Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi
Chương 605 - Khác Nhau Giữa Trận Pháp Thượng Phẩm Cùng Trận Pháp Siêu Phẩm (1)
/787
|
Tô Bằng nghe thế, nhẹ gật đầu, đưa tay thăm dò trên tảng đá.
Trong nháy mắt ngay khi tay Tô Bằng tiếp xúc đến tảng đá xanh, lập tức vô số đồ án từ trong đá xanh truyền vào trong ý thức của Tô Bằng.
Đôi mắt Tô Bằng không khỏi khép lại, cảm ứng những tin tức tảng đá xanh truyền tới này.
Những cái này, đều là một phần thông tin liên quan đến lần kiểm tra lần này.
Sau nửa ngày, Tô Bằng mới tiếp nhận xong những tin tức tảng đá xanh truyền đến cho hắn, cuối cùng, ý thức Tô Bằng, giống như trực tiếp tiếp xúc với một ý thức cổ xưa vô cùng to lớn.
Tảng đá xanh giống như cũng không sử dụng ngôn ngữ, mà sử dụng một loại phương thức trao đổi đặc thù, chính là trực tiếp trao đổi ý thức với người khác.
Trong lòng Tô Bằng, cảm ứng được một vài tin tức của Thạch trưởng lão này, trong nháy mắt, Tô Bằng giống như ý thức kéo dài đến trăm vạn năm, trong dòng sông thời gian, lấy thân thể Thạch trưởng lão làm chỗ dựa, trải qua một lần du hành thời gian.
Bên trong, có một vài cảnh tượng của hòn đá xanh từ lúc bắt đầu sinh trưởng, đến dần dần phát triển tự nhiên, rồi đến khi có được ý thức.
Chỉ là trong những cảnh tượng như vậy, đã khiến cho Tô Bằng cảm giác được một loại cảm nhận thời gian mênh mông bát ngát, đối lập với Thạch trưởng lão, sinh mạng hai mươi ba tuổi của Tô Bằng, giống như chỉ là một tờ giấy mỏng đứng bên cạnh một ngọn núi cao hùng vĩ, mặc dù chỉ là vài cảnh tượng, đã khiến cho Tô Bằng cảm giác được bề dày trí nhớ và sinh mạng rất nhiều sinh linh trong một trăm vạn năm qua.
Loại thời gian lắng đọng này, thậm chí là bề dày sinh mạng của cả thời đại, khiến Tô Bằng trong nháy mắt có một loại cảm giác nước mắt lưng tròng, bị sinh mạng bản thân làm cảm động, trong nháy mắt, Tô Bằng giống như cảm giác được tánh mạng của mình dường như được nâng cao lên một tầng, mặc dù làm chuyện giống như trước đây, cũng có nhiều hơn rất nhiều cảm thụ không cách nào nói rõ được, loại cảm ngộ này, người phàm không thể cảm nhận được. Cho dù quyền thế rất cao hay là của cải dồi dào, cũng không thể thay thế được của cải tinh thần to lớn này.
Thật lâu sau, Tô Bằng mới từ trong loại cảm động này khôi phục lại, hắn phát hiện, tay của mình không biết khi nào thì đã từ trên tảng đá rút về. Vành mắt của mình, cũng đã có chút ửng hồng.
Giống như Tô Bằng cảm nhận được bản thân, cảm thấy ngại ngùng nhìn Trần Kỳ Trận ở một bên cười cười, sau khi trải qua thời kì thiếu niên, bản thân đã lâu rồi không có thể nghiệm cảm xúc mãnh liệt như vậy.
“Ha ha, tiểu sư đệ, bây giờ ngươi có cảm giác gì không?”
Trần Kỳ Trận mỉm cười, hỏi Tô Bằng.
Tô Bằng cảm giác biến hóa của mình, giống như cảm thấy trong cơ thể mình, có thứ gì đó vô hình sinh trưởng, phát triển lớn mạnh, giống như gieo xuống một hạt giống sự sống. Loại hạt giống này là gì, hắn vẫn không biết có tác dụng gì, nhưng biết rằng, tuyệt đối sẽ nâng cao chất lượng sinh mạng của mình.
Biến hóa càng rõ ràng hơn chính là, góc trái dưới tầm mắt Tô Bằng, đã xuất hiện thông báo màu vàng:
“Bởi vì cảm ngộ của bạn với sinh mệnh, ngộ tính của bạn được tăng thêm hai điểm.”
“Lại tăng thêm hai điểm ngộ tính...”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, chẳng trách bản thân có loại cảm giác đặc thù này, dường như mỗi một lần ngộ tính tăng lên, đều trong thời gian ngắn khiến mình nâng cao đến thể nghiệm cực kỳ đặc biệt, có lẽ đây là “thể nghiệm đỉnh cao” trong truyền thuyết chăng?
Tô Bằng thu hồi chút tâm tình, nói với tam sư huynh Trần Kỳ Trận:
“Dường như... ta cảm nhận được sinh mệnh càng thêm chất lượng, cảm giác bản thân đột nhiên hiểu rõ rất nhiều chuyện, sinh mệnh của ta càng thêm phong phú.”
“Ha ha, vậy thì đúng rồi, đây là lễ vật Thạch tiền bối này tặng cho ngươi, Thạch tiền bối cảm thấy ngươi không tồi chia sẻ một chút cảm ngộ sinh mệnh của mình cho ngươi, về sau đối với tu hành của ngươi không thể nói rõ có lợi chỗ nào, cái này phải tự ngươi từ từ lĩnh ngộ.”
Trần Kỳ Trận nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe thế, trịnh trọng gật đầu, sau đó nhìn tảng đá xanh, cung kính thi lễ, nói:
“Đa tạ Thạch tiền bối thành toàn.”
Tảng đá xanh không hề có động tĩnh gì, có điều Tô Bằng giống như cảm thấy, vị Thạch tiền bối này dường như cách không truyền đến một ý niệm, giống như là:
“Tiểu tử khá lắm, ta rất vừa mắt.”
Tô Bằng lại thi lễ, lúc này Trần Kỳ Trận nói với Tô Bằng:
“Được rồi, tiểu sư đệ ngươi cũng đã gặp Thạch tiền bối, ngươi đợi ta một lát, ta làm một chút chuyện, sau đó sẽ dẫn ngươi đi gặp một vị tiền bối khác trong môn.”
Tô Bằng gật đầu, chỉ thấy Trần Kỳ Trận từ trong ngực lấy ra một viên đá nhỏ, nhưng cũng Huyễn Giới thạch tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hắn đem viên Huyễn Giới thạch này, đặt ở trên tảng đá xanh, chỉ thấy nơi hai viên đá tiếp xúc, phát ra hào quang đẹp mắt.
Đại khái qua mười giây, hào quang biến mất, Trần Kỳ Trận mới cất viên Huyễn Giới thạch nho nhỏ này vào lại trong ngực, mỉm cười nhìn Tô Bằng, nói:
“Ta bây giờ dùng viên Huyễn Giới thạch này, ghi chép biểu hiện của ngươi ở trong ảo cảnh do Thạch tiền bối tạo ra, sau đó phải giao cho sư phụ, mời lão nhân gia người đánh giá, sau đó căn cứ biểu hiện của ngươi, truyền thụ bước tiếp theo võ học cùng pháp môn tu hành khác ngươi cần.”
/787
|