Linh Mị Nhi dán vào trong ngực Tô Bằng, thân thể không ngừng vặn vẹo, liếm thân thể của Tô Bằng, hôn Tô Bằng.
Tô Bằng thấy thần thái trong mắt Linh Mị Nhi, giống như lý trí bị áp chế, trong lòng hiểu được, hẳn là Linh Mị Nhi lâm vào trong phản phệ của đạo pháp vừa rồi bản thân nàng thi triển, lúc này, có lẽ bản thân đang đằng trong ảo cảnh hoa viên kia, đem việc có thể giao hợp với mình trở thành chuyện quan trọng nhất trước mắt.
Bây giờ nghĩ lại, Tô Bằng nhiều ít có chút nghĩ mà sợ, cảm thấy tình huống ở trong ảo cảnh vừa rồi quả thật hết sức hung hiểm.
Loại ảo cảnh này, có thể là pháp thuật nào đó, nếu lúc ấy Tô Bằng trả lời Linh Mị Nhi, nói cho nàng biết nàng là người trọng yếu duy nhất của mình, như vậy rất có thể từ nay về sau, trong tiềm thức Tô Bằng, đều xem Linh Mị Nhi là người trọng yếu duy nhất, từ nay về sau trở thành yêu nô tình nô của nàng chuyện, không chịu vi phạm mệnh lệnh của nàng, trở thành một con cờ của nàng.
Có lẽ, Lạc Tinh kiếm Lưu Tinh kia, chính là vì vậy mà trở thành quản gia Trích Tiên sơn trang.
Cũng may Tô Bằng ở thời điểm mấu chốt khôi phục một tia lý trí, hơn nữa, Tô Bằng ban đầu vào lúc tu luyện kiếm ý, từng có kinh nghiệm trong ảo cảnh tâm ma do Nhị sư huynh Độc Cô Thắng chế tạo, kinh nghiệm lần đó khiến Tô Bằng có kinh nghiệm ứng phó hoàn cảnh này, cho nên Tô Bằng biết dùng kiếm ý phá vỡ pháp thuật của Linh Mị Nhi, hơn nữa chém ra ảo cảnh.
Mà lúc này Linh Mị Nhi, hẳn là bị pháp thuật bản thân nàng phản phệ, pháp thuật của nàng, chắc chắn có quan hệ với ** giữa nam nữ, cho nên lúc này mới biểu hiện ra bộ dạng này.
Tô Bằng nhìn thấy, đưa tay vuốt ve cằm dưới xinh đẹp của nữ tử tuyệt sắc ở trước mắt, nâng khuôn mặt của nàng, tạm khắc chế nàng không ngừng hôn loạn ** mình. Giống Linh Mị Nhi đối với mình trong ảo cảnh, hỏi nàng:
"Ta hỏi ngươi, ta có phải là người trọng yếu duy nhất mà ngươi yêu không? Ngươi có nguyện ý làm ái nô của ta không?"
"Ta cam tâm tình nguyện, nguyện ý làm ái nô đời đời kiếp kiếp của Tô lang."
Linh Mị Nhi đã không còn lý trí gì, nói với Tô Bằng.
Những lời này nàng với nói xong, lập tức, Tô Bằng tựa hồ cảm giác trong lúc mơ màng, mình và Linh Mị Nhi tựa hồ sinh ra liên lạc huyền diệu nào đó.
Tựa hồ sau khi Linh Mị Nhi nói ra những lời này, ở mặt vận mệnh, cùng với chỗ nào đó trong nội tâm Linh Mị Nhi, đã sinh ra thay đổi.
Tô Bằng gật đầu, hắn bây giờ xuống tay với Linh Mị Nhi, cũng không có áp lực tâm lý, dù sao là Linh Mị Nhi tự muốn mị hoặc mình trước, chỉ là công lực không đủ, bị mình phá mị công. Lúc này mình ra tay với nàng, không có bất kỳ áp lực tâm lý nào.
Tô Bằng gật đầu, thuận thế ôm lấy Linh Mị Nhi, ôm nàng lên trên giường, sau đó nói:
"Cởi áo hộ ta."
Linh Mị Nhi vô cùng nhu thuận, dùng miệng tú lệ, đi cắn đai lưng Tô Bằng, cởi áo cho Tô Bằng...
Cứ như vậy, Linh Mị Nhi sau khi cởi quần áo cho Tô Bằng, cũng cởi quần áo của mình, trong lúc nhất thời, ** trơn bóng tựa hồ phóng ra hào quang, núi non trùng điệp, tú cốc u lan, nàng không thể chờ đợi mà nghe nhắc nhở của Tô Bằng, đem Tô Bằng đẩy ngã, sau đó...
...
Trải qua **, điên loan đảo phượng, ** một khắc, không miêu tả nhiều.
...
Mãi đến hai canh giờ sau, Linh Mị Nhi trên giường, giống như đã tiêu hao hết tinh lực, thân thể **, cuộn mình ở bên cạnh Tô Bằng, đã ngủ.
Tô Bằng, không nói tiếng nào, nhặt quần áo mình ném xuống đất, chậm rãi mặc vào.
Vừa rồi, Linh Mị Nhi khiến Tô Bằng phát tiết hết buồn bực gần đây, nàng ở loại trạng thái này, hết sức nghe lời, cơ hồ là nói gì nghe nấy, cho dù Tô Bằng nói gì đều nghe theo, Tô Bằng đem phương pháp mình muốn thử, đều thử một lần.
Đương nhiên, Tô Bằng cũng không quên, mục đích ban đầu mình tìm Linh Mị Nhi, vào lúc hai người **, căn dặn Linh Mị Nhi thi triển bí thuật, đem ác nghiệp bản thân, chuyển dời lên trên người của nàng.
Lúc ấy hai người mặt đối mặt, Linh Mị Nhi ** xếp bằng ở trên gối Tô Bằng, thân thể hai người giao hợp, sau đó chỗ kia trận trận hấp dẫn, Tô Bằng thực cảm giác thứ gì đó trong người mình tựa hồ bị dời đi, tinh thần thân thể trở nên nhẹ nhàng khoan khoái dị thường, cái này cũng chưa tính, hắn còn cảm giác từ trong thân thể Linh Mị Nhi, có lực lượng tinh nguyên khổng lồ không ngừng tuôn về phía mình, khiến mình được ích lợi vô cùng.
Tô Bằng chưa từng tu hành thuật lấy âm bổ dương, nhưng ở vừa rồi, lại cảm nhận rõ ràng loại cảm giác này, không những tinh thần mình thanh tỉnh, tựa hồ tu vi cũng tăng cao không ít.
Có lẽ, hẳn là Linh Mị Nhi từng tu luyện công phu tương tự, chỉ là lúc vừa mới **, đã nghịch vận công pháp, chẳng những không thu nạp công pháp bản thân Tô Bằng, còn đem công lực của nàng chuyển qua.
Lúc này, Tô Bằng mặc quần áo đứng lên, cảm giác trong cơ thể có còn ác nghiệp không, chợt phát hiện, ác nghiệp trên người đã bị quét sạch, cái này cũng chưa tính, công pháp"Thanh Vân mật tu - Khu Vật Thiên"vốn không có tiến triển quá lớn của mình, tựa hồ trong lúc bất tri bất giác tăng lên bốn năm lần.
/787
|