Sở dĩ Tô Bằng đi về phía phòng khách trang chủ sơn trang, là vì hắn cảm giác trong sơn trang này, kết cấu gần như hoàn toàn tương tự Cổ Kiếm sơn trang, như vậy bên dưới phòng khách trang chủ, có lẽ sẽ có một địa lao, để cầm tù tra tấn những tù phạm kia.
Tô Bằng mặc dù thực lực chỉ khôi phục hai phần, nhưng thân thủ dù sao so với người bình thường vẫn mạnh hơn chút ít, hơn nữa trên người hắn còn có một Ngưu Mao Kim Châm, mặc dù không có thí nghiệm, nhưng Tô Bằng chỉ là bị phong tỏa nội lực, sức mạnh pháp thuật vẫn còn tồn tại, có lẽ còn có thể thi triển bí thuật Bắt Mồi một lần, nói như vậy nếu như có thể khôi phục một ít nội lực thể lực, chưa hẳn không có sức mạnh đấu một trận.
Tô Bằng đánh cược, chính là ở trong mật thất dưới mặt đất Cổ Kiếm đã từng mở yến hội huyết tinh, chỉ có một mình chủ nhân của sơn trang này, bản thân sử dụng bí thuật Bắt Mồi cùng Ngưu Mao Kim Châm, có khả năng giết chết được kẻ kia rất lớn, như vậy bản thân có thể tạm thời cứu được thím ba Tăng Na của mình, mặc dù bản thể Tăng Na vẫn đang nằm trong tay đối phương, nhưng dù sao bản thân liền tránh được kiếp nạn ngày hôm nay, về sau chỉ có thể đành đi bước nào hay bước nấy.
Cho nên, Tô Bằng vô cùng kiên quyết, đi về phía phòng khách trang chủ.
Nhưng mà, Tô Bằng chỉ vừa mới đi đến phụ cận đại sảnh trang chủ, lúc còn chưa chính thức đến gần nơi này, trong sơn trang đột nhiên vang lên tiếng chiêng đồng, âm thanh chiêng đồng vang lên vô cùng khẩn cấp, giống như đang cảnh báo gì đó.
Tức thời, vốn dĩ trong sơn trang không nhìn thấy người, không biết từ chỗ nào tuôn ra lượng lớn binh sĩ, trong tay bọn họ đại đa số cầm súng tự động, đang lùng bắt trong sơn trang.
Trông thấy cảnh tượng này, trong lòng Tô Bằng không khỏi trầm xuống, bên ngoài đại sảnh trang chủ sơn trang, đã có không ít binh sĩ xuất hiện, mặc dù mình đang nấp trong bóng tối, tạm thời không có bị bọn họ phát hiện, nhưng mà bản thân một chút cũng không an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bọn họ tìm thấy.
Phía sau Tô Bằng, một đội binh sĩ đang nhanh chóng di chuyển, rất nhanh sẽ vượt qua điểm mù thị giác, phát hiện chỗ của Tô Bằng.
Tô Bằng không có cách nào, đành phải đẩy cửa phòng của một căn phòng sau lưng mình, lách người vào bên trong.
Vận khí của hắn không tệ, hắn đi vào trong phòng, cũng không có người, là một căn phòng bỏ hoang.
Tô Bằng ở trong phòng quan sát xung quanh một hồi, hắn nghĩ có thể tìm được một nơi ẩn thân hay không, không để binh sĩ bên ngoài dễ dàng tìm thấy mình.
Lúc hắn đang tìm kiếm, hắn chợt nghe thấy trong phòng bên dưới một cái thùng bằng gỗ, dường như truyền tới âm thanh khác thường.
Ánh mắt Tô Bằng sáng lên đi đến gần bên thùng gỗ kia.
Chỉ là đứng ở bên thùng gỗ này, Tô Bằng liền cảm thấy, bên dưới thùng gỗ không ngừng có dòng khí thổi lên, dường như bên dưới thùng có gió thổi tới.
“Hửm?”
Tô Bằng mở cái thùng gỗ kia ra, chỉ thấy cái thùng có thể chứa được hai ba người, không ngờ lại trống rỗng, tấm ván gỗ bên dưới cái thùng kia, không ngừng truyền đến từng đợt tiếng gió thổi.
Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt Tô Bằng cổ quái, hắn tự tay đè xuống ván gỗ của thùng, kéo ra một bên.
“Két!”
Miếng ván vang lên một tiếng dịch sang bên cạnh, chỉ thấy bên dưới cái thùng, xuất hiện một thông đạo đi xuống lòng đất.
Sắc mặt Tô Bằng, lập tức trở nên có chút kỳ lạ.
Hắn vẫn còn nhớ, mấy tháng trước mình và Tạ An nói chuyện Cổ Kiếm sơn trang, Tạ An từng nói, sau khi hắn chạy thoát khỏi Cổ Kiếm sơn trang, vì để tránh né truy binh, tình cờ phát hiện một mật đạo thông gió, sau đó hắn chính là từ bên trong mật đạo thông gió này nhìn thấy bọn người Cổ Kiếm hành hạ dân thường đến chết.
Mà bây giờ mật đạo trước mắt mình này, có lẽ chính là mật đạo thông gió Tạ An đã từng thấy qua kia. Nếu không có gì ngoài ý muốn, đi xuống bên dưới, cũng có thể từ điểm cuối mật đạo nhìn thấy mật thất dưới mặt đất của sơn trang này.
Tô Bằng chần chờ chốc lát, suy nghĩ mình có nên tiến vào hay không.
Theo như Tạ An miêu tả, cửa ra của mật đạo thông gió này không lớn, Tạ An sử dụng súc cốt công, mới từ mật đạo thông gió tiến vào mật thất dưới mặt đất, Tô Bằng không biết súc cốt công, rất có thể không cách nào tiến vào.
Có điều suy nghĩ một lát, Tô Bằng vẫn cắn răng, đi vào trong thông đạo.
Dù sao trên người hắn còn có một Ngưu Mao Kim Châm, cơ quan Ngưu Mao Kim Châm rất mạnh mẽ, cho dù khoảng cách mười mét thậm chí mười lăm mét, cũng có thể giết người được.
Mình ở mật đạo thông gió, nếu có cơ hội, cũng có thể giết chết trang chủ sơn trang trong mật thất.
Cho nên Tô Bằng cuối cùng vẫn là kiên quyết tiến vào mật đạo.
Sau khi vào trong mật đạo, Tô Bằng đóng lại ván gỗ nắp thùng, bản thân chui vào trong thùng gỗ.
Mật đạo này, đại khái có thể chứa hai người đi lại, Tô Bằng cần phải cúi đầu, mới có thể không bị đụng phải đầu.
May mà chính là, mật đạo này cũng không phải rất dài, Tô Bằng đi chưa được khoảng chừng nửa phút, đã đi đến điểm cuối.
Quả nhiên, cuối cùng mật đạo trở nên nhỏ hẹp, ở lối đi ra, chỉ có một một cái cửa đường kính ba mươi đến bốn mươi centimet, nhưng mà vẫn dùng rào sắt khóa chặt lại, mặc dù có thể nhìn thấy bên trong, nhưng không cách nào tiến vào.
Tô Bằng đứng ở nơi này, trong tai hắn, đang truyền đến tiếng kêu thảm thiết trong mật thất.
Tô Bằng nhìn lại trong mật thất, chỉ thấy trong mật thất, quả nhiên đang tiến hành tra khảo.
Người bị tra khảo, là ba hắc y nhân Chân Thần giáo cùng bị nhóm binh sĩ của sơn trang thần bí này bắt đến đây với Tô Bằng.
Lúc này, ba người Chân Thần giáo, trên người đã bị cởi sạch quần áo, để lộ thân thể, một người trong đó bị trói vào trên một cái ghế đá, trên mặt lộ ra sắc mặt khủng hoảng, không ngừng lớn tiếng la hét.
Hai binh sĩ trên người có ác nghiệp, đem một cái cối xay
đá giống như ép dầu phộng đặt ở bên cạnh hắn, sau đó đem bàn tay của hắn kể cả cánh tay đặt vào bên trong, người đối mặt chính diện với hắn, là một người thân thể hoàn toàn bao trùm ở trong sương mù màu đen.
Tô Bằng nhìn thấy thân thể hoàn toàn bao phủ trong sương mù màu đen kia, không khỏi cả kinh, làn khí màu đen này hắn nhận ra, đó là ác nghiệp đơn thuần, người trong ác nghiệp kia, không biết đã hành hạ đến chết bao nhiêu người, mới có thể tích lũy được ác nghiệp như thế.
Chỉ thấy hắn đứng trước thân thể hắc y nhân kia, trong miệng truyền ra thanh âm già nua không mang theo cảm tình, nói:
“Ép cánh tay của hắn cho ta.”
Hai binh sĩ bên cạnh hắn, lập tức bắt đầu hành động, nghiền nát cối xay đá ép dầu kia, dùng sức tăng thêm chuyển động.
Người Chân Thần giáo kia, mặc dù cũng không biết hành hạ đến chết bao nhiêu người, nhưng mà đều là hắn hành hạ đến chết người khác, chưa từng bị người ngược đãi. Lúc này hắn phát ra thanh âm gào thét quỷ khóc thần sầu, đáng tiếc khóc lóc đến mấy cũng không thể nào giải quyết được vấn đề, một cánh tay của hắn đã hoàn toàn bị nghiền nát, bị ép thành huyết tương cùng thịt nát xương tan.
Hai người Chân Thần giáo bị khống chế khác, thấy mà lạnh run, trong miệng không ngừng đọc Chân Thần Vĩnh Sinh, Chân Thần Vĩnh Sinh....
Hắc y nhân Chân Thần giáo bị ép đứt cánh tay kia, đã chết ngất đi rồi.
“Một cơ hội cuối cùng, nói cho ta biết, các ngươi tới nơi này bắt Mộng Mô, rốt cuộc để làm gì? Nói ra, có lẽ ta có thể cho hai người các ngươi thoải mái.”
Người toàn thân ẩn trong ác nghiệp màu đen, nói với người Chân Thần giáo kia.
Hai người Chân Thần giáo kia, mặc dù toàn thân rét run, nhưng vẫn chưa có người mở miệng trước.
“Thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã như vậy, thế thì tiếp tục đại hình, người đâu, mang thớt thịt người lên!”
Người ẩn thân trong ác nghiệp kia mở miệng nói.
Nghe được câu này, tráng hán Chân Thần giáo thân thể vẫn còn hoàn hảo kia, rốt cuộc chịu không nổi áp lực, sắp sụp đổ đến nơi rồi, hắn khóc lóc hô gào:
“Đừng mà đừng mà, đừng lấy ta ra làm thịt người! Đừng lấy ta ra làm thịt người! Ta nói! Ta nói hết!”
/787
|