Lúc Tô Bằng ở Tử Hà Môn, từng nghe sư huynh nói qua, phía sau núi có một nơi không thể đi được, nơi đó là cấm địa của môn phái, Tô Bằng lúc ấy đã suy đoán, nơi đó hẳn là nơi cất giấu bí tịch võ công cùng với các loại kỳ trân dị bảo của Tử Hà Môn.
Tô Bằng lúc ấy đã tiến vào Tử Hà Môn, Tử Hà Môn đối với việc dùng tài nguyên môn phái để trợ giúp đệ tử cũng không keo kiệt, Tô Bằng cũng chẳng nghĩ tới chuyện phản bội, tất nhiên không có ý định đến cái chỗ này.
Có điều lúc này, Tô Bằng nghe được cuộc nói chuyện của những người giống như là trong danh môn đại phái giang hồ, trong lòng không khỏi giật giật.
Người của những môn phái khác này, nếu có thể ở trên núi Tử Hà rêu rao khắp nơi, điều này đã nói lên thành viên chủ yếu của Tử Hà Môn hẳn là không có ở chỗ này, vô cùng có khả năng là đã rời khỏi nơi này.
Mà còn nguy cơ trên núi Tử Hà, thoạt nhìn xem ra tương đối đột ngột, bọn sư tôn cho dù là cưỡi điêu rời khỏi nơi này, có lẽ cũng không thể mang đi toàn bộ đồ vật này nọ, có lẽ bảo vật bảo tàng, một món cũng không có mang đi được, kể cả những võ công điển tịch đó.
Nghe những người giang hồ kia nói, bọn họ từ trên người kiếm quỷ lấy được tin tức, là chỉ có sử dụng võ công độc môn của Tử Hà Môn mới có thể mở bảo khố ra được. Võ công độc môn của Tử Hà Môn dĩ nhiên là kiếm ý, Tô Bằng đã tu hành đến hư kiếm tiểu viên mãn, hẳn là đã có thể mở được bảo khố của phái.
Tử Hà Môn tích lũy mấy ngàn năm, bảo vật trong môn phái hẳn là cũng không phải là vật phàm, bản thân bây giờ có nên đi đến bảo khố của Tử Hà Môn hay không, đi trước một bước đem một số bảo vật mang ra ngoài, giữ ở trên người mình hay không?
Trong lòng Tô Bằng, không khỏi xuất hiện ý nghĩ này.
Chẳng qua là lúc này, những hiệp khách giang hồ của các môn phái khác đó, còn chưa có ngừng bàn luận, chỉ nghe một người trong đó nói:
“Người của môn phái này khá lánh đời, nhưng thủ hạ tương đối lợi hại, mấy kiếm quỷ kia, chúng ta nhiều người như vậy cũng thiếu chút nữa đã bị bọn họ giết chết hết. Hừ, có điều cuối cùng cũng không phải là đối thủ của chúng ta, hai trong số đó bị chúng ta đánh gục. Tên cuối cùng thi triển khổ hình, cũng sắp bị chết rồi."
“Đúng vậy, một tên cuối cùng mà đại sư của Đại Không Tự lưu lại, cũng là để làm mồi dụ, xem trên núi Tử Hà còn có tồn tại đồng đảng của bọn họ hay không. Kiếm quỷ kia bị lưu lại ở trong đạo quan trên núi Tử Hà, chúng ta còn lưu lại một số người ở lại đó để chờ xem, nhìn xem thử có đồng đảng của kiếm quỷ tự chui đầu vô lưới hay không. Ta lúc này suy nghĩ, có phải nên trở về nơi đó không. Nếu chúng ta tìm không được bảo tàng của môn phái này, không bằng cùng nhau ở nơi đó ôm cây đợi thỏ, chờ bắt được người của môn phái lánh đời này, từ trong miệng bọn họ hỏi ra bí mật của môn phái này."
“Hừ! Ngươi là đang làm loạn lòng của chúng ta hay sao? Ngươi muốn về thì cứ về đi, ta nhất định phải tìm được bảo tàng thì mới dừng tay!"
Mấy người trong đám giang hồ môn phái kia nói chuyện với nhau như thế.
Tô Bằng nghe xong, nhướng mày.
Nghe lời của những người này nói, Tô Bằng lúc này có hai sự lựa chọn, một là nhanh chóng đi đến cấm địa phía sau núi, mang bảo vật cùng với tiền tài bên trong bảo tàng ra khỏi môn, sau đó lập tức xuống núi rời khỏi nơi này, rồi sau nữa tìm kiếm các sư huynh sư tỷ của Tử Hà Môn.
Lựa chọn thứ hai là đi đến đạo cung mà sư phụ ở lâu nay, nơi đó hẳn là có một kiếm quỷ còn sống, có lẽ từ trong miệng hắn có thể hỏi ra hướng đi của các sư huynh sư tỷ trong môn phái. Nhưng khổ nỗi là có một số cao thủ môn phái trong chốn giang hồ mà mình không rõ đang phục kích ở đó, có thể sẽ tương đối nguy hiểm.
Tô Bằng trong lúc này, có chút do dự.
Từ góc độ của người chơi mà nói, cách làm có lợi nhất với Tô Bằng, là phương pháp thứ nhất, đi trước đến chỗ bảo tàng của môn phái, đem bảo vật nơi đó lấy ra, sau đó cố gắng mang bảo vật cùng với tiền tài trong môn phái đi, rời khỏi núi Tử Hà. Bởi như vậy tương đối phù hợp với kiểu mẫu hành động của người chơi, dù sao dùng góc độ người chơi thuần túy mà xem xét, người của Tử Hà Môn chỉ là một số NPC mà thôi.
Nhưng trong lòng Tô Bằng cũng rất là bài xích loại ý nghĩ này, sư huynh sư tỷ trên núi Tử Hà, kỳ thật vẫn rất chiếu cố Tô Bằng, ở trong lòng Tô Bằng bọn họ xem như là thân nhân ở trong trò chơi của mình, đối với thân nhân, Tô Bằng không muốn vứt bỏ.
Suy nghĩ một lát, Tô Bằng rốt cuộc đã quyết định, hắn quyết định đi đến đạo cung, trước tiên cứu kiếm quỷ kia ra, hỏi hướng đi của sư phụ bọn họ, sau đó lại tính toán tiếp.
Sau khi quyết định rồi, Tô Bằng cũng không chần chờ nữa, người của các môn phái trong giang hồ trên đường nhỏ kia đã rời khỏi toàn bộ, Tô Bằng đi ra men theo con đường này chạy tới đạo cung.
Không bao lâu, Tô Bằng đã đuổi tới đạo cung, thật ra đạo cung của núi Tử Hà không lớn, so với Không Văn Tự mà hắn đã gặp qua ở thành Nam Ninh, ít nhất nhỏ bằng hai phần ba. Sau khi Tô Bằng đi tới phụ cận nơi này, không xác định được bên trong rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu cao thủ, hắn khẽ chau mày, suy nghĩ làm sao để phá giải trận phục kích bên trong.
/787
|