng một trăm ba mươi bốn người, ta mang ra được chín mươi bảy người còn sống, còn lại có ba mươi bảy người đã chết."
“Đây đã là rất giỏi rồi, ngươi là một chuyên gia tinh thông việc sinh tồn trên sa mạc, ta cần nhờ vào kiến thức của ngươi."
Tô Bằng nhìn tráng hán hỗn huyết này nói:
“Ta muốn đi tìm một chỗ trong sa mạc, mướn ngươi cùng với người của ngươi làm dẫn đường. Công việc này dễ gặp nguy hiểm, nhưng được lợi cũng rất hậu hĩnh, ta nghe nói ngươi đã phá sản hơn nữa còn thiếu nợ rất nhiều tiền, giúp ta làm xong chuyện này, tiền thù lao ta đưa cho ngươi cũng đủ để ngươi tổ chức lại một thương đội."
“Thù lao chừng nào? Đi nơi nào? Tìm cái gì?"
A Đỗ Lạp nghe xong, trong ánh mắt lóe sáng hỏi Tô Bằng.
“Trong sa mạc, tìm kiếm một tòa thành cổ đã thất lạc trong truyền thuyết, thù lao thì trước khi lên đường sẽ đưa cho ngươi năm trăm lượng hoàng kim, sau khi trở về trả thêm một ngàn lượng."
Tô Bằng nói với A Đỗ Lạp.
“Nghe không ít..."
A Đỗ Lạp nghe xong, dường như rất là rung động, nói:
“Tòa cổ thành ngươi muốn tìm là gì? Truyền thuyết trong sa mạc có rất nhiều, ta cũng không muốn tìm một nơi không có tồn tại."
Tô Bằng nghe xong, nhìn thoáng qua bốn phía bốn phía, phát hiện người rất nhiều, liền thi triển bản lãnh thúc âm thành tuyến, dùng nội lực đem lời nói truyền đến trong tai A Đỗ Lạp.
“Sâm ngục cổ thành."
A Đỗ Lạp vốn trên mặt không có biểu lộ gì, lúc nghe được cái tên này, con mắt đột nhiên mở lớn, ánh mắt gắt gao nhìn vào Tô Bằng.
“Thế nào, ngươi biết chỗ này sao?"
Thấy phản ứng của A Đỗ Lạp, Tô Bằng nhạy cảm cảm thấy có chút không đúng.
A Đỗ Lạp nhìn chằm chằm Tô Bằng một hồi lâu, cuối cùng phun ra một câu, nói:
“Ngươi đi theo ta."
Nói xong hắn đi đến phía sau, hơn nữa còn hô một tiếng với lão bản tiệm thợ rèn:
“Huynh đệ, mượn một chỗ nào."
“Đi đi."
Lão bản tiệm thợ rèn hô lại, Tô Bằng thấy thế, đi theo A Đỗ Lạp vào một gian phòng đằng sau tiệm thợ rèn.
Sau khi đi vào chỗ để nghỉ ngơi, ánh mắt A Đỗ Lạp chăm chú nhìn Tô Bằng, nói:
“Ngươi vì sao muốn đi tìm sâm ngục cổ thành?"
“Ngươi biết nơi đó?"
Tô Bằng cảm thấy bất ngờ, Sâm Ngục Cổ Thành kia Tô Bằng đã hỏi qua Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi, ngay cả nàng dễ dàng có được nhiều thông tin như vậy mà cũng chưa từng nghe nói qua, ngược lại A Đỗ Lạp này lại biết được.
“Biết một chút... Cái chỗ kia, là thành Nguyền rủa trong truyền thuyết! Phụ thân của ta chết đi có liên quan với Sâm Ngục Cổ Thành này..."
A Đỗ Lạp nghe xong, dường như xúc động cái gì đó, nói với Tô Bằng.
“Có thể nói rõ chi tiết hơn không?"
Trong lòng Tô Bằng khẽ động, hỏi A Đỗ Lạp.
“Này liên quan tới một ít bí mật của ta, nhưng ngươi đã nhắc tới, ta cũng không cần phải giấu diếm, ngươi biết không, nghe nói mấy ngàn năm trước, Tây Vực thực sự không phải là cái dạng này..."
A Đỗ Lạp nghe xong, dường như lâm vào trong hồi ức, kể một việc cho Tô Bằng.
Tô Bằng nhập thần nghe A Đỗ Lạp nói chuyện, dần dần đắm chìm ở trong chuyện xưa.
Hóa ra, A Đỗ Lạp xác thực là con lai, phụ thân hắn là con lai của trung nguyên với người Tây Vực, mà lúc đầu đi tới thành Quy Tư Càn, là thành viên của một thương đội, thường xuyên đi theo lộ tuyến mậu dịch giữa thành Quy Tư Càn với nước Đại Nguyệt, có điều phụ thân hẳn vốn chỉ là một Hỏa Kế bình thường trong thương đội, nhưng một lần ngoài ý muốn đã thay đổi quỹ đạo của phụ thân hắn.
Đó là một lần mua bán bình thường, phụ thân của A Đỗ Lạp đi theo thương đội cùng nhau đi đến Đại Nguyệt, nhưng mà trên đường đi hơn mười ngày liền gặp phải bão cát.
Bão cát trong sa mạc, một khi tàn sát bừa bãi thì cực kỳ bạo ngược, người trong thương đội gần như đều bị bão cát xoáy cát lên mai táng, táng thân ở dưới sa mạc.
Chỉ có phụ thân của hắn, bởi vì thông minh, dùng chăn lông bên trong hàng hóa bọc lại thân thể, sau đó theo dòng chảy của cát lăn lộn mới không có cát vàng vùi lấp, nhặt được về một cái mạng.
Mà sau khi dừng lại ở bão cát, toàn bộ thương đội chỉ có một mình phụ thân hắn còn sống, một người ở trong đại mạc vô biên vô hạn.
Phụ thân của hắn bị lạc phương hướng, bên người chỉ có một túi nước, túi nước này chẳng qua chỉ đủ để hắn dùng trong ba ngày, căn bản không đủ để hắn đi ra khỏi đại mạc.
Phụ thân của A Đỗ Lạp có ý thức muốn sống rất mạnh, không có ngồi chờ chết mà là xuyên qua sa mạc tìm lấy sự sống.
Ở nơi này nhờ một túi nước duy trì, phụ thân hắn kiên trì được năm ngày, nhưng mà vẫn không đi ra khỏi sa mạc được, mà là đi tới một chỗ sâu không người.
Dưới tình huống năm ngày đi đường, lại thêm thiếu nước nghiêm trọng, tinh thần của phụ thân của A Đỗ Lạp gần như hỏng mất, hơn nữa còn sinh ra ảo giác nghiêm trọng.
Ở trong đêm thứ năm, phụ thân của A Đỗ Lạp ở trong sa mạc thấy được một ảo giác cực kỳ chân thật.
Một thành thị cực lớn đứng vững ở trong sa mạc đêm đen...
/787
|