Tí tách, tí tách.
Tô Bằng dần dần mở mắt, nghe thấy đầu tiên, là tiếng nhỏ giọt không ngừng.
Hắn miễn cưỡng chống người dậy, chỉ cảm giác toàn thân xụi lơ, tựa hồ không có lực lượng.
"Nơi này là chỗ nào?"
Tô Bằng lắc đầu, nhớ tới chuyện cuối cùng mình ý thức được, tựa hồ lúc mình thấy Quý Minh đã từng trong công ty, xuất hiện ở trước mặt mình, sau đó bản thân liền mất đi ý thức.
"Ta nhìn thấy Quý Minh... Mà Quý Minh hẳn ở quận Giang Ninh, sao xuất hiện ở ở đây? Còn cả những binh sĩ kia... Chẳng lẽ..."
Trong đầu Tô Bằng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, không khỏi giật mình một cái, đứng lên.
"Bản thể Quý Minh hẳn còn bị những kẻ địch thần bí tập kích bản thân kia khống chế, chẳng lẽ ở đây, chính là căn cứ ở trong trò chơi của độc thủ sau màn đột nhiên tập kích gia tộc ta mà ta vẫn muốn truy tung trong hiện thực sao?"
Tô Bằng đột nhiên dâng lên ý nghĩ này.
Nhưng mà, hắn có cảm giác không phải như vậy, độc thủ phía sau màn kia thu được những máy chủ đó, cũng không bao nhiêu thời gian, sao lại nhanh như vậy đã trong thế giới luân hồi tử vong, thành lập thế lực như vậy?
Nhưng nếu là như vậy, Quý Minh sao lại xuất hiện ở đây? Những kia binh sĩ cầm vũ khí hiện đại hoá trong tay, lại là chuyện gì xảy ra?
Tô Bằng cảm giác trong đầu bây giờ, rất loạn.
Lắc đầu, Tô Bằng vứt những ý niệm hỗn loạn này ra khỏi đầu, bắt đầu quan sát tình cảnh hiện tại của mình.
Lúc này, hắn mới phát hiện, mình đang ở trong một địa lao, chỗ mình là một gian tù độc lập, có điều hoàn cảnh rất không tốt. Trong phòng giam trải cỏ tranh trên đất, phòng giam là kiến trúc đá, có chút ẩm ướt, còn đang không ngừng nhỏ giọt, một loạt lưới sắt phong bế cửa phòng giam.
Trên người Tô Bằng lúc này vẫn là kiện áo xanh kia, nhưng trên tay và trên chân đều mang còng tay xiềng chân, vũ khí lại không thấy.
Quan trọng nhất là, Tô Bằng cảm giác, nội lực trong cơ thể mình bây giờ, không biết bị động tay chân gì, không ngờ mười không còn một, căn bản không có cách gì tụ tập lại.
Cảm giác được như thế, Tô Bằng không quá giật mình, hắn vào lúc tỉnh lại cũng đã nghĩ đến, người bắt giữ mình, nhất định sẽ động tay chân gì đó đối với mình, mình tạm thời mất đi công lực, cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.
Hắn đưa tay lấy khuỷu tay cọ bên hông mình, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, không biết có phải là đối phương không đủ cẩn thận, Đại Càn Khôn của mình vẫn ở bên trong y phục, không bị lấy đi.
Đang lúc Tô Bằng mừng rỡ, hắn chợt nghe nhà tù đối diện mình, truyền đến một tiếng nữ nhân ho khan.
Nghe xong thanh âm này, thân thể Tô Bằng đột nhiên đình trệ, bởi vì hắn cảm giác thanh âm này, rất rõ.
Hắn vài bước đi tới cửa hàng rào phòng giam mình, nhìn nhà tù đối diện.
Quả nhiên, rất nhanh hắn liền thấy được một thân ảnh quen thuộc.
"Tam thẩm? Là tam thẩm?"
Tô Bằng thấy trong phòng giam đối diện, có một tù nhân nữ mặc áo màu xám, trên người dính đầy vết máu loang lổ, tóc lộn xộn, còn dính không ít cỏ, đang tựa lưới sắt ho khan.
Nghe được tiếng gọi của Tô Bằng, nữ nhân kia quay đầu lại, nhìn về phía Tô Bằng, trên mặt lộ ra biểu lộ kinh ngạc, nói:
"Tiểu Bằng? Ngươi sao lại ở chỗ này?"
"Đúng là tam thẩm!"
Tô Bằng nhìn, trong lòng không khỏi trầm xuống, chỉ thấy ở trong địa lao đối diện, không ngờ là tam thẩm Tằng Na của mình!
"Tam thẩm, sao ngươi lại ở trong trò chơi này? Còn ngươi nữa... Ngươi sao như vậy..."
Tô Bằng nhìn Tằng Na đối diện, chỉ thấy cả người nàng là vết máu, trên mặt mặc dù không có vết thương, nhưng Tô Bằng nhìn cẩn thận, mười ngón tay Tằng Na, móng tay đều đã không thấy, rõ ràng cho thấy đã gặp phải tra tấn cực hình.
Chỉ là Tằng Na dường như đối với mấy vết thương này không có cảm giác, hai tay bắt lấy cửa sắt nhà tù, nói:
"Ta... Ta nhận được thư của ngươi không lâu, vừa ra cửa, đã bị người ta bắt cóc, sau đó bị giam ở trong một trụ sở bí mật, bọn họ để ta vào trong trò chơi ngươi nói, nhưng cũng không phải để ta chơi, ta trực tiếp bị nhốt trong này, không ngừng bị bọn họ tra tấn... Bọn họ muốn ta đi giết chết gia gia của ngươi, chỉ có như vậy, mới có thể thả chúng ta..."
"Các ngươi? Trừ ngươi ra, còn ai bị bắt vào?"
"Ngoại trừ ta, còn Tam thúc ngươi nữa, còn cả Tô Duy Uy, đều bị bắt vào... Bọn họ sử dụng các loại thủ đoạn tra tấn chúng ta, mục đích chỉ là để ta giết chết gia gia của ngươi... Bọn họ rót nước tiêu nóng cho chúng ta, dùng ghế hùm, còn dùng cây thăm bằng trúc cắm vào móng tay của chúng ta..."
Tằng Na nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, trong lòng lập tức tuôn ra một cỗ phẫn nộ khó có thể ức chế, nói:
"Những súc sinh này!"
"Tiểu Bằng, tức giận vô ích, có điều cũng may, mặc dù chúng ta bị tra tấn, nhưng ở đây tựa hồ có bằng hữu của ngươi, nàng âm thầm chiếu cố chúng ta, cho nên chúng ta mới có thể miễn cưỡng sống đến bây giờ, có điều, nàng với chúng ta bảo vệ có hạn, mà người cấp trên cùng kia, đã đợi không kịp, hắn ra tối hậu thư với ta, nếu ta không đi giết gia gia của ngươi, hắn sẽ giết chết Tam thúc ngươi cùng Tô Duy Uy..."
Tằng Na cầm lưới sắt, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, tay nắm lưới sắt siết chặt.
/787
|