Trên không trung, thân thể hắn nghiêng xuống, nghiêng người lăng không, chém ra một kiếm về phía mặt đất.
Một kiếm này chém ra, tay hắn cầm kiếm cùng thân thể phía bên phải, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng, chỉ cảm giác mơ hồ, trong nháy mắt, mặt đất phảng phất xoáy lên bão cát, vô số đá vụn cùng bụi đất, bị hút thành một viên cầu, từ khoảng cách mấy trượng phóng tới trước kiếm hắn.
Sau một khắc, chỉ nghe một tiếng ầm nổ vang, mặt đất đoạn nhai sinh ra lốc bụi, mà trên mặt đất, cũng xuất hiện một cái khe sâu một mét, rộng nửa thước, dài ước chừng hai ba thước.
Lúc này, khinh công người áo xanh mới tận, từ không trung, đáp xuống đất.
Hắn cầm kiếm đứng ngạo nghễ, chỉ thấy bảo kiếm bởi vì tốc độ quá nhanh, ma xát cùng không khí và mặt đất, khiến bảo kiếm đỏ sậm, một lát sau, mới dần dần nhạt đi.
Người này lúc này, mới chậm rãi xoay đầu lại, hắn, chính là Tô Bằng!
Lúc Tô Bằng đứng ở đoạn nhai này, phía sau vang lên tiếng vỗ tay.
Tô Bằng quay đầu lại, chỉ thấy Đại sư huynh Từ Đạo Kỳ, hôm nay mặc một bộ áo trắng, đứng sau lưng mình, giờ phút này đang vỗ tay vì mình.
"Tiểu sư đệ quả nhiên thiên phú kinh người, trong khoảng thời gian ngắn, đã thông hiểu đạo lý của võ công học trên chân núi lần này, đã có thể sử dụng ở trong thực chiến."
Từ Đạo Kỳ vừa vỗ tay, vừa nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười, nói:
"Đều là Đại sư huynh có cách chỉ đạo... Nếu không phải Đại sư huynh chỉ điểm, muốn ta ở đoạn nhai này tu hành võ công khinh công, yêu cầu nhảy ra đoạn nhai rồi nhảy về, không ngừng khiêu chiến tâm lý của mình, hơn nữa trên không trung hoàn thành chiêu thức võ công mới học gần đây, ta còn không biết bao lâu, mới có thể thông hiểu đạo lí."
Từ Đạo Kỳ nghe xong, bật cười lớn, nói:
"Mấy ngày trước xem khinh công của tiểu sư đệ, đã tu hành đến mức rất không tệ, chỉ là trong lòng vẫn không cởi mở, không biết cực hạn của mình... Mà luyện công ở vách núi, có thể dùng sinh tử kích thích tâm linh, phát huy hiệu quả cực hạn của võ công, võ công chân chính, chỉ có ở trong loại rèn luyện cực hạn này, mới có thể phát huy cực hạn chân chính, thậm chí vượt qua cực hạn."
Tô Bằng nghe xong, không khỏi khẽ gật đầu, hắn vốn đã đem khinh công Lăng Vân Phi Độ tu luyện tới tầng thứ bảy, có thể mượn lực bay bảy lần trên không trung, nhưng vào lúc luyện công đất bằng, bị Từ Đạo Kỳ nhìn thấy, nói cho Tô Bằng trên thực tế hắn vẫn chưa phát huy bộ khinh công này đến cực hạn.
Quả nhiên, dưới sự chỉ điểm của Từ Đạo Kỳ, Tô Bằng đi tới đoạn nhai này luyện công, mặc dù cảnh giới khinh công cũng không tăng, nhưng cho dù là cự ly lăng không không trung, hay là kỹ xảo ứng dụng, đều thi triển tốt hơn so với đất bằng rất nhiều, mà thi triển Phù Quang Lược Ảnh cùng tàn thức, tường không thức Tam Hợp Kiếm trên không trung, cũng là Từ Đạo Kỳ đề nghị.
Bởi vì tu luyện đúng phương pháp, mấy loại võ công của Tô Bằng, đã tu hành đến cảnh giới tiểu thành, đã hoàn toàn có thể ứng dụng ở trong thực chiến.
Cái này không thể không nói, là ánh mắt Từ Đạo Kỳ rất chuẩn, lúc hắn chỉ điểm Tô Bằng, báo cho Tô Bằng khoảng cách có thể nhảy ra đoạn nhai, chính là cực hạn của Tô Bằng, nếu không Tô Bằng cũng sẽ không tăng nhanh như vậy, mà vẫn chưa chính thức rơi nhai bỏ mình.
Lúc này, nhìn Tô Bằng tinh thần phấn chấn, Từ Đạo Kỳ không nhịn được khẽ gật đầu, nói:
"Tiểu sư đệ, võ công ngươi đã chút thành tựu, bước tiếp theo, là chuẩn bị tiếp tục tu luyện ở trong môn, hay là đi vào hồng trần, chấm dứt nhân quả trong hồng trần?"
"Ta có thể sẽ xuống núi."
Tô Bằng nói, chỉ nghe hắn tiếp tục nói:
"Vốn ta định tu hành mấy loại võ công đến cảnh giới tiểu thành, sau đó sẽ xuống núi lịch lãm, hôm nay võ công cơ bản đã đạt tới mong muốn trong lòng ta, cũng là lúc cáo từ với sư tôn cùng mấy vị sư huynh sư tỷ rồi."
Từ Đạo Kỳ gật đầu, nói:
"Vậy cũng tốt, nếu không khổ tu trên chân núi mặc dù ban đầu cảnh giới võ công tăng khá nhanh, nhưng lại thiếu lịch luyện nhân sinh, không trải qua nhiều chuyện, nhân sinh luôn phảng phất không hoàn chỉnh, mà cảm ngộ nhân sinh, trái lại càng có thể xúc tiến tu hành võ đạo... võ công của ngươi đều đã đến ải, không bằng xuống núi kinh lịch một số chuyện, nói không chừng ngược lại sẽ tinh tiến nhanh hơn."
Tô Bằng gật đầu, Từ Đạo Kỳ suy nghĩ một lát, lại nói:
"Trước khi xuống núi, tiểu sư đệ ngươi đi chỗ tam sư đệ cùng tiểu sư muội đã, bọn họ tựa hồ còn có mấy thứ chưa cho ngươi."
"Ừm, hôm nay ta sẽ đi tìm Tam sư huynh cùng tiểu sư tỷ."
Tô Bằng đáp lại, Tam sư huynh Trần Kỳ Trận nói là mấy ngày nay có thêm một ít hai loại ong mật đặc thù kia cho Tô Bằng, chỗ tiểu sư tỷ Chung Linh Tú, Ngưu Mao Kim Châm cùng cơ quan mới không biết tên cũng vẫn chưa lấy.
"Tốt lắm, ngươi liền đi trước đi, lúc xuống núi có thể tới tìm ta, thần điêu của Nhị sư đệ ta cũng có thể liên lạc, ngươi xuống núi mà đi đường bộ đường thủy đều quá chậm, muốn đi đâu, liền bảo thần điêu chở ngươi đi."
Từ Đạo Kỳ gật đầu, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe vậy vui vẻ, mình đang suy nghĩ làm sao đi đường, nếu có thần điêu, quả thật nhanh hơn rất nhiều.
...
Sau khi Tô Bằng cáo biệt Từ Đạo Kỳ, lần lượt đi chỗ ở của Tam sư huynh Trần Kỳ Trận cùng tiểu sư tỷ Chung Linh Tú.
Trần Kỳ Trận đúng hẹn lại cho Tô Bằng mấy ong mật đặc thù nhốt ở trong bình, còn Chung Linh Tú lại rất áy náy, nói là chỉ đem Ngưu Mao Kim Châm sửa lại cơ quan, nhưng nghiên cứu cơ quan ám khí mới lại chậm một chút, lần này hẳn không kịp trang bị cho Tô Bằng.
"Lần sau đi, lần sau trở về núi, nhất định có thể làm xong, đến lúc đó, ta sẽ để ngươi xem thử Khổng Tước Linh trong câu chuyện của ngươi, là uy lực gì."
Chung Linh Tú nói với Tô Bằng.
Tô Bằng tất nhiên cũng không vấn đề, hắn hỏi hai vị sư huynh sư tỷ, hai vị sư huynh sư tỷ cũng không đưa nhiệm vụ mới, chỉ bảo Tô Bằng bảo trọng, Tô Bằng cũng không cưỡng cầu nhiệm vụ, liền cáo biệt hai vị sư huynh sư tỷ trước.
Sau đó, Tô Bằng liền đi đạo cung trên núi, tiến đến gặp sư tôn Vân Đạo Tử...
/787
|