Không biết đã qua bao lâu, Tô Bằng đột nhiên cảm giác áp lực chợt nhẹ hẳn, hắn chém rụng kỵ sĩ mã phỉ trên con ngựa cuối cùng, đột nhiên trước mắt không còn kẻ địch tiếp tục xông lên nữa.
Tô Bằng mới vừa rồi tinh thần đã chìm vào trong chiến đấu, hơi sững sờ, có điều lập tức phục hồi tinh thần lại, nhìn quanh bốn phía.
Chỉ thấy, trong phạm vi cách chỗ Tô Bằng mới vừa chém giết khoảng ba bốn mươi thước, chí ít có hơn trăm tử thi, còn có xác ngựa đang bị chết cháy trong ngọn lửa.
Dường như trong lúc Tô Bằng lơ đãng đã hoàn thành một lần Bách nhân trảm. (chém trăm người)
Ở cách Tô Bằng có ít nhất năm mươi thước, còn thừa lại hơn hai trăm mã phỉ, những mã phỉ kia, không ngừng cưỡi ngựa chạy vòng quanh thành vòng tròn, không ít người còn cố gắng dập tắt lửa cháy ở trên người cùng với ngựa.
Tô Bằng nhìn bọn họ, cước bộ di động, tựa hồ là muốn di chuyển tới chỗ bọn họ.
Lập tức, những mã phỉ kia, oanh một tiếng, giống như là gặp phải khắc tinh trời sinh vậy, Tô Bằng chỉ di động nửa bước, mà những mã phỉ kia lại giống như nhìn thấy Ma vương khủng bố vậy, thậm chí cả ngựa cũng không tự chủ lui về phía sau.
“Ma quỷ! Hắn không phải là người! Hắn là ma quỷ! Ma quỷ trong đại mạc!"
Một thanh âm thê lương run rẩy, vang lên trong đám mã phỉ còn sống.
Một tiếng này, dường như dã đốt lên sự sợ hãi trong những mã phỉ còn sống, cảm xúc bi ai bởi cái chết của thủ lĩnh lúc trước, đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một loại sợ hãi sâu tận xương tủy.
“Trốn đi!"
Trong đám mã phỉ không biết là người nào hô lên một câu, lập tức giống như là ong dẫn đầu, những mã phỉ này rốt cuộc đã hiển lộ ra bản chất của một đám ô hợp, từ mấy người bắt đầu biến thành hơn hai trăm người chạy tán loạn, toàn bộ đội ngũ mã phỉ thế nhưng lại như ong vỡ tổ, chỉ chốc lát đã bỏ chạy không còn mấy mống.
Ở chỗ này, chỉ còn lại có những con ngựa bị chấn kinh làm chủ nhân ngã trên mặt đất, nhất thời không chạy kịp được.
Lúc này, mọi người trong thương đội ở phía xa kia, phát ra một tiếng hoan hô, vòng tròn do xe ngựa của thương đội tạo thành được mở ra, sáu bảy mươi hán tử chạy ra, bọn họ cầm vũ khí trong tay, chạy tới chiến trường, tới thu hoạch tánh mạng của những mã phỉ tuy rằng bị thương nhưng còn chưa có chết đi kia.
Tô Bằng nhìn thấy vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, dung nham tâm hoả ngục của hắn cũng ngưng lại.
Lúc này, Tô Bằng mới phát hiện, bản thân mình cũng tiêu hao hết sức lợi hại.
Vốn là nội lực Cửu Dương mười phần, lúc này tiêu hao chỉ còn lại có chưa đến năm phần, đây đã là tiêu hao rất dữ dội, bởi vì năng lực hồi khí của nội lực Cửu Dương rất cường đại, nếu thi triển võ công bình thường, tiêu hao có lẽ còn chưa có tốc độ nhanh bằng hồi khí, lúc này còn dư lại không đến năm phần nội lực, có thể thấy được Tô Bằng vừa rồi đã chiến đấu kịch liệt đến cỡ nào.
Có điều cái này cũng không vướng bận gì, nội lực Cửu Dương chỉ cần không phải hoàn toàn tiêu hao khô kiệt, tốc độ hồi khí cực kỳ nhanh chóng, chỉ cần không tiêu hao nữa, trong vòng ba phút đồng hồ, nội lực Cửu Dương của Tô Bằng sẽ khôi phục lại trạng thái sung mãn.
Tô Bằng hít một hơi thật sâu, nhìn Vô Phong Kiếm bởi vì nóng rực còn có chút đỏ sậm của mình, trong lòng cảm khái.
Hắn mới vừa rồi ngoại trừ thi triển dung nham tâm hoả ngục kết hợp cảnh giới tam hợp kiếm, tàn thức ra, còn có hợp khí cùng với song hợp cảnh giới tam hợp kiếm cũng dùng qua mấy lần, nếu không nội lực cũng không trở nên tiêu hao lợi hại như thế.
Ở trong lòng Tô Bằng, loại uy lực trận quân giống như là kỵ binh này là một thể nghiệm trực tiếp.
Nếu chiến đấu với tổ chức quân đội tương tự, tuyệt đối không phải là chuyện người giang hồ một mình đấu nhau, mới vừa rồi những người này nếu như là một mình chiến đấu, cho dù là tám trăm đến một ngàn người, chỉ cần thời gian cho phép, Tô Bằng cũng có thể từng bước từng bước giết chết.
Nhưng mà trong trận chiến, chỉ là hơn ba trăm người, áp lực đã tăng lên gấp bội, Tô Bằng đoán chừng, ngăn cản hơn ba trăm kỵ binh này, chính là cực hạn đầu tiên của võ công của mình.
Đây này chỉ là mã phỉ, còn không phải là quân đội chân chính, Tô Bằng đánh giá, nếu như là hắc thủy quân của quận Giang Ninh, mình có lẽ chống đỡ không nổi sự trùng kích của đối phương mất.
Đương nhiên, đây chỉ là chống đỡ, nếu bỏ chạy, hoặc là bên trong thiên quân vạn mã sử dụng khinh công lấy thủ cấp tên đầu sỏ bên địch thì cũng vẫn rất dễ dàng.
Tô Bằng thở một hơi thật dài, để tâm tình bình tĩnh trở lại, hắn bắt đầu quan sát thi thể mã phỉ chung quanh.
Lúc này nơi hắn chém chết thủ lĩnh mã phỉ cách hắn khoảng ba bốn mươi thước, thi thể của thủ lĩnh mã phỉ vẫn chưa bị dung nham tâm hoả ngục đốt cháy, chính ở chỗ này.
Tô Bằng thấy vậy, trong lòng lập tức dâng lên một tia nghi hoặc.
“Trùm thổ phỉ mã phỉ này, đến tột cùng là có tài đức gì? Bởi vì hắn mà bỏ mình, toàn bộ đội ngũ mã phỉ không ngờ lại ngưng tụ được một cỗ khí ai binh, khiến ta thiếu chút nữa chết đứng ở trong này?"
Trong lòng Tô Bằng nghi hoặc, hắn nhìn thi thể của thủ lĩnh mã phỉ, đi tới, muốn tìm tòi lục soát thi thể đối phương một chút.
Tô Bằng không phải là ham đồ vật gì đó trên người đối phương, mà là cảm thấy được người này không đơn giản, có lẽ sau khi lục soát có thể phát hiện một số manh mối.
Thi thể của thủ lĩnh mã phỉ, trúng một chiêu hư ảnh kiếm pháp phù quang lược ảnh, kiếm pháp phù quang lược ảnh nhắc tới cũng đúng là kỳ quái. Hư ảnh của kiếm pháp này nếu đánh vào nham thạch hoặc là trên đại thụ, sẽ trực tiếp nổ bung, nhưng mà đánh trúng người thì lại không phải nổ tung nhưng mà đem tổ chức thân thể của người bị trúng chiêu phá hư toàn bộ, cũng không tổn hại làn da bên ngoài.
Giờ phút này, thi thể của thủ lĩnh mã phỉ Hồng Y kia, đã mềm như một cái bao bố, quả thực giống như là động vật thân mềm, lại thêm bị ngựa giẫm mấy giẫm, lại càng không chịu nổi.
Tô Bằng nhẫn nại kéo thi thể của hắn ra tới đây, tìm tòi trên người hắn một chút, lúc này mới phát hiện, ở trong thân thể của trùm thổ phỉ mã phỉ này còn có mặc một bộ nhuyễn giáp.
Có điều, Tô Bằng vẫn từ trên người hắn tìm ra được một ít đồ vật.
Tô Bằng đem những đồ vật tìm ra được kia để ở trên tay, chỉ thấy, có một ống trúc to bằng ngón tay, một tờ bản đồ bằng da dê, còn có một quyển sách chất liệu đặc thù, và một vật gì đó không lớn lắm giống như là nửa con hổ.
Tô Bằng đầu tiên là nhìn thoáng qua quyển sách kia, chỉ thấy trên đó viết "Quân tâm bí thuật"...
/787
|