"Không, ta lần này là tới tìm bằng hữu, đi tìm hắn trước đã. Uyển nhi, chờ ta tìm được bằng hữu rồi, có thể còn có một ít chuyện phiền toái ngươi, đến lúc đó ta sẽ đi đến nội thành tìm ngươi."
Tô Bằng trả lời.
Đặc Mục Nhĩ nghe xong, cũng không dây dưa thêm gì nữa, nói:
“Cũng được, dù sao Tô ca ca vẫn còn đang ở thành Quy Tư Càn, không sợ không thấy được."
Nói xong, nàng tìm tìm ở trên người một chút, tìm ra một cá điếu trụy đưa cho Tô Bằng, nói:
“Tô ca ca đến lúc đó muốn gặp ta, liền sai người đem điếu trụy này đưa vào nội thành, ta sẽ ra ngoài gặp nhau, Tô ca ca có chuyện gì muốn nhờ ta nhất định sẽ cố hết sức làm cho ngươi."
Tô Bằng gật đầu, nhận lấy điếu trụy, chỉ cảm thấy trên mặt điếu trụy hơi có chút ấm áp, tựa hồ là mang theo nhiệt độ cơ thể của mỹ nhân.
Cảm giác như thế, Tô Bằng không khỏi nhìn thoáng qua Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi, trên người nàng chỉ là mặc hai tầng lụa trắng coi như là tương đối đơn bạc, mới vừa rồi không thấy được điếu trụy này lấy ra ở đâu, chẳng lẽ là vật bên người.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Bằng hơi động một chút, có điều lập tức khôi phục lại bình tĩnh, cười nói:
“Được, nói không chừng thật sự có chuyện phải làm phiền ngươi."
Nói xong, Tô Bằng chắp tay, nói:
“Tạm biệt."
Nói rồi Tô Bằng xoay người rời khỏi thương đội của Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi.
...
Sau khi rời khỏi thương đội, Tô Bằng tìm kiếm trong thành hai ba mươi phút đồng hồ, rốt cuộc tìm được nơi ở lại theo lời của Âu Dương Khánh trong thư.
Khách điếm kia là một khách điếm hai tầng, không tính là quá lớn, lầu một là tửu quán, cửa cắm một lá cờ chữ "tửu", Hỏa Kế giữ cửa là người Trung Nguyên, có lẽ đây là một khách điếm do người Trung Nguyên mở.
Tô Bằng thấy nơi này, nhìn thoáng qua trên khách điếm viết tên là "Tây Cương khách điếm", biết chính là chỗ này, hắn khẽ gật đầu, vừa mới chuẩn bị đi tới đột nhiên có hai tráng hán Tây Vực bị người ném ra ngoài.
Hai tráng hán Tây Vực kia, đều là thân cao quá một mét tám trở lên, nhìn bộ dáng rất là vạm vỡ, trên người mang theo vũ khí, nhưng mà lúc này lại bị người ném ra, ngã trên mặt đất như chó gặm bùn, nếu không phải là thân thủ Tô Bằng nhanh nhẹn, thiếu chút nữa đã bị hai người này đụng phải.
Mà lúc này, trong khách sạn có một người tóc đỏ đeo đao đi ra, vỗ bụi đất trên tay cười lạnh nói:
“Chỉ bằng thân thủ của hai người các ngươi, còn không xứng để Âu Dương Khánh ta xuất đao, hai vị cũng không phải sai cái gì, ở chỗ này ăn uống thì cũng được đi, nếu học người ta muốn khiêu chiến ta thì vẫn còn là quá kém, nếu lần sau vẫn còn phiền nhiễu ta, đừng trách ta cắt hai cái lỗ tai của các ngươi!"
Hai người Tây Vực bị té ngã bên ngoài kia, mặt đều đỏ lên, từ dưới đất bò dậy, cũng không dám đi tìm xui xẻo với người ở bên trong nữa, liền ôm đầu chạy mất.
“Âu Dương huynh?"
Thấy người đứng ở nơi cửa này, trong miệng Tô Bằng không khỏi kêu ra tiếng.
Người tóc đỏ kia nghe xong, ánh mắt rơi vào người Tô Bằng, trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng, hắn cười ha ha, bước đi ra, liền ôm Tô Bằng một cái, sau đó tách ra vỗ vỗ cánh tay Tô Bằng nói:
“Tô huynh đệ, ngươi quả thật tới Tây Vực rồi!"
Tô Bằng nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười, trong lòng dâng lên tâm tình vui vẻ khi nhìn thấy bạn cũ, nói:
“Nhận được thư của Âu Dương huynh, ta liền trực tiếp chạy đến, nhìn phong thái Âu Dương huynh mới vừa rồi giáo huấn hai người kia, xem ra ở Tây Vực phong thái càng hơn năm đó."
“Ha ha ha! Ngươi chớ có trêu chọc ta, đến, đi vào cùng ta uống rượu ngon Bồ Đào ẩm ba năm nào!"
Âu Dương Khánh cười ha ha, kéo cánh tay Tô Bằng, liền đem Tô Bằng kéo vào trong khách sạn này.
Tô Bằng cùng với Âu Dương Khánh tiến vào trong tửu lâu này, mới phát hiện thiết kế nơi này rất là mang phong cách trung nguyên, cùng với khách điếm ở trung nguyên không khác nhiều lắm, chẳng qua là trong đám khách, có một chút người nước ngoài phiên bang.
“Tiểu nhị, cho một vò rượu ngon Bồ Đào!"
Âu Dương Khánh lớn tiếng kêu lên, tiểu nhị đáp lại, đi mang rượu tới.
Tô Bằng mỉm cười, ngồi xuống với Âu Dương Khánh, hai người vốn là đã tâm đầu ý hợp, lúc này lâu ngày không gặp tất nhiên có nhiều chuyện để nói.
Trong lúc nói chuyện với nhau, Tô Bằng biết được, vợ chồng Thái Tuấn Hoa ở Tây Vực một thời gian ngắn, muốn tiếp tục đi hướng Tây, đi đến nước Đại Nguyệt mở mang kiến thức một phen, cho nên đoạn thời gian trước đã đi theo thương đội của người Đại Nguyệt rời đi rồi, cho nên lần này Tô Bằng không thấy được bọn họ.
Có điều, tuy rằng vợ chồng Thái Tuấn Hoa không có ở chỗ này, Tô Bằng cùng với Âu Dương Khánh vẫn còn là có rất nhiều lời muốn nói, cả hai đều tự nói một số chuyện trải qua sau khi tách ra của mình.
...
"... Đã lâu như vậy không gặp nhau, không ngờ ngươi lại ở trung nguyên gặp phải nhiều chuyện như vậy, thoạt nhìn xem ra võ công cũng tiến bộ rất nhanh, làm sao giống ta, cứ mãi như vậy, sau khi đến Tây Vực ngoại trừ luyện đao ra chính là khiêu chiến với cao thủ, còn có lần mạo hiểm kia có đề cập tới trong thư gửi cho ngươi."
Âu Dương Khánh nghe xong Tô Bằng kể rõ chuyện của mình ở trung nguyên trong khoảng thời gian này, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng gật đầu, nói:
“Âu Dương huynh, lần này ta ngày đêm thần tốc đến đây, một mặt là hết sức nhớ nhung Âu Dương huynh, mặt khác chính là chuyện ở trong thư của ngươi, đây có thể liên quan đến sự an nguy của một vị trưởng bối của ta."
Âu Dương Khánh nghe xong, biểu tình cũng dần dần nghiêm trọng, nói:
“Nếu giống như ngươi nói, thời gian liền cực kỳ quý giá, sớm một ngày thì thêm một chút hi vọng sớm cứu tiền bối của ngươi ra, nhưng mà ta lần trước tham gia mạo hiểm đã phát giác, ở trong sa mạc, cũng không phải là hiểu biết võ công là được. Còn cần phải có người lão luyện hay đi trên sa mạc chiếu ứng mới có thể qua được, nếu chúng ta muốn đi, ít nhất phải tổ chức một đội ngũ hơn năm mươi người, như vậy trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta đi nơi nào tìm người đây?"
“Cái này ta có chuẩn bị chút ít, ta ngoài ý muốn cứu được con gái của thành chủ thành Quy Tư Càn, không ngại đi nhờ nàng giúp đỡ."
Tô Bằng nói.
Âu Dương Khánh nghe xong, liền xách đao đứng lên, nói với Tô Bằng:
“Một khi đã như vậy, chúng ta còn chờ cái gì nữa? Ta đây liền cùng với Tô lão đệ đi tìm thành chủ thành Quy Tư Càn kia mượn người thôi!"
/787
|