Trần Kỳ Trận cùng với Tô Bằng đi vào ven bìa rừng tùng, chỉ thấy Trần Kỳ Trận cũng không trực tiếp tiến vào rừng tùng, mà là ở ven bìa rừng tùng cao giọng nói:
"Xin chào Tùng tiền bối. Tiểu bối Trần Kỳ Trận muốn mang đệ tử mới trong môn đến gặp mặt Tùng tiền bối, xin Tùng tiền bối mở trận thế, để hai người chúng ta gặp nhau một lần."
Theo những lời này của Trần Kỳ Trận, trong rừng tùng đột nhiên lay động một trận gió nhẹ, phát ra một trận tiếng vang, giống như là đáp lại lời của Trần Kỳ Trận, Tô Bằng ở sau lưng hắn cảm giác trong rừng tùng dường như có cái gì đó không tầm thường dao động truyền lại, lúc này rừng tùng dường như nổi lên một chút biến hóa.
Trần Kỳ Trận nhắm mắt nghe thanh âm của gió từ rừng tùng, qua một hồi, hắn mở mắt ra, chắp tay nói:
“Tạ ơn Tùng tiền bối."
Nói xong lời này, hắn quay đầu lại nói với Tô Bằng:
“Tiểu sư đệ đi theo ta."
Tô Bằng gật đầu, hai người cứ như vậy tiến vào trong trận rừng tùng.
Sau khi tiến vào trận rừng tùng, Tô Bằng quả thật cảm giác có chút khác biệt, trong rừng tùng này, dường như lúc này không có loại cảm giác hoa mắt loạn tai nữa, hơn nữa trong rừng tùng giống như có một con đường mòn, không ngừng dẫn dắt hai người Tô Bằng cùng với Trần Kỳ Trận tiến vào bên trong.
Hai người cứ như vậy thi triển khinh công đi vào trong rừng, qua một đoạn thời gian không lâu rốt cuộc đã đi tới một chỗ.
Chỗ đến kia, Tô Bằng phát hiện, nơi này là ở giữa một bãi đất trống trong rừng tùng, ở bãi đất trống này, có một cây tùng vô cùng cao lớn, cây này mặc dù là cây tùng, nhưng tán cây lại giống như mui xe, chiều cao phải mười bảy mười tám trượng.
Tô Bằng rất là kỳ quái, vì sao lúc mình ở bên ngoài rừng tùng không có thấy cái cây tùng khổng lồ như vậy?
Cây tùng này, kích thước thân cây phải hai ba mươi người mới ôm hết được, thoạt nhìn nếu vét sạch cũng trực tiếp có thể làm thành một nhà cây.
Rễ cây của cây tùng khổng lồ này thì chi chít mạnh mẽ, vững vàng bám trụ lấy mặt đất, thoạt nhìn xem ra gốc của cây tùng khổng lồ này cực kỳ vững chắc.
Trần Kỳ Trận đi đến nơi đây, ngừng lại, hắn sờ lấy túi Càn Khôn bên hông của mình, lấy ra một bình ngọc nhỏ màu xanh biếc, đưa cho Tô Bằng, nói:
“Tiểu sư đệ, đây chính là Tùng tiền bối, chào hỏi một tiếng với Tùng tiền bối đi, chỉ cần đem chất lỏng trong bình ngọc này đổ vào bộ rễ ở dưới mặt đất của Tùng tiền bối là tốt rồi."
Tô Bằng nghe xong, nhẹ gật đầu, nhận lấy bình ngọc nhỏ, đi tới chỗ rễ của cây tùng khổng lồ này.
"Xin chào Tùng tiền bối. Ta là đệ tử Tô Bằng mới vào trong môn, từ nay về sau xin Tùng tiền bối chiếu cố nhiều thêm."
Tô Bằng giữ thái độ cung kính khiêm nhường, nói với cây tùng khổng lồ này, nói xong hắn mở bình ngọc ra, đem chất lỏng bên trong đổ xuống bộ rễ của cây tùng khổng lồ này.
Chất lỏng trong bình ngọc có điểm giống như là ngọc bị hòa tan, có chút sền sệt, có điều vừa đổ xuống đất, trong nháy mắt liền đã thấm xuống dưới đất, tựa hồ bị bộ rễ của cây tùng khổng lồ này hấp thu.
Cây tùng khổng lồ này, sau khi được đổ ngọc dịch vào, lập tức lá cây cổ thụ phát ra một trận tiếng vang. Thanh âm kia là thanh âm tự nhiên, nhưng Tô Bằng lại dường như nghe ra được bên trong thanh âm gió thổi của tán lá cây này, hình như truyền đạt một loại ý tứ sảng khoái.
Một lát sau, Tô Bằng không biết có phải là ảo giác hay không, chỉ cảm thấy toàn bộ cây tùng khổng lồ này tản mát ra một loại sáng bóng lộng lẫy, giống như cả cái cây đều được chạm ngọc, mà một lát sau, cành tùng trước mặt Tô Bằng đột nhiên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mọc ra một thân cành mới, không bao lâu trên thân cành này rất nhanh đã mộc ra lá tùng, sau đó nhanh chóng kết xuất một quả tùng.
Quả tùng này, cũng không phải là màu vàng đen giống như quả tùng tầm thường, mà là có màu sắc giống như ngọc, bên trong không ngừng tản mát ra một mùi tùng hương tươi mát khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Tô Bằng thấy vậy, lập tức hiểu rõ, quả tùng này chính là lễ vật mà cây tùng khổng lồ này tặng lại cho mình, Tô Bằng hành lễ với cây tùng này, nói:
“Đa tạ Tùng tiền bối"
Sau đó, hắn liền đưa tay, hái quả tùng này xuống.
Lúc này, Trần Kỳ Trận ở sau lưng Tô Bằng mỉm cười, nói:
“Xem ra Tùng tiền bối rất thích ngươi, quả tùng này so với quả của ta năm đó lớn hơn không ít, tiểu sư đệ, hạt thông trong quả tùng ngươi bây giờ chưa cần ăn. Chờ sau khi sư tôn truyền thụ võ công mới cho ngươi, có thêm sự phụ trợ của hạt thông trong quả tùng này, ngươi sẽ phát hiện tốc độ tiến bộ của mình so với tu luyện trong tưởng tượng nhanh hơn rất nhiều."
Tô Bằng nghe xong, tạ ơn Tam sư huynh truyền kinh nghiệm cho mình, đem quả tùng ngọc bích này trịnh trọng cất vào bên trong túi Càn Khôn của bản thân.
“Được rồi, tiểu sư đệ, hai vị tiền bối trong môn ngươi đều đã gặp, bây giờ cùng ta đi lên núi gặp sư tôn thôi."
Trần Kỳ Trận nói với Tô Bằng, Tô Bằng gật đầu, xoay người lại cáo từ với cây tùng, cây tùng truyền đến tiếng vang xào xạt giống như cáo biệt hai người Tô Bằng với Trần Kỳ Trận...
Tô Bằng theo Trần Kỳ Trận rời khỏi rừng, Trần Kỳ Trận nói với Tô Bằng:
“Tùng tiền bối cùng với Thạch tiền bối mà Tiểu sư đệ ra mắt đều có ý thức của mình, nhưng vẫn không có biến hóa thành yêu, mà trở thành một loại hình thức sinh mệnh khác, cũng giống như là trận pháp trong rừng tùng, có Tùng tiền bối ở đây, người xâm phạm núi Tử Hà, cho dù là phóng hỏa đốt núi hay là muốn cậy mạnh chặt cây tùng để lên núi cũng đều làm không được."
/787
|