Hoa sen kiếm khí của Ngạo Ý Kiếm Liên, tách ra trên không trung.
Hoa sen kiếm khí, nở rộ phảng phất tràn ngập sinh cơ, nhưng mang đến, lại là con mưa tử vong.
Bảy cao thủ môn phái giang hồ ở trước mặt Tô Bằng, tựa hồ bị thi triển Định Thân Thuật, hoa sen kiếm khí tựa hồ không chút bị ngăn trở bắn xuyên qua từ trên người bọn họ, bọn họ phảng phất không hề biến hóa.
Mãi đến một giây sau đó, thân thể của bọn hắn mới bắn ra máu, thân thể biến thành từng khối xác, rơi xuống đất.
Mười người!
Tô Bằng cũng không liếc nhìn bọn họ, mà lại tiếp tục phi thân sang cao thủ từ trong nội viện chạy đến.
Có một cao thủ, cách nơi này gần đây, hắn mắt thấy đồng bạn mình, là trong nháy mắt biến thành miếng xác như thế nào, mặc dù thân là cao thủ, cũng sợ tới mức chân hơi khựng, tựa hồ không dám đi tới.
Tô Bằng lại không lưu lại bất kỳ đường sống nào cho đối phương, hắn cũng không sử dụng chiêu thức bình thường, Vô phong kiếm trên tay vung lên, lập tức một làn sóng kiếm ý vô hình bay đi, chém trên thân người này.
Người này thất thần trong nháy mắt, mà ở trong nháy mắt này, Tô Bằng đã thi triển khinh công đi tới trước mặt người này, một kiếm gọt bay đầu của người này.
Mười một người!
Sau khi Tô Bằng bêu đầu người này, mặt không biểu tình, cao thủ kế tiếp tiếp cận hắn, cách hắn còn hơn năm sáu thước, Tô Bằng lúc này đã không cách nào thi triển kiếm ý nữa, nhưng hắn không chút kinh hoảng, tay lần nữa thò vào Đại Càn Khôn, lấy ra vật khác.
Xuất hiện ở trên tay Tô Bằng, là một cơ quan Ngưu Mao Kim Châm khác.
Đây là lúc Tô Bằng xuống núi, Ngưu Mao Kim Châm mà tiểu sư tỷ Chung Linh Tú đưa cho Tô Bằng, Tô Bằng đã từng sử dụng hai lần, còn thừa phát cuối cùng, Tô Bằng lúc này không chút do dự, lần nữa ấn vào cơ quan.
Thanh âm như tiếng muỗi kêu phát ra. Lập tức, cao thủ trước người Tô Bằng năm sáu thước kia, bị Ngưu Mao Kim Châm bắn xuyên trái tim, mềm nhũn không tiếng động, thân thể ngã xuống.
Mười hai người!
"Còn thừa ba người!"
Trong lòng Tô Bằng nghĩ. Hắn phải tốc chiến tốc thắng, nếu không cho dù đào tẩu một người, rất nhanh sẽ có càng nhiều cao thủ tới vây giết hắn.
Trong ba người còn lại, chỉ có một người lá gan còn tạm, vẫn vọt về phía Tô Bằng, mà hai người khác, thì rõ ràng có chút do dự, không biết có nên xông về trước không.
Tô Bằng lúc này, át chủ bài gần như cũng sắp ra hết, hắn biết, nếu chỉ sử dụng võ công bình thường, sẽ không giữ được ba người này, phải xuất kỳ chiêu, hoặc là...
Chiêu hung ác!
Cao thủ phe địch còn đang xông về trước, cũng sử dụng kiếm, một kiếm của hắn đâm tới ngực Tô Bằng.
Tô Bằng có thể né tránh một kiếm này, nhưng không tránh né, chỉ hơi nghiêng người, khiến lưỡi kiếm này, đâm qua từ xương bả vai.
Thanh kiếm này đâm vào xương bả vai Tô Bằng, đây là thanh bảo kiếm, trực tiếp vào trong xương bả vai của Tô Bằng, đâm xuyên qua.
Nhưng cao thủ đối phương, hoàn toàn không ngờ Tô Bằng sẽ bỏ phòng ngự, để bảo kiếm xuyên thấu xương vai của hắn, liền ngây người, mất đi phán đoán với cự ly.
Mà Tô Bằng, bởi vì đi cách thẳng tắp, sau khi khiến bảo kiếm của đối phương đâm thủng vai của mình, Tô Bằng tiếp cận trước người đối phương, nhân sơ hở khi đối phương ngây người một lúc, Tô Bằng nâng tay vung một kiếm, Vô phong kiếm đâm vào từ bên trái huyệt Thái Dương người này, đâm ra từ bên phải huyệt Thái Dương!
Con mắt người này lập tức lồi ra ngoài.
Một kích mất mạng!
Mười ba người!
Tô Bằng hoàn toàn lợi dụng thân thể mình ngạnh kháng một kiếm, đánh cho đối phương trở tay không kịp, mới đánh chết được người này, nếu không sử dụng võ công tầm thường, sợ là mấy trăm chiêu cũng không thể đánh hạ.
Thấy một màn như vậy, cao thủ ở đằng sau cao thủ bị giết, sợ hết hồn, chân lại càng do dự, không biết nên đi tới đánh chết Tô Bằng giống nỏ mạnh hết đà, hay là xoay người đào tẩu.
Ngay khi hắn do dự, Vô phong kiếm của Tô Bằng vừa từ não bộ người bị đâm xuyên rút ra, nhếch miệng cười với hắn, người này đột nhiên cảm giác thân thể mềm nhũn, trong nháy mắt, nguyên khí, tinh lực, thể lực, tinh thần, nội lực trong thân thể, giống mở đập nước, không ngừng trút ra ngoài, chân hắn mềm nhũn, lảo đảo một cái, đứng không vững.
Bí thuật bắt mồi!
Tô Bằng ở trong nháy mắt này, phát động bí thuật bắt mồi, rút lấy tinh nguyên người này, khiến hắn mất đi chiến lực.
Mà Tô Bằng, mặc dù vai trúng kiếm, nhưng không giảm dũng mãnh chút nào, Vô phong kiếm trong tay hắn rút ra, ném mạnh tới.
"Đông!"
Vô phong kiếm xen lẫn nội lực Tô Bằng bay ra, đính ở giữa trán người này, lập tức vang lên một tiếng giống mộc côn đâm vào trong dưa hấu, Vô phong kiếm đâm vào từ trán người này, lộ ra từ sau não, hai đầu gối người này khuỵ xuống, ngã xuống đất, Vô phong kiếm đã đính người này ở đây.
Mười bốn người!
"A!"
Còn lại một cao thủ phe địch cuối cùng, lúc này đã sợ đến vỡ mật, mặc dù Tô Bằng tựa hồ đã bị trọng thương, hơn nữa không có binh khí nơi tay, hắn cũng không dám tiếp tục tới gần, mà lại xoay người bỏ chạy ra ngoài.
Tô Bằng thì một cước đá văng thi thể đứng vững trước người mình vẫn nắm bảo kiếm đâm vào xương bả vai mình, bảo kiếm rút ra từ xương bả vai Tô Bằng, vốn đau nhức kịch liệt, Tô Bằng lại mặt không biểu tình, đưa tay sờ ở trên người mình, lấy ra một cái phi đao.
Sau đó, Tô Bằng nhắm mắt lại, tinh lực thể lực tinh thần nội lực toàn thân hắn, điên cuồng dồn lên phi đao của Tô Bằng.
Mà cao thủ còn lại kia, đã thi triển khinh công, lướt qua tường cao, đã biến mất ở trong tầm mắt Tô Bằng.
/787
|