Tô Bằng lật mở Dược Vương y kinh nhìn thoáng qua, nhưng lại phát hiện quyển sách thuốc này, hơn nữa cũng không phải cùng một phần với Dược Vương y kinh mình từng có được, mà là một phần khác của cuốn sách.
Một quyển sách khác, không có tên tuổi gì, Tô Bằng giở ra, lại phát hiện, là một quyển bút ký nghiên cứu kinh điển Nho học.
“Nho học, y kinh...”
Tô Bằng nhìn thấy hai quyển sách này, lập tức trong đầu suy nghĩ, hiện ra hình ảnh của một người.
“Tô.... Tô đại ca... Vừa rồi người kia, là Đông Phương Cử chúng ta đã từng gặp ở Trích Tiên sơn trang sao?”
Lúc này, Tô Bằng nghe thấy sau lưng vang lên một thanh âm run rẩy, Tô Bằng nhìn lại, hóa ra là tiểu mập Lương Đại Mễ, từ trong xe bò ra ngoài.
Tô Bằng xem xét phương hướng bỏ chạy của hắc y nhân kia, mới quay đầu lại khẽ gật đầu, nói:
“Xem ra, quả thật hình như là người này.”
Dứt lời, Tô Bằng chợt nhớ tới gì đó, quay đầu lại nghi hoặc nói với Lương Đại Mễ:
“Làm sao ngươi nhận ra hắn?”
Vừa rồi người áo đen kia thân thể che đậy kín như bưng, Lương Đại Mễ lại luôn luôn ở trong xe, cũng chỉ trong lúc hoảng hốt quét mắt nhìn một hai cái, không ngờ phân biệt ra được là Đông Phương Cử, ngược lại khiến người khác kinh ngạc.
Chỉ thấy Lương Đại Mễ run lẩy bẩy nói:
“Tô ca... Tô ca trong chớp mắt ngươi hất bay cái khăn đen trùm trên đầu của hắn, ta đếm sợi tóc của hắn, tóc của hắn tổng cộng có mười một vạn ba nghìn hai rtawm bảy mươi bốn sợi... Trước đó lúc ta ở Trích Tiên sơn trang, nhàm chán đếm vài sợi tóc của hắn, chỉ là thiếu năm sợi... Cho nên ta mới cảm thấy hắn là Đông Phương Cử.”
“Cái gì?”
Tô Bằng nghe thế, trong lòng không thể tin nổi, nói:
“Lương công tử, ngươi là thuận miệng nói ra, hay là có bản lĩnh đặc thù nào vậy?”
Trên mặt Lương Đại Mễ đỏ lên, tựa hồ đối với Tô Bằng không tin hắn có chút sốt ruột, nói:
“Tô ca, ta.. bản lĩnh khác ta không có, nhưng trời sinh nhạy cảm với con số, đếm số cũng nhanh hơn người bình thường rất nhiều, ta chỉ liếc mắt nhìn thứ nào đó, trong đầu liền tự động có thể tính ra được thứ có kia có bao nhiêu, trong nhà tính sổ sách một năm, ta cũng chỉ cần hai canh giờ, thì có thể tính toàn bộ xong cả rồi.”
“Ồ? Ngươi thậm chí có loại bản lĩnh khác thường này?”
Tô Bằng nghe thế, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, hắn hơi chút khó tin, xem xét tình hình xung quanh, tiện tay chỉ vào một cây đại thụ bên đường, hỏi Lương Đại Mễ:
“Trên cây kia có bao nhiêu chiếc lá?”
Lương Đại Mễ nhìn thoáng qua, mở miệng liền đáp nói:
“Bốn vạn bảy ngàn sáu trăm hai mươi ba chiếc lá... À, không, là bốn vạn bảy ngàn sáu trăm hai mươi mốt chiếc lá, vừa rồi lúc ta ngươi nói chuyện, nó đã rụng mất hai chiếc lá rồi.”
Tô Bằng nghe thế, không khỏi tức cười.
Hắn cảm thấy Lương Đại Mễ giống như không có nói dối, bởi vì mặc dù Tô Bằng không đếm trên cái cây đại thụ kia có bao nhiêu chiếc lá, nhưng vừa rồi hắn quả thật nhìn thấy hai chiếc lá rụng xuống từ trên cây.
“Người này dáng vẻ tầm thường, con người cũng đơn thuần, không ngờ lại có loại năng lực khác thường này...”
Tô Bằng thấy, trong lòng quả thật đã một ít.
Có được Lương Đại Mễ xác nhận lần nữa, Tô Bằng đã cơ bản chắc chắn, người che mặt chặn đánh kia, có lẽ chính là Đông Phương Cử từng gặp qua một lần.
Người này tại sao lại chặn đường đánh cướp, Tô Bằng phần lớn cũng đã đoán được đại khái.
Mà lúc này, thủ lĩnh tiêu sư kia, uống xong đan dược Tô Bằng đưa, dường như đã khôi phục lại không ít, đã không cần người dìu đỡ, hắn đi tới, trả lại bình thuốc cho Tô Bằng, sau đó chắp tay nói cảm ơn:
“Đa tạ thuốc trị thương của Tô công tử... Thuốc trị thương thế kia thật sự là thần kỳ, chỉ cần một viên đã giúp ta khí huyết thông thuận, không còn để lại vết thương ngầm.”
Sau đó, khóe mắt hắn quét đến bốn thi thể tiêu sư được các tiêu sư khác khiêng sang một bên, trong ánh mắt lộ ra vẻ mặt buồn rầu, nói:
“Chỉ hận tên tặc tử kia ra tay quá mức ác độc, cho dù có thuốc trị thương của Tô công tử, nhưng cũng không thể cứu được các huynh đệ của ta.”
Tô Bằng nghe thế, thở dài một tiếng, nói:
“Người trong giang hồ, loại chuyện này không thể tránh được, bằng hữu ngươi nghĩ thoáng chút đi.”
Người này mặc dù buồn rầu, nhưng không nhiễu loạn lý trí, nhẹ gật đầu, nói:
“Ta cũng nghĩ rất thoáng, chỉ là thương cảm cho những huynh đệ này, Tiểu Vũ kia, mùa hè năm nay vừa mới cưới vợ, đáng tiếc bây giờ...”
Thủ lĩnh tiêu sư kia dù sao cũng có chút từng trải, qua khoảng thời gian ngắn cũng dứt khỏi tâm tình bi thương vừa rồi, hỏi Tô Bằng:
“Tô công tử nhận ra thân phận tặc tử kia chứ?”
“Có chút nhận ra, nhưng không dám xác nhận.”
Tô Bằng gật đầu nói.
“Mong Tô công tử chỉ giáo.”
Người này nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nhìn thoáng qua biểu tình của hắn, giống như quả thật rất muốn biết, bèn thấp giọng, nói ra tên của Đông Phương Cử.
Nghe thấy cái tên này, trên mặt thủ lĩnh tiêu sư kia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, giống như trước tiên không thể tiếp nhận, nhưng ngay sau đó, lại trở thành vẻ mặt trắng bệch.
“Người này... Nếu người này, Uy Phúc tiêu cục nho nhỏ của chúng ta, cũng đắc tội không nổi... Những người này, chẳng lẽ đều bỏ mạng uổng phí sao?”
Thủ lĩnh tiêu sư, bi thương nói.
Tô Bằng lắc đầu, vỗ vỗ bả vai tiêu sư kia, việc này cũng không an ủi được, liền trước hết để cho hắn bình tĩnh một chút.
...
Đoàn xe tiêu cục, cuối cùng vẫn thu thập thỏa đáng, tiếp tục lên đường.
Thi thể những tiêu sư kia, vốn không biết mang theo như thế nào, nhưng Lương Đại Mễ dường như cảm thấy bản thân chính là nguyên nhân, mới dẫn đến cái chết của những tiêu sư này, cảm thấy rất băn khoăn khó chịu, bèn nhường ra một chiếc xe ngựa, để tiêu sư đặt bốn thi thể vào trong xe ngựa, còn mình xuống xe, cưỡi ngựa cùng lên đường với bọn người Tô Bằng.
“Tô huynh, ta nghĩ mãi mà không rõ, Đông Phương Cử kia trên giang hồ không phải là thanh danh rất tốt sao? Cũng là đại nhân vật, tại sao phải cải trang cướp bóc ta? Hoàng kim trên người ta, không phải là hắn thoải mái cũng có thể kiếm được sao?”
Trên ngựa, Lương Đại Mễ vô cùng không hiểu hỏi Tô Bằng...
/787
|