Nghe thấy Linh Mị Nhi nói vậy, trong lòng Tô Bằng giật mình, suy đoán của bản thân quả nhiên là đúng, trước đó hình tượng Linh Mị Nhi mình nhìn thấy, quả thật là nàng đã dùng pháp thuật biến hóa ra nữ nhân hoàn mỹ trong lòng mình.
Tô Bằng ít nhiều cũng có một chút bản lĩnh tâm lý học, biết ở trong lòng mỗi nam nhân, đều có một hình tượng, hình tượng này, chính là nữ nhân hoàn mỹ, trong lòng mỗi một người nam nhân đều cho rằng nữ nhân nên có toàn bộ ưu điểm, hơn nữa không hề có chút tỳ vết nào, tương ứng, trong lòng mỗi một nữ nhân, cũng có một hình tượng, là hình tượng nam nhân hoàn mỹ trong suy nghĩ của mình.
Trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi, mặc dù là thế giới võ lâm giang hồ, nhưng lòng người cũng không thay đổi bao nhiêu, Linh Mị Nhi sử dụng pháp thuật, có thể chính là một hình tượng hoàn hảo trong lòng mỗi một nam nhân, khiến người khác cảm thấy nàng chính là nữ nhân hoàn mỹ trong lòng mình, từ đó đi vào lòng người.
Điều này cũng giải thích cho tại sao trong giang hồ rất nhiều nam nhân gặp qua Linh Mị Nhi, đều một lòng một dạ đối với nàng, hơn nữa một lần lên giường với nàng, cũng không phải Linh Mị Nhi, mà là nữ nhân hoàn mỹ trong lòng bọn họ, bọn họ không thể nào kháng cự loại mị lực này, trừ phi đối phương không phải là nam nhân.
Nghĩ tới đây, Tô Bằng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, chính là bản thân phá được pháp thuật của Linh Mị Nhi, khiến nàng bị pháp thuật cắn trả, như vậy trong lòng nàng, nhìn thấy mình, có phải là nam nhân hoàn mỹ trong lòng nàng hay không, từ nay về sau đối với chính mình tình cảm lún sâu?
Suy nghĩ đến đây, Tô Bằng đột nhiên muốn thử thăm dò Linh Mị Nhi xem sao, hắn đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh Linh Mị Nhi.
“Ngươi muốn làm gì?”
Linh Mị Nhi thấy Tô Bằng ngồi xuống, sắc mặt không tốt nói, nhưng động tác tứ chi nàng lại ngoài mạnh trong yếu, chợt thấy thân thể của nàng, rúc người vào bên trong giường, giống như muốn trốn vào trong.
Tô Bằng thấy thế, trong lòng nói quả nhiên như vậy, hắn vươn móng vuốt, thoáng cái mò vào trong chăn thêu gấm của Linh Mị Nhi, bắt đầu vuốt ve bờ ngực cao cao của Linh Mị Nhi.
Thân thể Linh Mị Nhi run lên, ngay sau đó căng cứng, không lâu sau, thân thể lại mềm rũ, dường như đã có phản ứng.
Tô Bằng cảm giác được thân thể của Linh Mị Nhi giống như không chịu khống chế nghênh đón mình, trong lòng âm thầm cười một tiếng, quả nhiên, hắn cúi đầu thăm dò cái miệng nhỏ anh đào của Linh Mị Nhi, ép buộc dùng đầu lưỡi cậy mở khớp hàm nàng, cường hôn.
Linh Mị Nhi vốn dĩ đang kháng cự, nhưng mà bàn tay Tô Bằng vuốt ve bộ ngực căng mịn của nàng lại càng thêm không kiêng nể gì, chậm rãi kích thích nàng, cái lưỡi thơm tho không tự chủ được phối hợp cùng Tô Bằng.
Tô Bằng cứ như vậy ngồi ở đầu giường ôn tồn cùng nàng, trải qua một hồi lâu, dường như Linh Mị Nhi lại có phản ứng kịch liệt, lúc muốn bổ nhào tới bên mình, Tô Bằng mới rút đầu lưỡi của mình ra khỏi khoang miệng của Linh Mị Nhi.
Linh Mị Nhi lúc này, trong ánh mắt mang theo vẻ say mê, nhìn Tô Bằng giống như còn muốn tiếp tục yêu cầu, chợt Tô Bằng ho khan một tiếng, mang theo một tia nội lực, lúc này mới làm Linh Mị Nhi tỉnh táo lại.
“Mị Nhi tiểu thư, đắc tội nhiều rồi, ta chỉ là muốn xem thử trong lòng Mị Nhi tiểu thư, còn có ta hay không, có chỗ nào đã đắc tội, xin hãy tha lỗi.”
Tô Bằng cười, nói với Linh Mị Nhi.
“Nếu ngươi đã muốn xin lỗi, có thể lấy cái tay kia của ngươi ra khỏi ngực ta hay không, xem ra cũng khá có thành ý rồi đó.”
Linh Mị Nhi mị nhãn như tơ, sắc mặt trắng bệch nói với Tô Bằng.
Tô Bằng cười ha ha, tay lại bóp nhẹ gò bồng mềm mại của Linh Mị Nhi một cái, lại thoáng chạm vào hai viên anh đào màu đỏ lúc này đã đứng thẳng, khiến cho Linh Mị Nhi toàn thân giật bắn, mới thu tay về.
Nhìn Linh Mị Nhi lúc này, trong lòng Tô Bằng biết, trong cả đời nàng, có thể sẽ không quên được mình.
Tô Bằng mỉm cười, hỏi Linh Mị Nhi:
“Mị Nhi, ta cảm giác giữa ngươi và Bắc Sửu, dường như có quan hệ sâu xa, sau lưng ngươi, giống như mơ hồ tồn tại một thế lực, có thể nói cho ta biết không, đến tột cùng là thế lực nào, đứng sau lưng ngươi, mục đích cuối cùng của ngươi, là cái gì?”
Nghe thấy Tô Bằng nói vậy, Linh Mị Nhi trừng Tô Bằng một cái, nói:
“Ngươi đừng quá đáng quá, được lợi không nói, còn muốn dò xét gốc gác của ta.”
“Gốc gác của ngươi, ngày hôm qua ta không phải là đã thăm dò rồi sao.”
Tô Bằng mang theo vui vẻ nói, Linh Mị Nhi nghe thế, mặc dù với tu dưỡng của nàng, trên mặt cũng đỏ ửng, hiện lên một tia tức giận.
Tô Bằng nhìn thấy, nhưng không thèm để ý, nói:
“Lúc ngươi tức giận càng đẹp đấy... Có điều câu hỏi của ta, vẫn mong Mị Nhi nói cho ta biết, bởi vì ta cảm thấy dường như ngươi là một thành viên quan trọng trong thế lực này, thế lực này chắc hẳn đối với ngươi rất coi trọng, ta phá công pháp của ngươi, sau này ngươi chưa hẳn lại có thể dùng pháp thuật này đối phó với nam nhân khác, đối với bọn họ là tổn thất, nếu như ta là bọn họ, khẳng định phải điều tra xem sao, nếu tra ra đến chỗ ta, cũng phải để ta có chuẩn bị chứ.”
Nghe Tô Bằng nói vậy, Linh Mị Nhi hơi trào phúng nhìn hắn một cái, nói:
“Bây giờ biết sợ rồi?”
/787
|