Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi
Chương 470 - hôm nay liền lĩnh giáo tuyệt học phật môn của các ngươi (1)
/787
|
Đối mặt ba hòa thượng này, hai sử dụng thuật hợp kích đánh chính diện, một quấy rầy bên cạnh, lập tức cho Tô Bằng áp lực rất lớn, mặc dù trong lúc nhất thời không sẽ bị thua, nhưng áp lực quả thật rất lớn.
Nhất là hai hòa thượng da đồng kia, võ công rất chặt chẽ, không có chút hoa xảo nhũng dư nào, phối hợp vừa đúng, hơn nữa một thân công phu bá thể hoành liên, đao thương bất nhập, Tô Bằng đối mấy chiêu của bọn họ, chỉ cảm thấy công pháp bá thể của đối phương quả thực cùng ma vân hộ thể của Kim Cô Thần Sử là một cấp bậc, trên cơ bản đao thương bất nhập, ngoại trừ công kích mí mắt đối phương đối phương còn có thể lấy tay ngăn đỡ chút, địa phương khác cho dù Tô Bằng đá vào hạ âm bọn họ, hai hòa thượng da đồng này đều không phòng ngự chút nào, cũng không biết có phải là từng luyện qua Thiết đương công không.
Cũng may mấy hòa thượng này đều là trong Đại Không Tự đi ra, Đại Không Tự cái khác tạm thời không bàn, chỉ từ trong võ công mà nói, đi chính là con đường đại khai đại hợp đường đường chính chính, không có chiêu thức âm độc gì, mà mấy hòa thượng cũng không đánh lén, chỉ động võ chính diện với Tô Bằng, cho nên Tô Bằng mặc dù ở thế hạ phong, nhưng vẫn còn có thể kiên trì.
Chỉ là Tô Bằng càng đánh, càng cảm giác cơn tức dâng lên, mấy hòa thượng này mặc dù võ công không tệ, nhưng mà vẫn kém mình một chút, mình một chọi một có thể thắng bất kỳ hòa thượng nào, hai người cộng lại cũng chỉ lực lượng ngang nhau, nhưng mà công phu bá thể của đối phương quá xấu, kiếm chiêu mình đánh lên không có tác dụng chút nào, mà chiêu thức đối phương đánh lên trên người mình thì không chết cũng tàn phế, như vậy cho dù là ai cũng sẽ cảm giác tức giận.
Hai hòa thượng da đồng kia, mặc dù võ công thuộc về con đường đường đường chính chính, nhưng cũng biết ưu thế phát huy hiệu quả lớn nhất, mỗi một lần ra chiêu, đều là dùng chiêu thức thương đổi thương, chỉ là bọn họ tu hành công phu bá thể thật sự lợi hại, ngoại trừ hai mắt tính là nhược điểm, địa phương khác cho dù bị Vô phong kiếm chém đến cũng không bị thương, nhiều nhất bị nội lực trên kiếm phong chấn thân thể lảo đảo đau đớn một lát, dưới loại đả pháp tiến thủ này, rất nhanh chiếm được thượng phong.
Mà ngay khi Tô Bằng rất phiền muộn, chợt nghe phía sau Lương Úy hét to một tiếng, Tô Bằng tranh thủ thời gian nghiêng mắt nhìn thử, chỉ thấy Thái Tuấn Hoa đã không địch nổi hai hòa thượng khác, bị người ta điểm mạch ngã xuống đất, mà Lương Úy cũng đau khổ chèo chống, chỉ có điều đối phương thấy nàng là nữ tử, không hạ sát thủ quá nặng, mà thân thể Lương Úy đối phương cũng không muốn chạm vào địa phương không nên chạm gì, mới có thể kiên trì đến bây giờ.
Tô Bằng thấy cảnh này, trong lòng trầm xuống, mình và vợ chồng Thái Tuấn Hoa ở chung không tệ, cũng không thể vào chính lúc này bỏ mặc hai người, hơn nữa hòa thượng Đại Không Tự rất bá đạo, nếu lưu hai người bọn họ ở tại chỗ này, đối phương bắt không được mình, bắt bọn họ đến Đại Không Tự muốn mình đi cứu người, mình có nên đi không?
Nghĩ tới đây, Tô Bằng thấy chuẩn một thời cơ, thoát ra chiến đoàn, tung người đến hướng Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy.
Nào có đơn giản như vậy!
Thấy Tô Bằng muốn tới viện thủ vợ chồng Thái Tuấn Hoa, hòa thượng da đồng bắt Thái Tuấn Hoa quát to một tiếng, tung người tới, chặn đường đi của Tô Bằng.
Bốn hòa thượng da đồng này, từ góc độ khinh công thân pháp mà nói, so với Thích Duy Tín yếu hơn một bậc, có điều đoán chừng là do bọn họ tu hành công pháp bá thể có thể nhiều ít ảnh hưởng tốc độ, nhưng đây chỉ là tương đối mà nói, luận tốc độ tuyệt đối, thật ra bọn họ cũng chẳng kém bao nhiêu.
Lúc hòa thượng da đồng này này đứng ở giữa Tô Bằng cùng Thái Tuấn Hoa, đem hai người ngăn trở, vung quyền đánh tới về phía Tô Bằng.
Tô Bằng biết nếu hai tay đối phương vung ra, phạm vi công kích rất lớn, không có cách nào đi vòng qua, chỉ có thể giơ kiếm liều mạng một cái với hòa thượng da đồng này.
Hòa thượng da đồng này nội lực rất cường đại, nhưng vẫn thua Tô Bằng một bậc, bị Vô phong kiếm điểm lui hai bước, có điều hạ bàn hắn cực kỳ vững vàng, lập tức lại đứng lại, xông về phía Tô Bằng.
Mà lúc này, Tô Bằng cũng mất đi thời cơ cứu viện tốt nhất, chỉ nghe Lương Úy phát ra một tiếng kêu đau đớn, cũng bị một hòa thượng da đồng khác bắt, xụi lơ trên mặt đất.
Lúc này, bốn hòa thượng da đồng đều rảnh tay, chỉ thấy bốn người này từ bốn hướng Đông Nam Tây Bắc tới, đem Tô Bằng vây vào giữa.
Tô Bằng bị bốn người vây vào giữa, lập tức cảm giác áp lực nhân đôi, đối phương mặc dù không ra tay, nhưng bốn hòa thượng da đồng cùng một chỗ, hiệu quả phát ra cũng không phải hai thêm hai là bốn, trên thực tế áp lực đột nhiên gia tăng gấp mấy lần.
A di đà phật, nếu ngươi bỏ chống cự lúc này, tự phế võ công, phật ta từ bi, cho dù là ma đầu tuyệt thế, nếu thật tâm sám hối, phật ta cũng sẽ lưu một con đường hối lỗi sửa sai, chỉ cần ngươi tự phế võ công, đi cùng chúng ta, cả đời quét rác niệm kinh ở Đại Không Tự, chúng ta có thể bảo đảm, sẽ không đả thương tính mệnh của ngươi.
Bốn hòa thượng da đồng, sau khi vây Tô Bằng vào giữa, một người dẫn đầu trong số đó, nói với Tô Bằng.
Phế đi võ công cùng các ngươi đi Đại Không Tự? Các ngươi nói lời vô vị gì vậy! Còn mấy hòa thượng các ngươi, không biết tu hành tà thuật gì, vừa nhìn đã nói trên người ta có tội ác, nào biết ẩn tình trong hồng trần, mắt thấy đều chưa hẳn là thật, cứ như vậy chăm chăm đối địch với ta, còn đả thương bằng hữu của ta, các ngươi quả thật tưởng rằng mình minh bạch chân tướng sao?
Tô Bằng nắm lấy Vô phong kiếm, nói với bốn hòa thượng da đồng vây quanh bản thân.
Nghiệp chướng! Chết đến nơi còn chưa tỉnh ngộ? Trên người ngươi đã ác nghiệp ngập trời, gần như mắt thường có thể thấy được, ta còn có thể nhìn lầm sao! Ngươi đã không thức thời, cũng đừng trách chúng ta ra tay ác độc, trừ ma hộ pháp!
Hòa thượng da đồng tu hành Tuệ nhãn thông kia, chợt quát một tiếng, nói với Tô Bằng.
Không nói đạo lý nữa sao? Vậy cũng tốt, để ta lĩnh giáo thử tuyệt học Phật môn là được!
Tô Bằng nghe xong, trong lòng cũng sinh ra cơn tức, nói với bốn hòa thượng.
Nghe xong lời của Tô Bằng, bốn hòa thượng da đồng cùng miệng hô Phật hiệu: A di đà phật!
Chỉ là Phật hiệu này tựa hồ cũng không phải chỉ thuận miệng cảm khái, mà là mang theo trận trận nội công chấn động, Tô Bằng chỉ cảm thấy, một loại nội lực kỳ dị cộng minh quanh quẩn quanh người mình...
Nhất là hai hòa thượng da đồng kia, võ công rất chặt chẽ, không có chút hoa xảo nhũng dư nào, phối hợp vừa đúng, hơn nữa một thân công phu bá thể hoành liên, đao thương bất nhập, Tô Bằng đối mấy chiêu của bọn họ, chỉ cảm thấy công pháp bá thể của đối phương quả thực cùng ma vân hộ thể của Kim Cô Thần Sử là một cấp bậc, trên cơ bản đao thương bất nhập, ngoại trừ công kích mí mắt đối phương đối phương còn có thể lấy tay ngăn đỡ chút, địa phương khác cho dù Tô Bằng đá vào hạ âm bọn họ, hai hòa thượng da đồng này đều không phòng ngự chút nào, cũng không biết có phải là từng luyện qua Thiết đương công không.
Cũng may mấy hòa thượng này đều là trong Đại Không Tự đi ra, Đại Không Tự cái khác tạm thời không bàn, chỉ từ trong võ công mà nói, đi chính là con đường đại khai đại hợp đường đường chính chính, không có chiêu thức âm độc gì, mà mấy hòa thượng cũng không đánh lén, chỉ động võ chính diện với Tô Bằng, cho nên Tô Bằng mặc dù ở thế hạ phong, nhưng vẫn còn có thể kiên trì.
Chỉ là Tô Bằng càng đánh, càng cảm giác cơn tức dâng lên, mấy hòa thượng này mặc dù võ công không tệ, nhưng mà vẫn kém mình một chút, mình một chọi một có thể thắng bất kỳ hòa thượng nào, hai người cộng lại cũng chỉ lực lượng ngang nhau, nhưng mà công phu bá thể của đối phương quá xấu, kiếm chiêu mình đánh lên không có tác dụng chút nào, mà chiêu thức đối phương đánh lên trên người mình thì không chết cũng tàn phế, như vậy cho dù là ai cũng sẽ cảm giác tức giận.
Hai hòa thượng da đồng kia, mặc dù võ công thuộc về con đường đường đường chính chính, nhưng cũng biết ưu thế phát huy hiệu quả lớn nhất, mỗi một lần ra chiêu, đều là dùng chiêu thức thương đổi thương, chỉ là bọn họ tu hành công phu bá thể thật sự lợi hại, ngoại trừ hai mắt tính là nhược điểm, địa phương khác cho dù bị Vô phong kiếm chém đến cũng không bị thương, nhiều nhất bị nội lực trên kiếm phong chấn thân thể lảo đảo đau đớn một lát, dưới loại đả pháp tiến thủ này, rất nhanh chiếm được thượng phong.
Mà ngay khi Tô Bằng rất phiền muộn, chợt nghe phía sau Lương Úy hét to một tiếng, Tô Bằng tranh thủ thời gian nghiêng mắt nhìn thử, chỉ thấy Thái Tuấn Hoa đã không địch nổi hai hòa thượng khác, bị người ta điểm mạch ngã xuống đất, mà Lương Úy cũng đau khổ chèo chống, chỉ có điều đối phương thấy nàng là nữ tử, không hạ sát thủ quá nặng, mà thân thể Lương Úy đối phương cũng không muốn chạm vào địa phương không nên chạm gì, mới có thể kiên trì đến bây giờ.
Tô Bằng thấy cảnh này, trong lòng trầm xuống, mình và vợ chồng Thái Tuấn Hoa ở chung không tệ, cũng không thể vào chính lúc này bỏ mặc hai người, hơn nữa hòa thượng Đại Không Tự rất bá đạo, nếu lưu hai người bọn họ ở tại chỗ này, đối phương bắt không được mình, bắt bọn họ đến Đại Không Tự muốn mình đi cứu người, mình có nên đi không?
Nghĩ tới đây, Tô Bằng thấy chuẩn một thời cơ, thoát ra chiến đoàn, tung người đến hướng Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy.
Nào có đơn giản như vậy!
Thấy Tô Bằng muốn tới viện thủ vợ chồng Thái Tuấn Hoa, hòa thượng da đồng bắt Thái Tuấn Hoa quát to một tiếng, tung người tới, chặn đường đi của Tô Bằng.
Bốn hòa thượng da đồng này, từ góc độ khinh công thân pháp mà nói, so với Thích Duy Tín yếu hơn một bậc, có điều đoán chừng là do bọn họ tu hành công pháp bá thể có thể nhiều ít ảnh hưởng tốc độ, nhưng đây chỉ là tương đối mà nói, luận tốc độ tuyệt đối, thật ra bọn họ cũng chẳng kém bao nhiêu.
Lúc hòa thượng da đồng này này đứng ở giữa Tô Bằng cùng Thái Tuấn Hoa, đem hai người ngăn trở, vung quyền đánh tới về phía Tô Bằng.
Tô Bằng biết nếu hai tay đối phương vung ra, phạm vi công kích rất lớn, không có cách nào đi vòng qua, chỉ có thể giơ kiếm liều mạng một cái với hòa thượng da đồng này.
Hòa thượng da đồng này nội lực rất cường đại, nhưng vẫn thua Tô Bằng một bậc, bị Vô phong kiếm điểm lui hai bước, có điều hạ bàn hắn cực kỳ vững vàng, lập tức lại đứng lại, xông về phía Tô Bằng.
Mà lúc này, Tô Bằng cũng mất đi thời cơ cứu viện tốt nhất, chỉ nghe Lương Úy phát ra một tiếng kêu đau đớn, cũng bị một hòa thượng da đồng khác bắt, xụi lơ trên mặt đất.
Lúc này, bốn hòa thượng da đồng đều rảnh tay, chỉ thấy bốn người này từ bốn hướng Đông Nam Tây Bắc tới, đem Tô Bằng vây vào giữa.
Tô Bằng bị bốn người vây vào giữa, lập tức cảm giác áp lực nhân đôi, đối phương mặc dù không ra tay, nhưng bốn hòa thượng da đồng cùng một chỗ, hiệu quả phát ra cũng không phải hai thêm hai là bốn, trên thực tế áp lực đột nhiên gia tăng gấp mấy lần.
A di đà phật, nếu ngươi bỏ chống cự lúc này, tự phế võ công, phật ta từ bi, cho dù là ma đầu tuyệt thế, nếu thật tâm sám hối, phật ta cũng sẽ lưu một con đường hối lỗi sửa sai, chỉ cần ngươi tự phế võ công, đi cùng chúng ta, cả đời quét rác niệm kinh ở Đại Không Tự, chúng ta có thể bảo đảm, sẽ không đả thương tính mệnh của ngươi.
Bốn hòa thượng da đồng, sau khi vây Tô Bằng vào giữa, một người dẫn đầu trong số đó, nói với Tô Bằng.
Phế đi võ công cùng các ngươi đi Đại Không Tự? Các ngươi nói lời vô vị gì vậy! Còn mấy hòa thượng các ngươi, không biết tu hành tà thuật gì, vừa nhìn đã nói trên người ta có tội ác, nào biết ẩn tình trong hồng trần, mắt thấy đều chưa hẳn là thật, cứ như vậy chăm chăm đối địch với ta, còn đả thương bằng hữu của ta, các ngươi quả thật tưởng rằng mình minh bạch chân tướng sao?
Tô Bằng nắm lấy Vô phong kiếm, nói với bốn hòa thượng da đồng vây quanh bản thân.
Nghiệp chướng! Chết đến nơi còn chưa tỉnh ngộ? Trên người ngươi đã ác nghiệp ngập trời, gần như mắt thường có thể thấy được, ta còn có thể nhìn lầm sao! Ngươi đã không thức thời, cũng đừng trách chúng ta ra tay ác độc, trừ ma hộ pháp!
Hòa thượng da đồng tu hành Tuệ nhãn thông kia, chợt quát một tiếng, nói với Tô Bằng.
Không nói đạo lý nữa sao? Vậy cũng tốt, để ta lĩnh giáo thử tuyệt học Phật môn là được!
Tô Bằng nghe xong, trong lòng cũng sinh ra cơn tức, nói với bốn hòa thượng.
Nghe xong lời của Tô Bằng, bốn hòa thượng da đồng cùng miệng hô Phật hiệu: A di đà phật!
Chỉ là Phật hiệu này tựa hồ cũng không phải chỉ thuận miệng cảm khái, mà là mang theo trận trận nội công chấn động, Tô Bằng chỉ cảm thấy, một loại nội lực kỳ dị cộng minh quanh quẩn quanh người mình...
/787
|