Nghe xong lời của Ba Cáp Nhĩ, vẻ mặt Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi dưới khăn che mặt lập tức biến đổi.
Lời của Ba Cáp Nhĩ gần như chính là trắng trợn cướp đoạt, muốn dùng vũ lực cướp lấy đống nỏ cơ của Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi.
Tuy rằng phụ thân của Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi ở trong thành Quy Tư Càn còn có lực ảnh hưởng rất mạnh, cuối cùng nhóm nỏ cơ này vẫn phải trở lại trong tay phụ thân của Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi, nhưng mà qua tay trung gian như này, một phần lớn tinh phẩm bên trong nỏ cơ có thể cứ như vậy biến mất không thấy gì nữa, rơi vào trong tay hắn.
Dù sao đến lúc đó, Ba Cáp Nhĩ này hoàn toàn có thể đưa ra một lý do 'lúc giao hàng chỉ có chừng này đồ thôi! ' là đã đủ để tham ô một đám nỏ cơ rồi.
Như vậy, nhóm nỏ cơ này sẽ rơi vào tay địch một phần lợi nhuận, thế lực và thực lực của Ba Cáp Nhĩ sẽ tăng lên, mà còn sự thất thoát này làm cho sức mạnh của Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi sẽ giảm xuống không ít.
Đây đối với việc Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi thuận lợi tiếp nhận quyền lực của thành Quy Tư Càn là một chướng ngại thật lớn.
Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi tất nhiên rõ ràng điều này, nhưng mà tình thế trước mắt, là đối phương muốn dùng vũ lực cưỡng bức cướp đoạt đống hàng này, người có thể dùng được bên người nàng quá ít, hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương, bị cướp cũng là bất đắc dĩ.
Nghĩ đến đây, Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi tuy rằng lửa giận trong lòng rất lớn, nhưng không có phát tác ra ngoài, mà là nhanh chóng suy nghĩ tìm biện pháp ứng phó.
Ánh mắt của nàng rất nhanh liền rơi vào người Tô Bằng.
Tô Bằng ánh mắt chờ đợi cùng với khẩn cầu của Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi, khẽ lắc đầu.
Hắn nghe xong lời của Ba Cáp Nhĩ liền đã đoán được mục đích của đối phương, cũng nghĩ đến việc Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi sẽ cầu xin mình.
Tô Bằng ngược lại cũng không sao cả, hắn đối với việc tranh đấu quyền lực của thành Quy Tư Càn không có hứng thú, chỉ là trước kia cứu Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi, đối lúc này lại bán một cái nhân tình. Làm đầu tư phương đã thiếu nợ mình một nhân tình lớn, cho dù là đầu tư cũng không cần quá mức.
Tô Bằng không khỏi tự giễu cười nhẹ một tiếng, hắn từng xem một nghiên cứu tâm lý học, nói trợ giúp người ta một lần, cũng rất dễ dàng bị người này nhờ giúp thêm nhiều lần nữa. Thật đúng là như thế, đây giống như là đầu tư tiền tài, nếu như đã đầu tư một lần, thì sẽ đầu tư thêm mấy lần nữa để giữ được sự đầu tư lúc trước, đây cũng là bản tính của con người.
Mặc dù biết mình cũng không thoát khỏi được lệ này, nhưng Tô Bằng cũng không ảo não, bởi vì dù sao lúc này có thể là việc thu được lợi ích, tiến vào trong sa mạc dò xét dưới mặt đất cũng không phải là chuyện một hai cao thủ giang hồ là có thể hoàn thành được, cần một lượng lớn nhân thủ chuyên nghiệp tìm kiếm, những chuyện kia vẫn rơi vào trên người Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi. Cho nên giúp nàng thêm một lần cũng có thể được.
Nghĩ đến đây, Tô Bằng cười nhạt một tiếng, đứng dậy, nói:
“Vị bằng hữu này gọi là Ba Cáp Nhĩ phải không? Nghe ngươi nói như vậy, là muốn cường đoạt những thứ quân giới này sao?"
“Cái gì mà là cường đoạt? Ta chỉ là cảm thấy Đặc Mục Nhĩ tiểu thư đi xe ngựa mệt nhọc, muốn thay nàng phân ưu mà thôi."
Ba Cáp Nhĩ tuy rằng thô lỗ nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có đầu óc, không chịu thua kém, nói với Tô Bằng.
“Nam tử hán nghĩ gì nói nấy đi, cần gì phải che che giấu giấu như vậy, không dám đem mục đích chân thật của mình nói ra sao? Nhăn nhăn nhó nhó giống như là mụ đàn bà."
Tô Bằng thản nhiên nói, hắn nhìn Ba Cáp Nhĩ dường như lấy thô lỗ làm vẻ vang, biết rõ người này đặc biệt để ý hình tượng nam tử hán của mình, liền dùng điều đó để chọc giận hắn nói.
“Ngươi nói cái gì?"
Ba Cáp Nhĩ nghe xong, quả nhiên mắc mưu, quát dữ dội như sấm.
“Ha ha... Ta cũng không muốn nói nhiều. Ngươi muốn những quân giới này, ta có thể lý giải được, bởi vì những vật này rất trân quý, có điều ngươi không thể lấy đi những vật này. Làm một cuộc trao đổi đi, ta sẽ dùng vật trân quý tương tự trao đổi với ngươi."
Tô Bằng hơi hí mắt lại, nói với Ba Cáp Nhĩ.
“Thứ gì?"
Ba Cáp Nhĩ nghe xong, nhíu mày nhìn về phía Tô Bằng.
“Cái đầu của ngươi!"
Con mắt Tô Bằng bỗng nhiên mở lớn, bắn ra tinh quang, nói với Ba Cáp Nhĩ.
Khi nói những lời này, khí thế trên người Tô Bằng cũng đồng thời bắt đầu tăng coa, dường như tùy thời đều có thể rút kiếm giết người.
Cảm giác của Ba Cáp Nhĩ hết sức nhạy cảm, sau khi nghe được những lời này của Tô Bằng, lập tức cảm giác đối phương cho mình một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, lông tơ trên người hắn sau khi nghe những lời này của Tô Bằng lập tức dựng đứng lên.
Ba Cáp Nhĩ nhất thời cả kinh, hắn theo bản năng liền rút ra loan đao mang bên hông, muốn ra tay.
“Keng!"
Một mảnh ánh sáng chói chang hiện lên, Ba Cáp Nhĩ cảm giác trên tay mình rung mạnh giống như là bị sét đánh vậy, kế tiếp cũng cảm giác được trên tay đau xót.
Trong lòng hắn cả kinh, nhìn về phía loan đao trong tay mình, lại thoáng cái choáng váng.
Chỉ thấy loan đao trong tay hắn, lưỡi đao bằng sắt thép đều đã bị một kiếm của Tô Bằng chém vỡ thành vô số mảnh nhỏ văng tung tóe.
Mà lúc này toàn bộ cánh tay của hắn cũng cảm giác gần như chết lặng, Ba Cáp Nhĩ cảm giác tay cầm đao của mình ít nhất bị cắt nát ba ngón tay, mà còn cánh tay cũng dường như đã bị nứt xương hoặc là đã cắt đứt.
Rất nhanh, trên tay của hắn liền truyền đến cảm giác đau đớn nóng bỏng, khiến trán hắn bắt đầu chảy xuống mồ hôi lạnh.
Nhưng mà hắn lại không phát ra một tiếng nào cả, cả người khẩn trương giống như sư tử vậy, gắt gao nhìn chăm chú vào bảo kiếm trong tay Tô Bằng.
Tô Bằng lúc này, bảo kiếm còn chưa vào vỏ, mà chỉ là tùy ý để nghiêng trước người mình, trên mặt mang theo ý cười khẽ, nhìn Ba Cáp Nhĩ.
“Ba Cáp Nhĩ hảo hán, ta khuyên ngươi không cần phải suy nghĩ gì nữa, ta bảo đảm ngươi chỉ cần hơi động một chút, đầu của ngươi có thể cũng không còn là của ngươi nữa."
Tô Bằng cầm kiếm trong tay, mỉm cười nói với Ba Cáp Nhĩ.
Mồ hôi lạnh trên đầu Ba Cáp Nhĩ càng lúc càng nhiều, hắn tuy rằng rất thô lỗ, nhưng kiến thức võ đạo cũng không tính là nông cạn, người lành nghề khẽ vươn tay liền biết có phải hay không liền, tuy rằng một kiếm mới vừa rồi của Tô Bằng, hắn ngay cả chuyện gì xảy ra cũng không có nhìn thấy rõ ràng, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc sự phán đoán của hắn, nếu đối phương muốn đầu của mình e là mình một chút cũng không ngăn cản được hắn.
“Ngươi muốn làm gì?"
Ánh mắt Ba Cáp Nhĩ nhìn chằm chằm vào mũi kiếm của Tô Bằng, nói với Tô Bằng.
“Không có gì, chính là muốn dùng cái đầu của ngươi trao đổi một chút những quân giới này mà thôi... Thủ lĩnh Ba Cáp Nhĩ ta nghĩ ngươi chắc không cự tuyệt khoản giao dịch này đâu nhỉ?"
Tô Bằng mỉm cười, nói chậm rãi từng chữ.
Như thế rất bắt nạt người, dùng đầu vẫn còn đang ở trên cổ của người ta để trao đổi những quân giới này, thấy thế nào đều giống như đang khi dễ người ta.
Có điều Ba Cáp Nhĩ nghe xong lại không lên tiếng.
Hắn mặc dù được gọi là đệ nhất dũng sĩ, ai có thể nói dũng sĩ liền không sợ chết chứ?
Đáng tiếc hắn một là luyến tiếc những hàng hóa quân giới này, hai là cũng là có chút lâm vào thế bí, không muốn người khác nhìn ra hắn sợ chết, cho nên nhất thời giằng co một chút, không chịu nói đồng ý, cũng không dám cự tuyệt.
Đang vào lúc này, đột nhiên trong thành có một con khoái mã chạy ra, chỉ nghe người nọ một bên giục ngựa, một bên hô:
“Thành chủ đại nhân có lệnh! để Đặc Mục Nhĩ tiểu thư áp giải hàng hóa trực tiếp đi vào trong thành, thành chủ đại nhân muốn đích thân nghênh đón!"
Nghe thấy những lời này, hơn sáu trăm hộ vệ cầm đao kia liền hai mặt nhìn nhau.
Ngược lại Tô Bằng bên này, nghe xong mệnh lệnh này, Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi còn có Ba Cáp Nhĩ đồng thời thở phào nhẹ nhõm...
/787
|