Âm thanh rống to mới vừa rồi của vú già cường tráng kia, khiến Tô Bằng bên trong thân thể mèo đen kia có một chút cảm giác chấn động vào âm thần, trì hoãn chốc lát mới khôi phục lại được. Điều này làm cho trong lòng Tô Bằng cả kinh, không ngờ vú già cường tráng dáng mạo tầm thường bên cạnh cô gái áo tơ trắng kia vậy mà lại là một cao thủ pháp thuật.
Chỉ là trong giây lát hoảng hốt này, Lưu Tinh đã từ trong thủy đình bay vút lại đây, lúc này cách mình chưa đầy mười mét.
Tô Bằng không chút nào ham chiến, quay đầu bỏ chạy, chẳng qua là con mèo mặc dù có bốn chân, nhưng so với cao thủ giang hồ mà nói tốc độ vẫn còn kém nhiều lắm, không có được mấy bước, mèo đen mà Tô Bằng nhập vào đã bị Lưu Tinh bắt được trong tay.
Tô Bằng không chút do dự, trong nháy mắt mèo đen bị Lưu Tinh bắt ở trong tay, âm thần từ trong cơ thể mèo đen thoát thể mà ra, trực tiếp bay ra ngoài trích tiên sơn trang.
“Tặc tử ngươi dám!"
Âm thần của Tô Bằng từ trong cơ thể mèo đen thoát ra, người bình thường như Lưu Tinh hoàn toàn không nhìn thấy được. Nhưng mà vú già trong thủy đình lại thấy rõ ràng, chỉ nghe nàng quát to một tiếng, mạnh mẽ giậm chân một cái, âm thần của nàng cũng từ trong thân thể bay ra, đuổi theo âm thần của Tô Bằng.
Tô Bằng quay đầu lại liếc mắt một cái, chỉ thấy âm thần của vú già kia, thế nhưng lại so với các âm thần bình thường khác có bất đồng rất lớn, không ngờ lại là có hình dạng như Dạ Xoa, trong tay còn cầm một thanh Xoa Hồn, Tô Bằng nhìn âm thần quyết chiến đến cùng của người này, liền đã biết mình dựa vào âm thần tinh khiết khẳng định không phải là đối thủ của nàng.
“Không ngờ lại gặp phải cao thủ pháp thuật!"
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, nhưng mà cũng không hoảng hốt, chỉ thấy âm thần Tô Bằng dưới bầu trời đêm đột nhiên cuồn cuộn nổi lên một hồi âm phong, tốc độ so với vừa rồi nhanh gấp ba đến năm lần, rất nhanh liền đã kéo dài khoảng cách, bỏ xa âm thần của vú già cường tráng đằng sau lưng.
Âm thần Mẫu Dạ Xoa của vú già cường tráng phía sau kia, tuy rằng thoạt nhìn xem ra lợi hại hơn một chút, nhưng tốc độ so với âm thần của Tô Bằng thì kém hơn nhiều lắm, đợi nàng đuổi tới tường viện của trích tiên sơn trang, sớm đã không thấy tăm hơi bóng dáng của âm thần Tô Bằng.
Âm thần Mẫu Dạ Xoa này không cam lòng cầm lấy Xoa hồn, bay lượn trên không trung hai ba vòng nhưng không phát hiện bất luận tung tích gì. Cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể trở về.
Âm thần Mẫu Dạ Xoa quay trở về trong thủy đình, trở vào lại trong thân thể của vú già cường tráng vẫn còn đang nhắm mắt đứng ở trong thủy đình kia. Sau một lúc lâu nàng mở mắt ra.
“Tiểu thư, người này quá nhanh nhẹn, ta đuổi theo không được."
Vú già cường tráng mở miệng nói với tiểu thư áo tơ trắng, thanh âm của nàng có chút trầm, tuy rằng vẫn là giọng nữ nhưng không có chút mỹ cảm nào.
“Đã biết, đối phương có chuẩn bị mà đến, ngươi vậy mà có thể phát hiện làm hắn kinh sợ thối lui đã không tệ lắm rồi, không nên tự trách."
Cô gái áo tơ trắng nói với vú già cường tráng.
Lúc này, Lưu Tinh mới cầm lấy con mèo đen kia đi tới. Hầu gái Hà Hoa kia xoa cái lổ tai, có chút oán trách cường tráng kia, nói:
“Lần sau Dung ma ma mà muốn kêu to thì phải nhắc nhở ta một chút nha, lỗ tai thiếu chút nữa bị làm cho điếc luôn rồi."
Vú già cường tráng lại giống như không có nghe được, duy trì bộ dáng như cọc gỗ đứng ở sau lưng cô gái áo tơ trắng, bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Cô gái áo tơ trắng thì lại nhìn theo hướng mà âm thần Tô Bằng rời đi, mày liễu nhẹ chau lại dường như nghĩ tới cái gì.
Lại nói về Tô Bằng, kể từ khi luyện hóa nội đan Thanh Phong Điêu xong, thiên phú thần thông của Thanh Phong Điêu dung nhập vào thần hồn của Tô Bằng, cho dù là trạng thái âm thần cũng có thể sử dụng.
Thần thông của Thanh Phong Điêu chế tạo ra quái phong, có lẽ không có tác dụng gì, nhưng mà tác dụng ở trên âm thần lại có thể làm công cụ sắc bén để gia tăng tốc độ. Tô Bằng liền nương theo thần thông ngự phong của Thanh Phong Điêu, khống chế gió đẩy tốc độ của mình lên, nhờ đó thoát khỏi sự truy kích của thần hồn giống nhữ Mẫu Dạ Xoa của vú già cường tráng này.
Tô Bằng sau khi thấy không có bị truy kích nữa, trực tiếp bay về phía thân thể của mình ở trong khách điếm.
Trên đường phố còn có chút đông người, thậm chí xuất hiện chợ đêm loại nhỏ, nhưng không có người nào nhìn thấy được âm thần của Tô Bằng. Tô Bằng trực tiếp bay vào trong cửa sổ của khách điếm, một lần nữa trở lại nhục thể của mình.
Qua một hồi lâu, Tô Bằng mở mắt ra, thở dài một hơi.
“Thật không nghĩ tới, bên cạnh Linh Mị Nhi kia, lại có một cao thủ pháp thuật như vậy... Hơn nữa nhìn âm thần giống như Mẫu Dạ Xoa kia, đối phương ngoại trừ tu hành đến cảnh giới âm thần ra, còn chắc chắn đã xem xét qua hình thái âm thần nào đó, mới có thể xuất hiện hình thái Dạ Xoa như vậy, nếu âm thần trực tiếp so đấu, ta thật không phải là đối thủ của đối phương."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.
Bên trong "Thanh Vân mật tu - âm thần thiên” mà hắn tu hành có ghi lại, ghi lại phái khác ngoài phái tu luyện âm thần của Thanh Vân.
Bên trong ghi lại, phía nam cũng có một chi bí truyền, tu luyện một thứ giống như Dạ Xoa quan tưởng pháp, có thể đem âm thần quan tưởng thành bộ dáng như Dạ Xoa, trực tiếp dùng âm thần đả thương người.
Chẳng qua là sau khi tu luyện phương pháp này, các pháp thuật diễn sinh (hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp) khác thì không cách nào tu hành được nữa. Hơn nữa bàn về cảnh giới, những âm thần Dạ Xoa do quan tưởng mà thành kia, thực lực đại khái cũng chỉ ở trình độ cấp bảy cấp tám của âm thần, chất lượng pháp lực cũng không như Tô Bằng, Thanh Vân mật tu thuộc loại Đạo gia chính thống, hơn nữa coi trọng tính kéo dài cùng với tính phát triển của tu hành, cũng không quá chú trọng quan tưởng âm thần.
Nhưng bên trong Thanh Vân, thực sự có quan tưởng đồ, tên gọi là Tam Thanh Quan, có thể dùng âm thần mô phỏng ra bộ dáng của Tam Thanh, dùng âm thần kiếm pháp đả thương địch thủ, nhưng phần mật tu trong tay Tô Bằng này cũng không có quan tưởng đồ, Tô Bằng cũng không dám luyện chơi, cho nên lúc dùng âm thần trực tiếp đó ức thì có chút thua thiệt.
Có điều, Tô Bằng vẫn còn át chủ bài khác chưa lật...
/787
|