Ngày hôm sau khi mặt trời chiều ngã về tây, nương theo ánh chiều tà, Tô Bằng một người một kiếm, đã tiến vào trong thành Tân Hải.
Sau khi truyền thụ sát kiếm cho Tô Bằng, Tô Bằng vẫn ở lại núi Tử Hà một đêm, xế chiều ngày hôm sau, Độc Cô Thắng ở sau núi gọi Cự Điêu, Trần Khởi Trinh cùng với Chung Linh Tú đều đến đây cáo từ, Tô Bằng cáo từ hai người, hơn nữa còn đáp ứng sẽ giúp Trần Kỳ Trận tìm kiếm kỳ vật thiên hạ, liền theo Độc Cô Thắng, cưỡi Cự Điêu ra khỏi núi Tử Hà.
Cự Điêu bay không tới ba mươi phút, đã đem hai người đưa đến một địa điểm, Cự Điêu hạ xuống, Độc Cô Thắng nói cho Tô Bằng biết, nơi này là phụ cận thành Tân Hải ở Đằng Châu, sau khi bảo Tô Bằng hãy bảo trọng liền cưỡi Cự Điêu bay đi.
Tô Bằng đi đường một thời gian ngắn, lại đón một chiếc xe ngựa đi thành Tân Hải, đi hơn hai canh giờ Tô Bằng đã đến thành Tân Hải.
“Tiền xe của ngươi."
Tô Bằng đem mấy chục đồng tiền ném cho xa phu xe ngựa, từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhìn tình hình của tòa thành trì này.
Tòa thành trì này, là một thành thị cảng khẩu đạt tiêu chuẩn, nơi này là một cửa biển nhập vào nội hải, trong thành phần lớn là khách thương lui tới, tràn ngập không khí biển cả, người đi lại trên đường phố, chẳng những có thị dân bình thường, còn có các loại thủy thủ, thậm chí có một số người bộ dáng giống như là người Hồ thậm chí người da trắng cũng có, Tô Bằng hiếu kỳ hỏi thăm trên đường một chút, nghe được là những người này đa số đến từ Đại Thực (Ả Rập) và Ba Tư.
“Thậm chí còn có thiết kế người nước ngoài nữa... Không biết nếu cứ đi thuyền ra biển như vậy, có thể đến các đại lục phương Tây hay không đây."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.
Có điều hắn cũng không phải thật sự phải ra biển thám hiểm, việc cấp bách trước mắt là tìm được khách thuyền, trở về quận Giang trữ, dù sao kỳ sát hạch cuối tháng phải cử hành ở phụ cận quận Giang Ninh, mình mình cũng không thể lấy cớ rời đi xa như vậy.
Ở trên đường hỏi thăm một chút, Tô Bằng nghe được có một nhà sông cho thuê làm phường hội của khách thuyền, tại đó có thể tìm tới các loại thuyền bè đi thông khắp các vùng trong nội địa.
Ở chỗ phường khách thuyền tìm một vòng, Tô Bằng tìm được một con thuyền, là đi vào trong lục địa, vừa vặn đi ngang qua quận Giang trữ, có thể đi chuyến đó.
Trao đổi với chủ thuyền, thuyền này vừa may là thuyền cho thương nhân và khách bình thường ngồi, chẳng qua là tiền đi thuyền có hơi đắt một chút, một hành khách phải hai lượng hoàng kim.
Mặc dù cảm giác hơi đắt, nhưng thay vào đó đây là thương thuyền duy nhất đi qua quận Giang trữ, Tô Bằng cũng đành bất đắc dĩ, rốt cuộc là phải đưa ra hai lượng hoàng kim tiền đi thuyền, đặt một gian phòng trên thuyền.
Chiếc thương thuyền này, đang chờ một số hàng hóa, phải ngày hôm sau mới có thể khởi hành, chủ thuyền đề cử một cái khách điếm, báo cho Tô Bằng biết, khách điếm này cùng với khách thuyền đều là sản nghiệp của cùng một lão bản, nói chung hành khách hai ngày nữa muốn lên thuyền đều đang ở lại khách điếm này.
Tô Bằng nghe xong liền có chút suy tính, muốn sớm kết bạn một chút với những người đồng hành trên khách thuyền lần này, liền đi đến khách điếm đó.
Khách điếm này, tên là "Hải Khách Cư", chưởng quầy lại là một người Đại Thực, Tô Bằng tiến vào khách điếm, năm lượng bạc đặt một gian phòng ở lầu hai, trong lúc rãnh rỗi, bèn đi xuống lầu một, muốn tìm một chút rượu và thức ăn, dự định nếm thử mùi vị thức ăn ở thành Tân Hải này.
Tuy rằng trong trò chơi không thể bổ sung dinh dưỡng thật, nhưng trò chơi này ngay cả vị giác cũng đều mô phỏng hết sức như thật, Tô Bằng thấy trên chiêu bài của khách điếm này có mấy thứ hải sản, cảm thấy khẩu vị bắt đầu dậy lên, liền không có logout sớm như vậy, dự định ở khách điếm này ăn một bữa đã.
Đồ ăn đều đang được làm ở phía sau, Tô Bằng ngồi xuống độc chiếm một bàn, đem Vô Phong Kiếm đặt ở trên mặt bàn, đánh giá những khách nhân khác trong hành lang.
Chỉ thấy, một bàn sau lưng mình, có một người ba mươi mấy tuổi, bộ dáng khá nghèo túng, ăn mặc kiểu văn sĩ, cũng một mình chiếm một bàn, đang nhìn thức ăn, uống rượu một mình, thấy ánh mắt Tô Bằng nhìn qua, người này khẽ gật đầu, hơi nâng chén chào, sau đó tự mình lại uống một hớp.
Tô Bằng thấy văn sĩ này tuy rằng quần áo có chút cũ, nhưng cử chỉ tiêu sái, mặt mũi mập mạp, mơ hồ có một loại khí chất phú quý, cũng không giống là người đã nghèo túng từ lâu, sinh lòng thiện cảm, cũng khẽ gật đầu chào hỏi.
Khách điếm này mang thức ăn lên tương đối mau, mấy thứ hải sản của Tô Bằng cũng được đưa lên, Tô Bằng cầm chén rượu, cũng uống một mình, vừa quan sát người trong khách điếm này.
Đang ăn, chợt nghe một tiếng giống như kim thạch, tiếng nói có chút bén nhọn hô:
“Tiểu nhị, bưng lên bàn này tất cả những món ăn đắt tiền nhất, một bình rượu ngon nhất, bạc không thành vấn đề, bưng lên cho ta."
Tô Bằng nhìn lại, một nam nhân khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, một đầu tóc đỏ, bộ dáng có chút ngang ngược càn rỡ, mang theo trường đao, đi vào khách điếm nói.
"Vâng vâng."
Tiểu nhị hô, người nọ đi đến một cái bàn bên cạnh Tô Bằng, nghênh ngang ngồi xuống, nhìn bốn phía như hổ đói vồ mồi, tửu khách trong điếm thấy điệu bộ của người này, cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, người này thấy vậy, không khỏi cười ha ha.
Chẳng qua là chỉ có hai người ngoại lệ, không có trốn tránh ánh mắt của nam tử tóc đỏ này, một người chính là Tô Bằng, Tô Bằng nhìn ra người này là nhân vật võ lâm, có chút hiếu kỳ, kể từ khi rời núi học nghệ từ Tử Hà Môn, tâm thái của Tô Bằng cũng đã có chút biến hóa, dường như có một loại cảm giác mình cũng có một nửa là người võ lâm, lúc này ngược lại có phần muốn tiếp xúc một chút với các loại nhân vật trong chốn võ lâm.
Một người khác không có gì biến hóa, chính là văn sĩ đang uống rượu dùng bữa, cũng không biết hắn có phải là có công phu gì đặc biệt giỏi không, thấy vị võ lâm tóc đỏ này, cũng chỉ là khẽ gật đầu, làm bộ mời rượu, rồi lại tự mình uống một chén.
Ánh mắt của nam nhân tóc đỏ này quét qua Tô Bằng một cái, ánh mắt lại dừng ở trên Vô Phong Kiếm mà Tô Bằng đặt ở trên mặt bàn, lại nhìn lướt qua văn sĩ kia, cười ha ha, nói:
“Xem ra một phòng đầy người này, cũng chỉ có hai vị là có chút can đảm."
Tô Bằng vừa định đáp lời, lại nghe được ngoài phòng một trận ầm ĩ, liền đem ánh mắt nhìn ra ngoài phòng, lại thấy tám chín hiệp nữ thiếu hiệp thân mang binh khí, đi vào trong phòng.
“Tiểu nhị, tìm cho chúng ta một chỗ, bưng lên một ít rượu và thức ăn nữa!"
Mới vừa vào phòng, đã có người trong bọn thiếu hiệp hiệp nữ này hô lên.
“Cái này... Mấy vị khách quan, tiểu điếm không lớn, có lẽ không đủ chỗ, các ngươi xem..."
Tiểu nhị kia vừa vặn mới bưng lên món ăn cho vị tóc đỏ kia, nghe xong lời của vị giang hồ thiếu hiệp này, không khỏi khó xử nói.
Đám kia thiếu hiệp hiệp nữ nhìn vào trong điếm một chút, quả nhiên, bàn nào cũng có người ngồi rồi, không còn một chỗ trống nào cả.
"Hoắc thiếu hiệp , ngươi xem ..."
Vị thiếu hiệp mở miệng lúc trước kia, nhìn xong nhất thời chần chờ, nhìn về phía một người sau lưng.
Tô Bằng lúc này cũng quan sát bên ngoài, tám chín thiếu hiệp hiệp nữ này, hình như lấy một thiếu hiệp áo lam làm trung tâm, người này đại khái khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, coi như tuấn lãng, chẳng qua là hai đầu lông mày có chút ngạo khí, xách theo một thanh trường kiếm tạo hình theo phong cách cổ xưa, hoa văn trên đó rất độc đáo lí thú, chung quanh còn có hai hiệp nữ muội muội mắt lấp lánh làn thu thủy nhìn người này, đám người còn lại cũng đại khái xem người này như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Thiếu hiệp áo lam này ngạo khí nhìn trong điếm một chút, thoáng cái liền chú ý tới ba cái bàn của nam nhân tóc đỏ kia, Tô Bằng, còn có văn sĩ nọ, ba cái bàn này đều khá lớn, lại đều bị một người chiếm dụng.
Sau khi suy tư một chút, thiếu hiệp áo lam này liền đã quyết định, hắn sải bước, đi đến bàn Tô Bằng, thi lễ một cách tượng trưng thiếu điều có chút không thể nhận ra, nói:
"Vị bằng hữu này, có thể mời ngươi nhường bàn lại được không, cho mấy người chúng ta một chỗ ngồi? Một bàn thức ăn này của ngươi, xem như là ta mời ngươi."
Tô Bằng nghe xong, không khỏi im lặng một hồi, sao vậy, ta lớn lên trông giống như rất dễ bắt nạt sao? Sao không tìm tới người khác mà tìm ta?
Tô Bằng nghĩ đến điều này, nhịn không được cười lên, nói:
"Vị bằng hữu này, làm sao ngươi cảm thấy ta sẽ nhường cái bàn này vậy? Ngươi là vị nào?"
Người này nghe xong, vẻ mặt đột nhiên lộ ra một chút kiêu ngạo, nói:
"Tại hạ đệ tử chính thức của Hằng Sơn, Hoắc Tư Kiệt ."
Tô Bằng nghe xong, không khỏi lại vui vẻ, mình hỏi ngươi là vị nào, chỉ đơn giản là trêu chọc đối phương một câu, không ngờ đối phương thật sự nghĩ là thật, còn tự giới thiệu thúi như vậy cái rắm vậy, đệ tử môn phái thì sao? Hơn nữa đối phương bộ dạng như cái rắm thúi kia, thật làm cho người ta không nhịn được muốn giẫm giẫm mấy cái nha.
"Đệ tử của môn phái thì rất lợi hại sao? Đệ tử Hằng Sơn ít nhất mấy trăm người, Hoắc Tư Kiệt lại là người nào? Lão đại nhà ngươi là ai?"
Tô Bằng không khỏi sinh lòng trêu chọc, ngồi hỏi người nọ.
Người nọ nghe xong, không khỏi nhìn thoáng qua Tô Bằng, lấy kinh nghiệm của hắn mà xem xét, loại giang hồ lãng khách như Tô Bằng, tuy rằng miệng chưa hẳn phục tùng, nhưng thấy bản thân là đệ tử môn phái, phần lớn đều là nể vài phần mặt mũi, hơn nữa nơi này cách Hằng Sơn không tính là quá xa, thuộc về phạm vi cai quản của thế lực Hằng Sơn phái, Tô Bằng lại dám dùng giọng điệu như thế, lại hỏi lão đại nhà mình, cũng làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng qua, Tô Bằng lúc này vừa hỏi, như gãi đến chỗ ngứa của hắn, hắn càng thêm kiêu ngạo mà trả lời:
"Gia huynh Hoắc Tư Hiền, giang hồ thập tiểu kiếm đứng hàng thứ sáu, chẳng lẽ bằng hữu quen biết gia huynh?"
Tô Bằng nghe xong, một ngụm rượu thiếu chút nữa phun ra, bản thân mình trêu chọc hỏi một câu lão đại của hắn là ai, hắn thật đúng là tuôn ra một cái tên nữa mới ghê.
"Chưa nghe nói qua, giang hồ thập tiểu kiếm là cái gì?"
Tô Bằng thuận miệng nói ra những lời này.
Những lời này vừa mới thoát khỏi miệng, bọn thiếu hiệp hiệp nữ này đều đồng loạt biến sắc, nhìn Tô Bằng như một kẻ điên.
"Ha ha ha... Giang hồ thập tiểu kiếm cũng không phải là thứ gì cả, một đám tôm tép nhãi nhép tài nghệ chưa tinh nhảy ra lừa đời lấy tiếng thôi, bản thân mình lừa gạt mấy tay mơ giang hồ còn chưa tính, lại có người lấy cái danh hiệu thập tiểu kiếm gì đó giả danh lừa bịp nơi nơi, thật sự là buồn cười buồn cười mà, ha ha ha ha..."
Ngay lúc đó, nam tử tóc đỏ bên cạnh Tô Bằng kia, nghe xong không khỏi cười ha ha.
"Hai vị không cảm thấy khẩu khí của mình quá lớn sao?"
Thiếu hiệp tự xưng là Hoắc Tư Kiệt kia, nghe xong lời của nam nhân tóc đỏ, không khỏi sắc mặt rét run, tay không tự chủ vuốt chuôi kiếm, nói.
Hắn sở dĩ tới xin Tô Bằng nhường bàn, đó là tự giữ thân phận danh hiệu, văn sĩ kia thoạt nhìn không phải là người giang hồ, sợ là không biết sâu cạn không nể tình, nam nhân tóc đỏ kia thoạt nhìn liền biết không dễ nói chuyện, nếu làm mất mặt nhau cũng không nên, mới đi đến hỏi người có vẻ như là "Người giang hồ bình thường”- Tô Bằng, tưởng rằng lấy danh hiệu Hằng Sơn cùng với ca ca của mình đối phương có thể nể mặt, lại không nghĩ rằng, hai người này quét sạch mặt mũi của mình, không chút nào lưu tình.
Nhưng trong lòng hắn cảm thấy tức giận, muốn giáo huấn hai người này một chút, chẳng qua là nếu chỉ vì vậy mà động thủ, ngược lại ra vẻ mình chuyện bé xé ra to, không độ lượng, làm hắn có chút khó xử.
Nếu để cho Tô Bằng biết được ý nghĩ của hắn, tất nhiên sẽ cười mắng một câu, cái gọi là tiện nhân, chính là già mồm cãi láo.
Tô Bằng nghe xong, cười nhạt một tiếng, cũng không để ý đám thiếu hiệp hiệp nữ này nữa, tiếp tục ngồi uống rượu.
Hoắc thiếu hiệp kia vừa định nổi giận, lúc này tiểu nhị kia đã nhìn ra mùi thuốc súng, vừa vặn có một bàn khách nhân đã ăn xong, tiểu nhị kia vội vàng lấy khuôn mặt tươi cười nghênh đón nói:
"Mấy vị khách quan, có chỗ rồi, mời ngồi bên này."
Hoắc Tư Kiệt kia đang do dự có nên động thủ làm tình thế trở nên nghiêm trọng hay không thì lúc này lại có người cho hắn một bậc thang, hắn hừ lạnh một tiếng, mang theo đám thiếu hiệp hiệp nữ sang ngồi bên kia.
Trong khách điếm, dường như đã khôi phục lại sự yên ả, nam tử tóc đỏ kia, nâng chén với Tô Bằng, giống như cảm thấy câu "Thập tiểu kiếm là cái gì?”kia của Tô Bằng rất hợp ý mình.
Vào lúc này, cửa điếm lại một trận rộn ràng, bọn người Tô Bằng nhìn lại, chỉ thấy có gần hai mươi người, cũng đều là thương gia phú quý, vây quanh một hòa thượng lông mi trắng râu bạc trắng đang đi đến.
Những người này đi tới, cũng không ngừng lại, cùng nhau đi đến hậu viện của khách điếm.
Mà còn hòa thượng này sau khi đi qua, chỉ nghe các lữ khách khác trong điếm thấp giọng nghị luận, Tô Bằng ngưng thần nghe một chút, chỉ nghe có khách nhân nói:
"Thấy không? Vị đại sư mới đi qua vừa rồi, chính là cao tăng của thiền tự Phù Đồ Sơn Đại Không, nghe nói, hắn là sư huynh của thánh tăng Thích Đạo Tín."
"Thánh tăng Thích Đạo Tín? Là vị quốc sư đương triều Thích Đạo Tín kia sao? Thánh tăng Thích Đạo Tín có đại pháp lực, vì bách tính mà bôn tẩu đó sao?"
Một khách nhân khác nghe xong, không khỏi cảm thấy kính nể.
"Đúng vậy, đúng vậy... Trừ hắn ra còn có người nào khác sao?"
Hai người này bắt đầu nói chuyện ồn ào lên, Tô Bằng nghe một chút, đại thể thì là một số truyền kỳ năm xưa, chẳng hạn nhử nơi nào đó đại hạn bảy năm, Thích Đạo Tín tới đó niệm kinh một canh giờ, sau đó liền trời đổ mưa to, lại có thành chủ của một thành trì nào đó phạm tai hoạ, thích giết chóc thành tính, Thích Đạo Tín đi đến, trải qua ba ngày niệm kinh, lập tức đem thành chủ kia cảm hóa, quy theo ngã phật, giải cứu bách tính một thành vân vân.
Tô Bằng nghe xong đống tin đồn càng ngày càng không có cơ sở, không khỏi dần dần cau mày, Thích Đạo Tín này nghe ra không giống như là cao tăng đắc đạo đứng đắn, mà giống như là thần côn được thần hóa mới đúng.
"Hoắc thiếu hiệp, những người này nghe sai đồn bậy, đem thánh tăng Thích Đạo Tín đường đường là một trong tam thánh tăng-đạo-ni đồn đãi thành gần như là thần, nhưng không biết, Thích Đạo Tín là truyền nhân của một thế hệ Phù Đồ Sơn, võ công đã tuyệt hảo, bàn về thanh danh, không chỉ là một trong tam thánh tăng-đạo-ni, mà còn là đứng đầu giang hồ thập đại kiếm nữa.
Ở bàn của vị Hoắc thiếu hiệp kia, một vị thiếu hiệp nói.
"Nhưng cho dù là như thế, thánh tăng Thích Đạo Tín thật sự là vì thiên hạ muôn dân mà bôn tẩu, thật sự là trách trời thương dân, tấm lòng từ bi chân chính như thế, là tấm gương chí nghĩa của một đời hiệp nghĩa của ta."
Hoắc thiếu hiệp nghe xong, gật đầu nói.
"Hừ, chó má, miệng đầy chó má!"
Ngay lúc này, nam tử tóc đỏ kia há miệng mắng, sau đó nói:
"Ta đời này nam nhi chi chí, làm việc thì tùy tâm sở dục, không chỗ nào gò bó, cứ tùy tâm mà làm, há lại bị muôn dân chó má làm liên lụy? Ta xem Thích Đạo Tín kia, chẳng qua đạo danh thiên hạ, chỉ là một con chó lấy thiện danh, vô cùng dối trá, ta thấy thiên hạ tăng chúng, không việc ác nào không dám làm, rõ ràng hành khất thiên hạ lại bày ra vẻ mặt từ bi, thật là đáng ghê tởm, nếu như võ công của ta luyện đến vô địch thiên hạ, thì sẽ một mình diệt cả tăng đạo trong thiên hạ, để các tăng chúng trong chùa chiền khắp thiên hạ đều chạy về làm ruộng, nếu không theo ý ta, ta liền lần lượt giết hết!
"Nói năng bậy bạ!"
Nghe xong những lời mỉa mai của nam tử tóc đỏ này, một bàn thiếu hiệp hiệp nữ của Hoắc thiếu hiệp kia không khỏi đều nổi giận, Hoắc thiếu hiệp vỗ mặt bàn quát lên:
"Tăng đạo tồn tại khắp thiên hạ mấy ngàn năm, há lại để ngươi nói diệt liền diệt? Lại không bàn về những cái khác, Thiện Tự Phù Đồ Sơn Đại Không, đúng là một trong những môn phái danh vọng lớn nhất trong võ lâm, xưng tụng là đứng đầu chính đạo, nhiều năm tích thiện, công đức của người ngươi có thể vọng luận sao? Nội tình võ công của người là thứ ngươi có thể đo lường được sao? Ngươi miệng đầy vọng ngôn, đến tột cùng là có mục đích gì?"
Nam tử tóc đỏ kia cười lạnh, không để ý tới Hoắc Tư Kiệt Hoắc thiếu hiệp, mà là quay đầu hỏi Tô Bằng:
"Vị bằng hữu này, ngươi cảm thấy hai chúng ta, ai nói đúng hơn?"
Tô Bằng không ngờ nam tử tóc đỏ này lại đem lửa chiến đốt tới chỗ mình, có điều nếu đã bị hỏi, cũng không thể không trả lời, nói:
"Trong cửa Phật môn, cũng không phải không có các cao tăng đại đức..."
Nghe xong lời của Tô Bằng, Hoắc Tư Kiệt kia liền hô:
"Có lý!"
Lại không nghĩ rằng, Tô Bằng tiếp tục nói:
"Chẳng qua là cao tăng đại đức, cũng không phải là dễ tìm thấy như vậy, nếu thật sự là người tu hành có đức hạnh như vậy thì cũng được thôi, nếu như là Phật hiệu không tinh, lừa đời lấy tiếng, còn không bằng về nhà trồng trọt."
Tô Bằng ngược lại là đang nghĩ đến những hòa thượng của thời hiện đại, thỉnh thoảng truyền ra lời gièm pha, người tu hành lại tranh đoạt lợi ích, so với người trong hồng trần còn quá mức hơn, nói đúng hơn, điều này cũng là lời trong lòng của hắn.
"Ha ha ha! Có lý!"
Nam nhân tóc đỏ cười to, vỗ tay hoan nghênh, sau đó nói:
"Ta là người Khai Phong, Âu Dương Khánh, bằng hữu ngươi rất hợp ý ta, ngươi tên là gì?"
“Ta là người Giang Ninh, Tô Bằng."
Tô Bằng chắp tay nói, Âu Dương Khánh cười to, nói:
“Ta liền xem ngươi là bằng hữu, uống rượu!"
Mà còn bàn của Hoắc Tư Kiệt, nghe đến danh hào của Âu Dương Khánh, không khỏi khí thế ngưng trệ, tựa hồ Âu Dương Khánh này ở trên giang hồ cũng là có danh tiếng.
Vào lúc này, bỗng nhiên văn sĩ một mình một bàn kia đột nhiên thở dài một tiếng, trong miệng ngâm nói:
“Ngọc điện cao đường còn chưa đủ, bát vàng cá bạc tiếng tụng kinh. Cao đường chưa báo ân đã đoạn, buồn xo ngồi niệm phật chưa sâu. Đáng thương con nhỏ nhiều bạc mệnh, vô tình nhất thị người xuất gia."
(Cao đường = phụ mẫu)
Sau khi truyền thụ sát kiếm cho Tô Bằng, Tô Bằng vẫn ở lại núi Tử Hà một đêm, xế chiều ngày hôm sau, Độc Cô Thắng ở sau núi gọi Cự Điêu, Trần Khởi Trinh cùng với Chung Linh Tú đều đến đây cáo từ, Tô Bằng cáo từ hai người, hơn nữa còn đáp ứng sẽ giúp Trần Kỳ Trận tìm kiếm kỳ vật thiên hạ, liền theo Độc Cô Thắng, cưỡi Cự Điêu ra khỏi núi Tử Hà.
Cự Điêu bay không tới ba mươi phút, đã đem hai người đưa đến một địa điểm, Cự Điêu hạ xuống, Độc Cô Thắng nói cho Tô Bằng biết, nơi này là phụ cận thành Tân Hải ở Đằng Châu, sau khi bảo Tô Bằng hãy bảo trọng liền cưỡi Cự Điêu bay đi.
Tô Bằng đi đường một thời gian ngắn, lại đón một chiếc xe ngựa đi thành Tân Hải, đi hơn hai canh giờ Tô Bằng đã đến thành Tân Hải.
“Tiền xe của ngươi."
Tô Bằng đem mấy chục đồng tiền ném cho xa phu xe ngựa, từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhìn tình hình của tòa thành trì này.
Tòa thành trì này, là một thành thị cảng khẩu đạt tiêu chuẩn, nơi này là một cửa biển nhập vào nội hải, trong thành phần lớn là khách thương lui tới, tràn ngập không khí biển cả, người đi lại trên đường phố, chẳng những có thị dân bình thường, còn có các loại thủy thủ, thậm chí có một số người bộ dáng giống như là người Hồ thậm chí người da trắng cũng có, Tô Bằng hiếu kỳ hỏi thăm trên đường một chút, nghe được là những người này đa số đến từ Đại Thực (Ả Rập) và Ba Tư.
“Thậm chí còn có thiết kế người nước ngoài nữa... Không biết nếu cứ đi thuyền ra biển như vậy, có thể đến các đại lục phương Tây hay không đây."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.
Có điều hắn cũng không phải thật sự phải ra biển thám hiểm, việc cấp bách trước mắt là tìm được khách thuyền, trở về quận Giang trữ, dù sao kỳ sát hạch cuối tháng phải cử hành ở phụ cận quận Giang Ninh, mình mình cũng không thể lấy cớ rời đi xa như vậy.
Ở trên đường hỏi thăm một chút, Tô Bằng nghe được có một nhà sông cho thuê làm phường hội của khách thuyền, tại đó có thể tìm tới các loại thuyền bè đi thông khắp các vùng trong nội địa.
Ở chỗ phường khách thuyền tìm một vòng, Tô Bằng tìm được một con thuyền, là đi vào trong lục địa, vừa vặn đi ngang qua quận Giang trữ, có thể đi chuyến đó.
Trao đổi với chủ thuyền, thuyền này vừa may là thuyền cho thương nhân và khách bình thường ngồi, chẳng qua là tiền đi thuyền có hơi đắt một chút, một hành khách phải hai lượng hoàng kim.
Mặc dù cảm giác hơi đắt, nhưng thay vào đó đây là thương thuyền duy nhất đi qua quận Giang trữ, Tô Bằng cũng đành bất đắc dĩ, rốt cuộc là phải đưa ra hai lượng hoàng kim tiền đi thuyền, đặt một gian phòng trên thuyền.
Chiếc thương thuyền này, đang chờ một số hàng hóa, phải ngày hôm sau mới có thể khởi hành, chủ thuyền đề cử một cái khách điếm, báo cho Tô Bằng biết, khách điếm này cùng với khách thuyền đều là sản nghiệp của cùng một lão bản, nói chung hành khách hai ngày nữa muốn lên thuyền đều đang ở lại khách điếm này.
Tô Bằng nghe xong liền có chút suy tính, muốn sớm kết bạn một chút với những người đồng hành trên khách thuyền lần này, liền đi đến khách điếm đó.
Khách điếm này, tên là "Hải Khách Cư", chưởng quầy lại là một người Đại Thực, Tô Bằng tiến vào khách điếm, năm lượng bạc đặt một gian phòng ở lầu hai, trong lúc rãnh rỗi, bèn đi xuống lầu một, muốn tìm một chút rượu và thức ăn, dự định nếm thử mùi vị thức ăn ở thành Tân Hải này.
Tuy rằng trong trò chơi không thể bổ sung dinh dưỡng thật, nhưng trò chơi này ngay cả vị giác cũng đều mô phỏng hết sức như thật, Tô Bằng thấy trên chiêu bài của khách điếm này có mấy thứ hải sản, cảm thấy khẩu vị bắt đầu dậy lên, liền không có logout sớm như vậy, dự định ở khách điếm này ăn một bữa đã.
Đồ ăn đều đang được làm ở phía sau, Tô Bằng ngồi xuống độc chiếm một bàn, đem Vô Phong Kiếm đặt ở trên mặt bàn, đánh giá những khách nhân khác trong hành lang.
Chỉ thấy, một bàn sau lưng mình, có một người ba mươi mấy tuổi, bộ dáng khá nghèo túng, ăn mặc kiểu văn sĩ, cũng một mình chiếm một bàn, đang nhìn thức ăn, uống rượu một mình, thấy ánh mắt Tô Bằng nhìn qua, người này khẽ gật đầu, hơi nâng chén chào, sau đó tự mình lại uống một hớp.
Tô Bằng thấy văn sĩ này tuy rằng quần áo có chút cũ, nhưng cử chỉ tiêu sái, mặt mũi mập mạp, mơ hồ có một loại khí chất phú quý, cũng không giống là người đã nghèo túng từ lâu, sinh lòng thiện cảm, cũng khẽ gật đầu chào hỏi.
Khách điếm này mang thức ăn lên tương đối mau, mấy thứ hải sản của Tô Bằng cũng được đưa lên, Tô Bằng cầm chén rượu, cũng uống một mình, vừa quan sát người trong khách điếm này.
Đang ăn, chợt nghe một tiếng giống như kim thạch, tiếng nói có chút bén nhọn hô:
“Tiểu nhị, bưng lên bàn này tất cả những món ăn đắt tiền nhất, một bình rượu ngon nhất, bạc không thành vấn đề, bưng lên cho ta."
Tô Bằng nhìn lại, một nam nhân khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, một đầu tóc đỏ, bộ dáng có chút ngang ngược càn rỡ, mang theo trường đao, đi vào khách điếm nói.
"Vâng vâng."
Tiểu nhị hô, người nọ đi đến một cái bàn bên cạnh Tô Bằng, nghênh ngang ngồi xuống, nhìn bốn phía như hổ đói vồ mồi, tửu khách trong điếm thấy điệu bộ của người này, cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, người này thấy vậy, không khỏi cười ha ha.
Chẳng qua là chỉ có hai người ngoại lệ, không có trốn tránh ánh mắt của nam tử tóc đỏ này, một người chính là Tô Bằng, Tô Bằng nhìn ra người này là nhân vật võ lâm, có chút hiếu kỳ, kể từ khi rời núi học nghệ từ Tử Hà Môn, tâm thái của Tô Bằng cũng đã có chút biến hóa, dường như có một loại cảm giác mình cũng có một nửa là người võ lâm, lúc này ngược lại có phần muốn tiếp xúc một chút với các loại nhân vật trong chốn võ lâm.
Một người khác không có gì biến hóa, chính là văn sĩ đang uống rượu dùng bữa, cũng không biết hắn có phải là có công phu gì đặc biệt giỏi không, thấy vị võ lâm tóc đỏ này, cũng chỉ là khẽ gật đầu, làm bộ mời rượu, rồi lại tự mình uống một chén.
Ánh mắt của nam nhân tóc đỏ này quét qua Tô Bằng một cái, ánh mắt lại dừng ở trên Vô Phong Kiếm mà Tô Bằng đặt ở trên mặt bàn, lại nhìn lướt qua văn sĩ kia, cười ha ha, nói:
“Xem ra một phòng đầy người này, cũng chỉ có hai vị là có chút can đảm."
Tô Bằng vừa định đáp lời, lại nghe được ngoài phòng một trận ầm ĩ, liền đem ánh mắt nhìn ra ngoài phòng, lại thấy tám chín hiệp nữ thiếu hiệp thân mang binh khí, đi vào trong phòng.
“Tiểu nhị, tìm cho chúng ta một chỗ, bưng lên một ít rượu và thức ăn nữa!"
Mới vừa vào phòng, đã có người trong bọn thiếu hiệp hiệp nữ này hô lên.
“Cái này... Mấy vị khách quan, tiểu điếm không lớn, có lẽ không đủ chỗ, các ngươi xem..."
Tiểu nhị kia vừa vặn mới bưng lên món ăn cho vị tóc đỏ kia, nghe xong lời của vị giang hồ thiếu hiệp này, không khỏi khó xử nói.
Đám kia thiếu hiệp hiệp nữ nhìn vào trong điếm một chút, quả nhiên, bàn nào cũng có người ngồi rồi, không còn một chỗ trống nào cả.
"Hoắc thiếu hiệp , ngươi xem ..."
Vị thiếu hiệp mở miệng lúc trước kia, nhìn xong nhất thời chần chờ, nhìn về phía một người sau lưng.
Tô Bằng lúc này cũng quan sát bên ngoài, tám chín thiếu hiệp hiệp nữ này, hình như lấy một thiếu hiệp áo lam làm trung tâm, người này đại khái khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, coi như tuấn lãng, chẳng qua là hai đầu lông mày có chút ngạo khí, xách theo một thanh trường kiếm tạo hình theo phong cách cổ xưa, hoa văn trên đó rất độc đáo lí thú, chung quanh còn có hai hiệp nữ muội muội mắt lấp lánh làn thu thủy nhìn người này, đám người còn lại cũng đại khái xem người này như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Thiếu hiệp áo lam này ngạo khí nhìn trong điếm một chút, thoáng cái liền chú ý tới ba cái bàn của nam nhân tóc đỏ kia, Tô Bằng, còn có văn sĩ nọ, ba cái bàn này đều khá lớn, lại đều bị một người chiếm dụng.
Sau khi suy tư một chút, thiếu hiệp áo lam này liền đã quyết định, hắn sải bước, đi đến bàn Tô Bằng, thi lễ một cách tượng trưng thiếu điều có chút không thể nhận ra, nói:
"Vị bằng hữu này, có thể mời ngươi nhường bàn lại được không, cho mấy người chúng ta một chỗ ngồi? Một bàn thức ăn này của ngươi, xem như là ta mời ngươi."
Tô Bằng nghe xong, không khỏi im lặng một hồi, sao vậy, ta lớn lên trông giống như rất dễ bắt nạt sao? Sao không tìm tới người khác mà tìm ta?
Tô Bằng nghĩ đến điều này, nhịn không được cười lên, nói:
"Vị bằng hữu này, làm sao ngươi cảm thấy ta sẽ nhường cái bàn này vậy? Ngươi là vị nào?"
Người này nghe xong, vẻ mặt đột nhiên lộ ra một chút kiêu ngạo, nói:
"Tại hạ đệ tử chính thức của Hằng Sơn, Hoắc Tư Kiệt ."
Tô Bằng nghe xong, không khỏi lại vui vẻ, mình hỏi ngươi là vị nào, chỉ đơn giản là trêu chọc đối phương một câu, không ngờ đối phương thật sự nghĩ là thật, còn tự giới thiệu thúi như vậy cái rắm vậy, đệ tử môn phái thì sao? Hơn nữa đối phương bộ dạng như cái rắm thúi kia, thật làm cho người ta không nhịn được muốn giẫm giẫm mấy cái nha.
"Đệ tử của môn phái thì rất lợi hại sao? Đệ tử Hằng Sơn ít nhất mấy trăm người, Hoắc Tư Kiệt lại là người nào? Lão đại nhà ngươi là ai?"
Tô Bằng không khỏi sinh lòng trêu chọc, ngồi hỏi người nọ.
Người nọ nghe xong, không khỏi nhìn thoáng qua Tô Bằng, lấy kinh nghiệm của hắn mà xem xét, loại giang hồ lãng khách như Tô Bằng, tuy rằng miệng chưa hẳn phục tùng, nhưng thấy bản thân là đệ tử môn phái, phần lớn đều là nể vài phần mặt mũi, hơn nữa nơi này cách Hằng Sơn không tính là quá xa, thuộc về phạm vi cai quản của thế lực Hằng Sơn phái, Tô Bằng lại dám dùng giọng điệu như thế, lại hỏi lão đại nhà mình, cũng làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng qua, Tô Bằng lúc này vừa hỏi, như gãi đến chỗ ngứa của hắn, hắn càng thêm kiêu ngạo mà trả lời:
"Gia huynh Hoắc Tư Hiền, giang hồ thập tiểu kiếm đứng hàng thứ sáu, chẳng lẽ bằng hữu quen biết gia huynh?"
Tô Bằng nghe xong, một ngụm rượu thiếu chút nữa phun ra, bản thân mình trêu chọc hỏi một câu lão đại của hắn là ai, hắn thật đúng là tuôn ra một cái tên nữa mới ghê.
"Chưa nghe nói qua, giang hồ thập tiểu kiếm là cái gì?"
Tô Bằng thuận miệng nói ra những lời này.
Những lời này vừa mới thoát khỏi miệng, bọn thiếu hiệp hiệp nữ này đều đồng loạt biến sắc, nhìn Tô Bằng như một kẻ điên.
"Ha ha ha... Giang hồ thập tiểu kiếm cũng không phải là thứ gì cả, một đám tôm tép nhãi nhép tài nghệ chưa tinh nhảy ra lừa đời lấy tiếng thôi, bản thân mình lừa gạt mấy tay mơ giang hồ còn chưa tính, lại có người lấy cái danh hiệu thập tiểu kiếm gì đó giả danh lừa bịp nơi nơi, thật sự là buồn cười buồn cười mà, ha ha ha ha..."
Ngay lúc đó, nam tử tóc đỏ bên cạnh Tô Bằng kia, nghe xong không khỏi cười ha ha.
"Hai vị không cảm thấy khẩu khí của mình quá lớn sao?"
Thiếu hiệp tự xưng là Hoắc Tư Kiệt kia, nghe xong lời của nam nhân tóc đỏ, không khỏi sắc mặt rét run, tay không tự chủ vuốt chuôi kiếm, nói.
Hắn sở dĩ tới xin Tô Bằng nhường bàn, đó là tự giữ thân phận danh hiệu, văn sĩ kia thoạt nhìn không phải là người giang hồ, sợ là không biết sâu cạn không nể tình, nam nhân tóc đỏ kia thoạt nhìn liền biết không dễ nói chuyện, nếu làm mất mặt nhau cũng không nên, mới đi đến hỏi người có vẻ như là "Người giang hồ bình thường”- Tô Bằng, tưởng rằng lấy danh hiệu Hằng Sơn cùng với ca ca của mình đối phương có thể nể mặt, lại không nghĩ rằng, hai người này quét sạch mặt mũi của mình, không chút nào lưu tình.
Nhưng trong lòng hắn cảm thấy tức giận, muốn giáo huấn hai người này một chút, chẳng qua là nếu chỉ vì vậy mà động thủ, ngược lại ra vẻ mình chuyện bé xé ra to, không độ lượng, làm hắn có chút khó xử.
Nếu để cho Tô Bằng biết được ý nghĩ của hắn, tất nhiên sẽ cười mắng một câu, cái gọi là tiện nhân, chính là già mồm cãi láo.
Tô Bằng nghe xong, cười nhạt một tiếng, cũng không để ý đám thiếu hiệp hiệp nữ này nữa, tiếp tục ngồi uống rượu.
Hoắc thiếu hiệp kia vừa định nổi giận, lúc này tiểu nhị kia đã nhìn ra mùi thuốc súng, vừa vặn có một bàn khách nhân đã ăn xong, tiểu nhị kia vội vàng lấy khuôn mặt tươi cười nghênh đón nói:
"Mấy vị khách quan, có chỗ rồi, mời ngồi bên này."
Hoắc Tư Kiệt kia đang do dự có nên động thủ làm tình thế trở nên nghiêm trọng hay không thì lúc này lại có người cho hắn một bậc thang, hắn hừ lạnh một tiếng, mang theo đám thiếu hiệp hiệp nữ sang ngồi bên kia.
Trong khách điếm, dường như đã khôi phục lại sự yên ả, nam tử tóc đỏ kia, nâng chén với Tô Bằng, giống như cảm thấy câu "Thập tiểu kiếm là cái gì?”kia của Tô Bằng rất hợp ý mình.
Vào lúc này, cửa điếm lại một trận rộn ràng, bọn người Tô Bằng nhìn lại, chỉ thấy có gần hai mươi người, cũng đều là thương gia phú quý, vây quanh một hòa thượng lông mi trắng râu bạc trắng đang đi đến.
Những người này đi tới, cũng không ngừng lại, cùng nhau đi đến hậu viện của khách điếm.
Mà còn hòa thượng này sau khi đi qua, chỉ nghe các lữ khách khác trong điếm thấp giọng nghị luận, Tô Bằng ngưng thần nghe một chút, chỉ nghe có khách nhân nói:
"Thấy không? Vị đại sư mới đi qua vừa rồi, chính là cao tăng của thiền tự Phù Đồ Sơn Đại Không, nghe nói, hắn là sư huynh của thánh tăng Thích Đạo Tín."
"Thánh tăng Thích Đạo Tín? Là vị quốc sư đương triều Thích Đạo Tín kia sao? Thánh tăng Thích Đạo Tín có đại pháp lực, vì bách tính mà bôn tẩu đó sao?"
Một khách nhân khác nghe xong, không khỏi cảm thấy kính nể.
"Đúng vậy, đúng vậy... Trừ hắn ra còn có người nào khác sao?"
Hai người này bắt đầu nói chuyện ồn ào lên, Tô Bằng nghe một chút, đại thể thì là một số truyền kỳ năm xưa, chẳng hạn nhử nơi nào đó đại hạn bảy năm, Thích Đạo Tín tới đó niệm kinh một canh giờ, sau đó liền trời đổ mưa to, lại có thành chủ của một thành trì nào đó phạm tai hoạ, thích giết chóc thành tính, Thích Đạo Tín đi đến, trải qua ba ngày niệm kinh, lập tức đem thành chủ kia cảm hóa, quy theo ngã phật, giải cứu bách tính một thành vân vân.
Tô Bằng nghe xong đống tin đồn càng ngày càng không có cơ sở, không khỏi dần dần cau mày, Thích Đạo Tín này nghe ra không giống như là cao tăng đắc đạo đứng đắn, mà giống như là thần côn được thần hóa mới đúng.
"Hoắc thiếu hiệp, những người này nghe sai đồn bậy, đem thánh tăng Thích Đạo Tín đường đường là một trong tam thánh tăng-đạo-ni đồn đãi thành gần như là thần, nhưng không biết, Thích Đạo Tín là truyền nhân của một thế hệ Phù Đồ Sơn, võ công đã tuyệt hảo, bàn về thanh danh, không chỉ là một trong tam thánh tăng-đạo-ni, mà còn là đứng đầu giang hồ thập đại kiếm nữa.
Ở bàn của vị Hoắc thiếu hiệp kia, một vị thiếu hiệp nói.
"Nhưng cho dù là như thế, thánh tăng Thích Đạo Tín thật sự là vì thiên hạ muôn dân mà bôn tẩu, thật sự là trách trời thương dân, tấm lòng từ bi chân chính như thế, là tấm gương chí nghĩa của một đời hiệp nghĩa của ta."
Hoắc thiếu hiệp nghe xong, gật đầu nói.
"Hừ, chó má, miệng đầy chó má!"
Ngay lúc này, nam tử tóc đỏ kia há miệng mắng, sau đó nói:
"Ta đời này nam nhi chi chí, làm việc thì tùy tâm sở dục, không chỗ nào gò bó, cứ tùy tâm mà làm, há lại bị muôn dân chó má làm liên lụy? Ta xem Thích Đạo Tín kia, chẳng qua đạo danh thiên hạ, chỉ là một con chó lấy thiện danh, vô cùng dối trá, ta thấy thiên hạ tăng chúng, không việc ác nào không dám làm, rõ ràng hành khất thiên hạ lại bày ra vẻ mặt từ bi, thật là đáng ghê tởm, nếu như võ công của ta luyện đến vô địch thiên hạ, thì sẽ một mình diệt cả tăng đạo trong thiên hạ, để các tăng chúng trong chùa chiền khắp thiên hạ đều chạy về làm ruộng, nếu không theo ý ta, ta liền lần lượt giết hết!
"Nói năng bậy bạ!"
Nghe xong những lời mỉa mai của nam tử tóc đỏ này, một bàn thiếu hiệp hiệp nữ của Hoắc thiếu hiệp kia không khỏi đều nổi giận, Hoắc thiếu hiệp vỗ mặt bàn quát lên:
"Tăng đạo tồn tại khắp thiên hạ mấy ngàn năm, há lại để ngươi nói diệt liền diệt? Lại không bàn về những cái khác, Thiện Tự Phù Đồ Sơn Đại Không, đúng là một trong những môn phái danh vọng lớn nhất trong võ lâm, xưng tụng là đứng đầu chính đạo, nhiều năm tích thiện, công đức của người ngươi có thể vọng luận sao? Nội tình võ công của người là thứ ngươi có thể đo lường được sao? Ngươi miệng đầy vọng ngôn, đến tột cùng là có mục đích gì?"
Nam tử tóc đỏ kia cười lạnh, không để ý tới Hoắc Tư Kiệt Hoắc thiếu hiệp, mà là quay đầu hỏi Tô Bằng:
"Vị bằng hữu này, ngươi cảm thấy hai chúng ta, ai nói đúng hơn?"
Tô Bằng không ngờ nam tử tóc đỏ này lại đem lửa chiến đốt tới chỗ mình, có điều nếu đã bị hỏi, cũng không thể không trả lời, nói:
"Trong cửa Phật môn, cũng không phải không có các cao tăng đại đức..."
Nghe xong lời của Tô Bằng, Hoắc Tư Kiệt kia liền hô:
"Có lý!"
Lại không nghĩ rằng, Tô Bằng tiếp tục nói:
"Chẳng qua là cao tăng đại đức, cũng không phải là dễ tìm thấy như vậy, nếu thật sự là người tu hành có đức hạnh như vậy thì cũng được thôi, nếu như là Phật hiệu không tinh, lừa đời lấy tiếng, còn không bằng về nhà trồng trọt."
Tô Bằng ngược lại là đang nghĩ đến những hòa thượng của thời hiện đại, thỉnh thoảng truyền ra lời gièm pha, người tu hành lại tranh đoạt lợi ích, so với người trong hồng trần còn quá mức hơn, nói đúng hơn, điều này cũng là lời trong lòng của hắn.
"Ha ha ha! Có lý!"
Nam nhân tóc đỏ cười to, vỗ tay hoan nghênh, sau đó nói:
"Ta là người Khai Phong, Âu Dương Khánh, bằng hữu ngươi rất hợp ý ta, ngươi tên là gì?"
“Ta là người Giang Ninh, Tô Bằng."
Tô Bằng chắp tay nói, Âu Dương Khánh cười to, nói:
“Ta liền xem ngươi là bằng hữu, uống rượu!"
Mà còn bàn của Hoắc Tư Kiệt, nghe đến danh hào của Âu Dương Khánh, không khỏi khí thế ngưng trệ, tựa hồ Âu Dương Khánh này ở trên giang hồ cũng là có danh tiếng.
Vào lúc này, bỗng nhiên văn sĩ một mình một bàn kia đột nhiên thở dài một tiếng, trong miệng ngâm nói:
“Ngọc điện cao đường còn chưa đủ, bát vàng cá bạc tiếng tụng kinh. Cao đường chưa báo ân đã đoạn, buồn xo ngồi niệm phật chưa sâu. Đáng thương con nhỏ nhiều bạc mệnh, vô tình nhất thị người xuất gia."
(Cao đường = phụ mẫu)
/787
|