Nghiên cứu của hắn, cũng may ở trên Tử Hà sơn, người Tử Hà môn không có ai có dã tâm cùng suy nghĩ xưng bá giang hồ, nhưng mà nghiên cứu của hắn, nếu rơi vào trong tay người có dã tâm ở dưới núi...
Tô Bằng nghĩ tới đây, không khỏi rùng mình một cái, nếu thật là như vậy, vấn đề hơi lớn rồi.
Trong lúc nhất thời, Tô Bằng có chút hối hận, không biết mình cho Phạm Kiến hai quyển sách, có phải sẽ khiến hắn ở trên con đường này, càng đi càng xa hay không.
“Thất thần gì vậy? Cầm đi, cho dù không bắt người thí nghiệm, giữ lại trên người cũng được, nói không chừng có lúc sẽ dùng đến.”
Phạm Kiến nhìn Tô Bằng chần chừ không tiếp nhận thứ của hắn, bèn nói.
Tô Bằng nghe thế, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhận lấy, lại nói với Phạm Kiến:
“Sư thúc... thật ra ta muốn khuyên ngươi, đừng nên đi quá xa.”
“Yên tâm đi, ta sẽ không làm những chuyện táng tận lương tâm đâu.”
Phạm Kiến không hề bận tâm nói, Tô Bằng thấy,, cũng không biết nên khuyên hắn thế nào, chỉ có thể cầm lấy thứ kia, xem như xong rồi.
Tô Bằng cất thứ đó vào trong túi Càn Khôn, chợt nhớ tới chuyện hôm nay bàn luận cùng sư tôn Vân Đạo Tử, liền đem chuyện Thi Thanh giết chết tiền bối trong môn, nói với Phạm Kiến.
Khi Tô Bằng đem chuyện này nói với Phạm Kiến, vành mắt Phạm Kiến, đã ửng đỏ.
“Thất sư huynh... không ngờ lại qua đời như vậy... Năm đó ở trong môn phái, thất sư huynh đối với ta, rất tốt, thật không ngờ, hắn lại chết dưới tay tiểu nhân như thế này mà...”
Vành mắt Phạm Kiến có chút ửng đỏ, thương cảm nói.
Sau nửa ngày, hắn mới lau mắt, nói:
“Không được, thất sư huynh mặc dù đã qua đời, nhưng ta nhất định phải đi đến nơi chôn cất bái tế hắn, ngày mai ta sẽ đi tìm chưởng môn sư huynh, khi nào thì kiếm quỷ của thất sư huynh đi tìm hài cốt của thất sư huynh, ta sẽ cùng đi theo.”
Tô Bằng nghe thế, nhẹ gật đầu, thấy Phạm Kiến dường như vô cùng đau thương, bèn không quấy rầy hắn, tự mình lùi ra ngoài trước.
...
Tô Bằng từ chỗ của Phạm Kiến rời khỏi, liền quay trở về trúc của mình.
Thời gian lúc này, chẳng qua đại khái cũng mới bảy giờ tối, Tô Bằng chuẩn bị làm một vài chuẩn bị, để ngày mai đột phá cảnh giới thất dương.
Đi vào trong trúc lâu, Tô Bằng khoanh chân ngồi trên giường trúc trên lầu, liền bắt đầu vận hành tâm pháp Dung Nham Kính Hồ. Bởi vì mười thành nội lực của tâm pháp Dung Nham Kính Hồ, không sai biệt lắm mới có thể chuyển đổi thành hai thành nội lực lục dương, cho nên Tô Bằng ít nhất phải đem nội lực trong cơ thể tu hành đến trạng thái tràn đầy gấp năm lần, mới có thể để cho nội lực lục dương và nội lực tâm pháp Dung Nham Kính Hồ đồng thời tràn đầy.
Tô Bằng lần này vận chuyển công pháp, thoáng cái chính là bốn giờ. Trong đó bốn lần đem tâm pháp Dung Nham Kính Hồ chuyển đổi thành nội lực lục dương, lại thêm ban ngày sau khi đột phá chuyển hóa nội lực, nội lực lục dương đã tràn đầy.
Mà Tô Bằng tu hành đến lúc này, bèn không tiếp tục tu hành nữa, chuyện còn lại, dự định ngày mai làm tiếp, dùng Ngọc Bích tùng tử Tùng tiền bối tặng cho, vào ngày mai đồng loạt tiến cấp thành công.
Vì vậy, Tô Bằng liền logout nghỉ ngơi trước.
...
Ngày hôm sau, năm giờ rưỡi sáng Tô Bằng liền log in đăng nhập vào trò chơi.
Chuyện đầu tiên hắn làm, chính là tu hành nội lực tâm pháp Dung Nham Kính Hồ một đại chu thiên, tâm pháp Dung Nham Kính Hồ sau tầng mười, chỉ cần vận chuyển một đại chu thiên, thì có thể khiến cho nội lực trở nên sung mãn, lúc này, tâm pháp Dung Nham Kính Hồ của Tô Bằng, cùng với nội lực lục dương, đều đã đi vào trạng thái sung mãn đỉnh cao.
“Chuyện chuẩn bị đã xong xuôi rồi... Như vậy, thì một hơi tiến cấp cảnh giới cửu dương thôi!”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.
Hắn nhắm mắt lại, thi triển pháp môn đè ép nội lực ghi lại bên trên Cửu Dương Thần Công, một mạch, đem nội lực lục dương và nội lực tâm pháp Dung Nham Kính Hồ, ép thành một khối chân khí ngưng đọng cao độ, sau đó bứt phá cửu dương ở huyệt Đàn Trung trước ngực mình.
Khối chân khí ngưng tụ cao độ này, giống như là lắp đặt thuốc nố cấp độ cao, phát ra từ nội dương chính giữa cột sống Tô Bằng đã đả thông, bắt đầu tiến cấp nội dương trong huyệt Đàn Trung trước ngực Tô Bằng.
“Bùm!”
Tô Bằng chỉ cảm thấy, ngực của mình, giống như bị thứ gì đó từ trên cao nện xuống, trong ý nghĩ cùng thân thể đồng thời chấn động kịch liệt, giống như trước ngực thoáng cái trở nên rực nóng.
“Thành công rồi!”
Tô Bằng cảm ứng được cảm giác này, trong lòng lập tức vui vẻ, giống như bản thân tiến cấp cảnh giới thất dương, đã thành công.
Nội lực trong cơ thể Tô Bằng, bắt đầu lưu chuyển trong bảy viên nội dương đã đột phá này, không ngừng từ nội lực vốn dĩ, chuyển biến thành nội lực thất dương.
Đến lúc này, Tô Bằng biết, mình đã đến cửa ải thất dương.
Ngày hôm qua sư tôn Vân Đạo Tử giải thích rõ ràng với Tô Bằng, lúc Cửu Dương Thần Công, tăng lên tới cảnh giới thất dương, sẽ có một cửa ải.
Lục dương trước đó, dựa vào tâm pháp Dung Nham Kính Hồ của Tô Bằng làm căn cơ, trực tiếp có thể bứt phá thành công.
Còn cảnh giới thất dương, cần nội công cảnh giới lục dương, lại thêm nội lực bản thân tâm pháp Dung Nham Kính Hồ, một lần đột phá thành công.
Nhưng sau thất dương, lại gặp phải một cửa ải, chính là nội lực vốn dĩ của Tô Bằng, lại thêm nội lực thất dương tràn đầy, mặc dù gia tăng hai tầng, lực bộc phá cũng không đủ, không xông phá được cửa ải nội dương thứ tám, đạt tới cảnh giới bát dương.
Nguyên nhân là nội dương thứ tám, là ở phần đầu, kết cấu kinh mạch con người, kinh mạch phần đầu rất nhiều, nhưng lại không dễ dàng xông phá luyện được, bởi vì phần đầu của cơ thể chính là vị trí trí mạng nhất, đương nhiên phòng ngự so với nơi khác sẽ mạnh hơn, gống như đầu người, xương đầu chính là nơi cứng nhất trên cơ thể.
Cho nên, cảnh giới thất dương xông phá cảnh giới bát dương, nội lực vốn dĩ căn bản không đủ, cần sử dụng ngoại lực, mượn thiên tài địa bảo xông phá.
Tô Bằng lúc này, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thấy hắn ở trong túi Càn Khôn lục lọi một hồi, một viên tùng tháp giống như ngọc bích, xuất hiện ở trong tay Tô Bằng...
/787
|