Ngón tay của người này cũng không trực tiếp quét về phía những tiêu sư kia, nhưng khi ngón tay hắn giống như là bánh xe lửa thay đổi liên tục, bảy tám đạo chân khí ngưng kết thành bó, bắn bay ra, chuẩn xác đánh trúng binh khí trong tay bảy tám tiêu sư này.
Lập tức, một trận thanh âm đinh đinh đang đang vang lên, bảy tám tiêu sư kia đồng thời cảm giác được cổ tay đau xót, cầm không nổi binh khí, toàn bộ rơi trên mặt đất.
Lúc này, những tiêu sư kia mới nhìn rõ diện mào của người này, là một nam tử ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, một thân y phục màu lam, mặt trắng không râu, ngón tay thon dài, không mang binh khí, rõ ràng cho thấy là một cao thủ nội gia tu vi đều ở trên hai đôi tay này.
“Hoa Mạch Luân Chỉ Lữ Tụng?"
Tiêu sư dẫn đầu kia cũng trúng một chiêu, sau khi thấy rõ ràng tướng mạo của người này trong lòng cả kinh, hỏi người này.
Nam tử áo lam ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, mặt trắng không râu, gật đầu nói:
“Không sai, chính là Lữ mỗ... Ta vô tình đả thương người, mấy vị không cần phải giận dữ quá mức, làm bị thương ông chủ của ta."
Nghe xong người này nói như thế, tiêu sư dẫn đầu kia ngược lại cũng rất biết nói đạo nghĩa, cũng không bởi vì võ công cùng với danh tiếng giang hồ của đối phương cao hơn mình mà liền buông tha không phản kháng. Vẫn đứng thẳng như cũ, cũng đi về phía trước một bước, che ở giữa hắn và Lương Đại Mễ, nói:
“Lữ tiên sinh, ta cũng kính trọng địa vị danh tiếng trong võ lâm của ngươi, nhưng mà ta cũng có cố chủ phải bảo vệ, nếu Lữ tiên sinh muốn ra tay với cố chủ của chúng ta, chúng ta tuy rằng võ công không cao cũng không thể ngồi yên không để ý được, chỉ có thể liều cái mạng này."
Tô Bằng lúc này luôn luôn ở bên cạnh quan sát, không nói gì, lúc này nghe tiêu sư dẫn đầu nói ra những lời này, đứng ra một bước, nói:
“An tâm một chút chớ vội, có lẽ là đại thủy trôi long vương miếu cũng nên."
“Hắn động thủ với Lương công tử!"
Tiêu sư dẫn đầu nghe xong xoay người lại nói với Tô Bằng, Tô Bằng khẽ mỉm cười, nói:
“Người xem xem tướng mạo của hai người kia rồi lại nói sau cũng không muộn."
Tiêu sư dẫn đầu hơi sững sờ, hắn chỉ thấy một lão mập mạp dáng vóc to như lợn rừng lao đến, thật đúng là không có thấy rõ tướng mạo của người nọ, lúc này nghe xong lời của Tô Bằng, nhìn lại gã mập mạp vẫn còn đang níu lấy cái lỗ tai của Lương Đại Mễ không tha kia.
“Đây này..."
Thấy tướng mạo của hai người lúc này, tiêu sư dẫn đầu nhất thời cảm giác, hai người này mặc dù không phải là phụ tử, cũng có quan hệ huyết thống rất gần.
Thấy tiêu sư dẫn đầu nhìn mình, lão mập mạp trang phục màu vàng kia trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
“Lão tử đánh nhi tử, ngươi cũng muốn can thiệp sao?"
"A..."
Nghe hắn nói như vậy, tiêu sư dẫn đầu không khỏi tức cười, nhìn về phía Lương Đại Mễ.
“Đồng tiêu sư, không nên hiểu lầm. Hắn là cha ta..."
Lương Đại Mễ mặt đầy đau khổ, ngửa đầu nói với tiêu sư dẫn đầu kia.
Lão mập mạp trang phục màu vàng kia, hừ lạnh một tiếng, lại là một cái tát vỗ vào trên đầu Lương Đại Mễ.
“Cha, ngươi cứ đánh như vậy, đánh thành ta choáng váng ngu si thì phải làm sao?"
Lương Đại Mễ lại bị trúng một cái tát, mang theo vẻ mặt khóc nức nở nói với lão mập mạp trang phục màu vàng.
Lão mập mạp trang phục màu vàng nghe xong, suy nghĩ một lát nói:
“Có lý, vậy thì không đánh vào đầu nữa... Hừ, có điều ngươi đừng hòng chạy trốn được một kiếp này. Buổi tối xem ta dùng gậy trúc đánh cái mông ngươi, gia pháp hầu hạ!"
Lương Đại Mễ nghe xong, sắc mặt càng trở nên đau khổ, gần như khóc lên.
Hắn khóc như khóc tang một hồi lâu, mới dường như nhớ tới một việc, nói:
“Cha, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Không phải là đặc biệt tới tìm ta đó chứ?"
“Ngươi còn hiểu được sao?"
Nghe thấy những lời này, lão mập mạp trang phục màu vàng lại giận lên nói:
“Ngươi cho rằng ta không biết tâm địa gian giảo của ngươi sao? Ngươi ở trong nhà, nghe mấy người đường huynh không nên thân kia của ngươi nói đi Đằng Châu mở mang tầm mắt nhìn cô gái ngoại tộc tóc vàng mắt xanh, ngươi liền tâm ngứa vô cùng. Ta đoán ngươi chắc chắn sẽ đi Đằng Châu tìm những cô gái không biết xấu hổ kia, liền đi tìm một đường. Đi ngang qua nơi này, hừm, không nghĩ tới đụng phải ngươi ở đây, nói, ngươi có phải đi tìm những cô gái ngoại tộc đó hay không?"
Nghe thấy những lời này, sắc mặt của Lương Đại Mễ càng đau khổ, hé miệng, mới nói ra một câu:
“Cha, ngươi thật hiểu rõ ta..."
Tô Bằng ở bên cạnh nghe xong, thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, cái gọi là hiểu con không ai bằng cha, chính là nói loại tình huống này này đi.
Lão mập mạp trang phục màu vàng đánh Lương Đại Mễ mấy cái, mới bớt giận, đứng dậy, nhìn về phía tiêu sư cùng với Tô Bằng, nói:
“Mấy vị này, là ai vậy?"
“Cha, những người này là tiêu sư do ta mời bởi ta ta sợ đi một mình giữa đường gặp cướp, vị kia là bằng hữu ta gặp được ở thành Nam Ninh."
Lương Đại Mễ nói với lão mập mạp trang phục màu vàng.
/787
|