Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi lúc ấy có chút sợ hãi, nhưng cũng có một chút kích động, nàng hỏi phụ thân, đây là loại sức mạnh gì khiến những dũng sĩ của bộ lạc kia bộc phát ra chiến lực gấp mấy lần bình thường.
Phụ thân nàng trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, nói:
“Có lẽ, đó chính là "Ai binh tất thắng” mà người Trung Nguyên nói cũng nên.” (Ai binh tất thắng: Quân đau thương tất chiến thắng; quân đội bị áp bức vùng lên mà chiến đấu thì nhất định sẽ chiến thắng)
Ai binh tất thắng, từ nay về sau Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi nhớ kỹ cụm từ này, nàng rất muốn loại sức mạnh bi ai này, chẳng qua là đáng tiếc mãi đến khi nàng lớn lên cũng không gặp lại được loại sức mạnh ai binh này.
Nhưng mà lúc này, trên chiến trường yên lặng này Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi đánh hơi được một mùi vị quen thuộc.
“Đây.. Là khí tức đau thương sao? Sao lại vậy? Đây chính là mã phỉ, tại sao có thể có loại sức mạnh này, có loại mùi vị ai binh này?"
Trong lòng Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi bốn bề dậy sóng, kinh ngạc không thôi.
...
Lúc này, ở trong chiến trường, cũng cảm giác được có chút không đúng.
Thật ra thì, đối với việc mình đã chém chết trùm thổ phỉ, đội ngũ mã phỉ sẽ lập tần vồ đến mình, những thứ này Tô Bằng ngay từ đầu đã tính toán hết.
Loại đội ngũ mã phỉ này, thủ lĩnh chẳng những là người cường đại nhất, còn có thể ở bên trong đám mã phỉ có uy vọng rất lớn, những hung đồ kiệt ngạo bất tuân này vì vậy mới có thể tôn trọng chọn hắn làm Đại đương gia, người như vậy đã chết. Chỉ cần khi còn sống xử thế không quá đáng, trong mã phỉ khẳng định có người muốn báo thù cho hắn.
Tô Bằng đã sớm tính toán được điểm này, cũng có kế sách ứng phó, trong suy nghĩ của Tô Bằng, chỉ cần mình giết chết thủ lĩnh mã phỉ xong, dừng lại ở chỗ này, lại chém chết mười mấy hai mươi mấy mã phỉ nữa, đội ngũ mã phỉ này tất nhiên sẽ tan rã, hắn đã giết hai mươi ba mươi mã phỉ, nói như vậy, đội ngũ đã giảm đi 10% quân số, khí thế cũng đã vô cùng sa sút. Cho dù là quân chính quy, giảm 30-40% quân số đã sụp đổ rồi, giảm vượt qua 50% quân số mà chưa sụp đổ thì chỉ có thể xưng là cường quân, giảm 60% quân số mà còn không đổ, chỉ có thể xưng là thiết quân.
Mà những mã phỉ này, không có trải qua huấn luyện chính quy gì, đoán chừng chỉ cần giảm 20% quân số đã thối lui giải tán rồi, cho nên Tô Bằng đã chuẩn bị tốt sẽ giết thêm mười mấy hai mươi người nữa.
Nhưng mà lúc này, khí tức lan tỏa trên chiến trường lại làm cho Tô Bằng sinh ra một chút cảnh giác, khiến hắn cảm giác có chút dị thường.
“Khí tức này... Sao lại đau thương bi tráng như thế? Chẳng lẽ là khí tức ai binh trong truyền thuyết?"
Tô Bằng cảm giác được bầu không khí, trong lòng suy nghĩ.
Mã phỉ khăn đỏ chung quanh lại không cho Tô Bằng thời gian suy nghĩ, chỉ nghe bên trong sự yên lặng, một mã phỉ khăn đỏ vung tay hô:
“Giết người này, báo thù cho thủ lĩnh!"
“Báo thù cho thủ lĩnh!"
Những lời này dường như đã khơi dậy cảm xúc của những mã phỉ này, lập tức, mã phỉ chia ra làm hơn ba mươi tiểu đội, bắt đầu tụ tập lại chỗ Tô Bằng. Tựa hồ muốn vây quanh Tô Bằng trong đó.
Tô Bằng chau mày, hắn cảm giác được có chút không ổn, có điều với võ công của mình hắn cũng đủ tự tin, suy nghĩ một lát, Tô Bằng quyết định cũng không tránh né gì cả.
Dù sao võ giả đều phải không ngừng khiêu chiến với áp lực trước mặt, mình nếu nhuw luôn luôn trốn tránh loại áp lực này, tốc độ phát triển không thể tránh khỏi sự trì trệ.
Một mặt khác, Tô Bằng cũng đoán chừng những mã phỉ này, chỉ có thể gây áp lực làm cho mình căng thẳng chứ không cách nào chân chính giết chết được mình cả. Nếu không hắn cũng sẽ không cần lấy sinh mệnh tới luyện tập tố chất tâm lý cho mình.
“Đến đây đi, xem là các ngươi giết ta trước hay là ta giết các ngươi trước!"
Trong tay Tô Bằng cầm kiếm, trong lòng suy nghĩ.
Hắn từ trên lưng ngựa nhảy xuống, tuy rằng quân địch cũng đều là công kích từ trên cao xuống, nhưng Tô Bằng di chuyển trên mặt đất ngược lại còn linh hoạt hơn một chút, vấn đề độ cao có thể đến lúc đó thì nhảy lên cũng được, đó cũng không phải là vấn đề.
Rất nhanh, đợt mã phỉ thứ nhất cũng đã lao đến, những người này ngồi trên lưng ngựa, cầm trong tay dao bầu cùng với loan đao, giống như là kỵ binh, nghiêng lưng xuống dựa vào sức ngựa để công kích Tô Bằng.
Tô Bằng thì không có ngây ngốc bất động đứng ở một chỗ, hắn thi triển thân pháp Thần Hành Bách Biến, xảo diệu tránh đi những mã phỉ xông tới chính diện này, mà còn mặt bên, cùng lúc sử dụng tam hợp kiếm, tàn thức, nghênh không thức, dễ dàng chém được những kỵ sĩ trên lưng ngựa kia.
Những mã phỉ kia không ngừng giục ngựa tấn công Tô Bằng, mà còn Tô Bằng thì linh hoạt nhanh chóng, thỉnh thoảng thi triển một chút nghênh không thức, chém chết đối phương.
Rất nhanh đã có bốn năm sóng mã phỉ, từ bên cạnh Tô Bằng xông lên.
Mà còn Tô Bằng cũng đã chém sáu bảy người ở dưới ngựa, nhưng mà những mã phỉ này lại không như vậy mà chịu từ bỏ.
Mã phỉ cứ như thủy triều cuồn cuồn dâng lên, không ngừng xông đến Tô Bằng, mà còn Tô Bằng giống như một cây vạn tuế bên trong cơn sóng, bên trong cơn sóng mã phỉ phập phồng phập phồng lại vẫn không chìm nghỉm, giống như cơn sóng gió động trời này cho dù mãnh liệt đến đâu thì cũng không ảnh hưởng chút nào với hắn.
Trái lại bên mã phỉ, trong khoảng thời gian ngắn đã bị Tô Bằng chém bảy tám người, người bị chém trong một khoảng thời gian ngắn lại tăng thêm ít nhất một người.
Tình cảnh lúc này, Tô Bằng giống như là một hòn đá không lớn, chung quanh là ba trăm đến năm trăm quả trứng gà, trứng gà không ngừng ném vào tảng đá, hòn đá thoạt nhìn rất nhỏ rất chật vật, nhưng trên thực tế không bị thương tổn gì cả.
Nhưng mà những quả trứng gà kia lại vẫn kiên quyết tấn công, bởi vì thứ bọn họ đụng phải, cũng không phải là hòn đá chân chính, mà là một con người, vẫn sẽ biết mệt mỏi sẽ yếu sức, chỉ chờ tới lúc người kia mệt mỏi, hắn sẽ biến thành khối gỗ, viên ngói, thậm chí mảnh sứ, mà còn trứng gà thì sẽ biến thành trứng, trứng khủng long, đụng đâu nát đấy.
Tô Bằng bị công kích dần dần đã bắt đầu cảm giác được một chút áp lực...
/787
|