Vốn dĩ Tô Bằng muốn cưỡi ngựa cùng đi với bọn họ, nhưng mà, khi người thương đội dắt một con tuấn mã đến trước mặt hắn, tuấn mã kia toàn thân không ngờ run lên, run rẩy không ngừng, hơn nữa chân ngựa như nhũn ra, quỳ ở trước mặt Tô Bằng, chính là đứng dậy không nổi, phảng phất nhìn thấy mãnh hổ mãnh thú.
Lúc ấy tất cả mọi người thương đội rất ngạc nhiên, có điều vẫn có tiểu đầu lĩnh kiến thức rộng rãi bước lại mời Tô Bằng, nhìn ra vấn đề, nói có thể là Tô Bằng vừa mới giết gần trăm người, sát khí trên người nồng đậm, những con ngựa này cảm giác vô cùng nhạy bén, bị sát khí Tô Bằng làm cho khiếp sợ, không dám cho Tô Bằng cưỡi.
Tô Bằng lúc ấy cũng nhịn không được cười lên, bản thân không ngờ lơ là phút chốc, đã trở thành đồ tể tay nhuốm máu, càng thể hiện ngoại hiệu Huyết Thủ Ma Kiếm của mình.
Hắn vốn dự định không được thì cùng đi với thương đội, có điều Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi nói làm gì có đạo lý để cho anh hùng đi bộ theo hạ nhân được, bèn mời Tô Bằng tiến vào trong xe ngựa của nàng.
Trong sa mạc Gobi độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày biến hóa thật lớn, bên ngoài nhiệt độ đã giảm xuống giảm xuống đến tình trạng cần mặc áo bông, mà trong xe ngựa Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, không biết dùng cách thức gì, vẫn có thể duy trì được nhiệt dộ hơn hai mươi độ.
Tô Bằng ngồi ở bên trong cực kỳ thích ý, trong xe ngựa trải giường êm, không gian cũng đủ cho bảy tám người ngồi ở bên trong, lúc này chỉ có hai người Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi cùng Tô Bằng ở bên trong, có vẻ vẫn rất rộng rãi.
Trong xe, càng có một mùi hương nhàn nhạt, cũng không biết là dùng hương thơm gì, hay là mùi hương trên người Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi.
Tô Bằng gần đây ngày đêm bôn ba, ít nhiều có chút mệt nhọc, lúc này ngồi ở trong xe ấm áp lại dạt dào hương thơm, cảm giác mệt nhọc lập tức thoải mái hơn không ít.
Huống chi, đối diện Tô Bằng, còn có một đại mỹ nữ cùng nói chuyện phiếm.
Tô Bằng nhìn Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi mang mạng che mặt, mỉm cười nói:
“Uyển Nhi tiểu thư bình thường đều mang theo mạng sa này sao? Nghe nói Uyển Nhi tiểu thư được tôn làm viên minh châu lộng lẫy nhất trong Tây Vực, nhất định là quốc sắc thiên hương, tại sao luôn dùng khăn che mặt để che đi gương mặt tuyệt diễm, há không phải uổng phí vẻ đẹp trời ban hay sao?”
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi nghe thế, lắc đầu mỉm cười, nói:
“Đây đều là người đời đồn đại mà thôi, chủ yếu là ta thân làm con gái của thành chủ thành Khâu Từ Càn, cho nên rất nhiều người cố ý bắt ta, hơn nữa Uyển Nhi cảm thấy, tướng mạo như thế nào, cũng không quan trọng, dáng vẻ lớn lên giống như khuynh quốc khuynh thành, không bằng thực sự có tài cán, bình thường Uyển Nhi cũng không thích người khác khen tướng mạo của ta, càng thích người khác tán thưởng ta vì năng lực làm việc của ta hơn. Bởi vì như thế, Uyển Nhi mới thường xuyên mang mạng che mặt chính là không muốn người khác để ý quá nhiều dung mạo của ta, Uyển Nhi bình sinh hâm mộ nhất chính là nam tử có bản lĩnh cao cường, hận không thể bản thân cũng được như vậy, mới có thể gánh vác ưu sầu cho phụ thân.”
Tô Bằng nghe thế, khẽ gật đầu, nữ tử như vậy, cũng không phải thấy nhiều.
Nếu đối phương nói như thế, Tô Bằng cũng không đem chủ đề tập trung đối phương xinh đẹp như thế nào nữa, mở lời nói:
“Ta thấy lời nói cử chỉ Uyển Nhi tiểu thư, có tri thức hiểu lễ nghĩa, giống tiểu thư khuê các Trung Nguyên, Uyển Nhi tiểu thư từ nhỏ đã học qua văn hóa Trung Nguyên sao?”
“Ha ha, nghe Tô anh hùng nói vậy, dường như người biên cương Tây Vực chúng ta, đều chỉ biết ăn tươi nuốt sống, đốt rẫy làm nương vậy.”
Đặc Mục Nhĩ nghe vậy, không khỏi mỉm cười, nói với Tô Bằng:
“Thật ra trong Tây Vực cũng có không ít người đọc sách, dưới trướng phụ thân ta có mấy thư sinh Trung Nguyên, mặc dù võ công cũng không rất mạnh, cai quản địa phương nhưng lại là có chút bản lãnh, từ nhỏ ta đã có chí hướng phân ưu vì phụ thân vì phụ thân, cho nên lãnh giáo bọn họ rất nhiều, học được rất nhều điển tịch kinh điển Trung Nguyên, vì phụ thân cũng thường nói, những thứ này của Trung Nguyên, lấy ra lễ giáo cổ hủ, thật ra cũng cực kỳ thực dụng, cực kỳ tốt.”
Tô Bằng nghe thế, nhẹ gật đầu, xem ra thành chủ thành Khâu Từ Càn, cũng là một người rất có tầm mắt.
Trải qua hai phen nói chuyện, Tô Bằng cùng Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi chỉ thấy bầu không khí giống như thân mật hơn chút, không xa lạ giống như vừa rồi, Tô Bằng ngẫm lại, ngược lại là có thể hỏi một ít vấn đề tương đối nhạy cảm.
“Uyển Nhi tiểu thư, ta vừa rồi nghe người thương đội nói một câu, các ngươi vốn là đại thương đội mấy ngàn người cùng đến Trung Nguyên buôn bán, chỉ là bởi vì Uyển Nhi tiểu thư chờ một món hàng hóa quan trọng, cho nên từ Trung Nguyên trở về thành Khâu Từ Càn chậm mấy ngày, mà lần này Uyển Nhi tiểu thư lúc gần tới thành Khâu Từ Càn, lại bị đám giặc khăn đỏ này chú ý phải, không biết có phải bọn họ nhắm vào vật gì trên người các ngươi hay không? Lần này tập kích, là ngoài ý muốn, hay là...”
Tô Bằng nhìn ánh mắt của Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, đối với nàng hỏi.
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, nghe vậy sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, nàng suy nghĩ một lát, nói:
“Tô anh hùng có ơn cứu mạng với Uyển Nhi, ta cũng không che giấu, hàng hóa Uyển Nhi lần này vận chuyển, thật ra là một lô cơ nỏ.”
“Hửm?”
Tô Bằng nghe thế, lông mày lập tức dựng đứng.
Thế giới Tử Vong Luân Hồi là thế giới võ hiệp, các nơi ngang ngược, đều không thể nào cấm người mang theo binh khí, dù sao người giang hồ ai cũng muốn mang theo binh khí tiện tay, nếu cấm thứ này, sẽ đắc tội rất nhiều người.
Thậm chí, ngay cả đám mũi tên này, có nhiều nơi cũng không cấm mang theo, mũi tên mặc dù có năng lực sát thương đường dài, nhưng sử dụng mũi tên, cơ bản đều là hộ săn bắn chung quanh thành thị, cung tiễn thủ tốt lưu lạc trên giang hồ rất ít nhìn thấy, phần lớn cũng bị ngũ thu nạp, dù sao dùng mũi tên này, tức là đại biểu lực tấn công khoảng cách gần không có bao nhiêu, tranh đấu trên giang hồ, rất là có hại.
Nhưng mà, mặc dù các nơi giang hồ cũng không cấm vũ khí cung tên, nhưng chỉ có cơ nỏ, thì nơi nào, cũng đều là hàng cấm...
/787
|