Hai người Thái Tuấn Hoa cùng với Lương Úy ở trong bụi cây, lúc này cũng chui ra, theo sau thân ảnh của Tô Bằng, cùng nhau chạy tới chỗ sâu trong rừng rậm.
Qua hơn mười giây sau, trong đám sương mù màu đen kia mới đi ra hai người, một người là Kim Cô Thần Sử, một người khác là thần sử đại hán đầu bóng lưỡng.
Trong tay thần sử đại hán đầu bóng lưỡng vẫn còn mang theo một cái túi vải bố hình người, cũng chính là thần sử nhỏ gầy mới vừa rồi bị Tô Bằng đánh bay vào trong sương mù màu đen kia, chẳng qua là lúc này người đã chết đến mức không thể chết thêm được nữa.
Thấy bị người ở trong chỗ tối đánh lén, trong lòng Kim Cô Thần Sử sinh ra một trận tức giận không cách nào đè xuống được, hướng về phía rừng rậm gầm lên giận dữ, làm kinh sợ vô số chim rừng đi đêm trong rừng...
Tô Bằng nhân lúc chiến đấu hỗn loạn đã đoạt được Lãnh Sương Nguyệt đang bị trọng thương, sau đó thi triển khinh công chạy vội một đường, hai người Thái Tuấn Hoa cùng với Lương Úy phía sau cũng đuổi theo, bởi vì Tô Bằng trên lưng cõng thêm một người, lại thêm không có sử dụng mười phần công lực, hai người bọn họ vẫn còn có thể đuổi kịp.
Ba người trong rừng chạy rất nhanh khoảng 20 phút mới ngừng lại.
20 phút này, ba người ít nhất đã đi khoảng sáu bảy cây số, nơi này đã hết sức gần thác nước do mạch nước ngầm tạo thành kia.
Tô Bằng đi ở phía trước, dần dần dừng bước lại, sau đó đem Lãnh Sương Nguyệt cõng trên người để xuống, dựa vào một gốc cây cổ thụ rể cây chi chít.
Lãnh Sương Nguyệt một thân lụa trắng bị ném ở trên rể cây, lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, y phục một thân lụa trắng của nàng cũng không phải là vật bình thường, chẳng những độ bền vô cùng tốt, hơn nữa còn không bị dính bụi đất, mặc dù ở chỗ này lại không nhìn thấy vết bẩn nào.
Lúc này, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng bao hàm một loại tâm tình khó hiểu nhìn Tô Bằng.
Tô Bằng đón nhận ánh mắt của Lãnh Sương Nguyệt, khẽ mỉm cười nói:
“Lãnh tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt... Ha ha, hình như mỗi lần ta nhìn thấy ngươi, ngươi cũng đều đang bị thương, thoạt nhìn rất điềm đạm đáng yêu.
Trên mặt Lãnh Sương Nguyệt không có biểu tình gì, ánh mắt lại có chút phức tạp, nàng nhìn chằm chằm Tô Bằng một hồi lâu, mới mở miệng cảm giác có chút yếu ớt u oán nói:
“Ai bảo trên đời này nam nhân không hiểu được thương hương tiếc ngọc nhiều quá... Nếu ta không có đoán sai, ngươi là Tề Dã? Hay đúng hơn là Tô Bằng... Ta đúng là hết sức nhớ nhung ngươi đó, giọng nói và nụ cười của ngươi thường thường hiện lên ở trước mắt ta, hôm nay, chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh cướp ta thêm một lần nữa?
Tô Bằng khẽ cười cười, hắn tham gia buổi đấu giá ở Lâm Y, sử dụng đúng là khuôn mặt đã dùng qua lúc ở thôn hoang vắng kia, mà dung mạo này của hắn lập tức bị Lãnh Sương Nguyệt nhận ra được.
Lúc này, Thái Tuấn Hoa cùng với Lương Úy cũng đã đuổi đến nơi đây, ngừng lại, Tô Bằng cũng chẳng tránh hai người Thái, Lương, nói với Lãnh Sương Nguyệt:
“Lãnh cô nương nhớ nhung tại hạ, tại hạ được sủng ái mà hoảng sợ... Có điều có lẽ không phải là nhớ nhung thiện ý gì đi, mà lần này, dù nói thế nào thì tại hạ hình như lại cứu Lãnh cô nương một lần nữa rồi. Cô nương không có gì để bày tỏ sao?
Lãnh Sương Nguyệt ngừng lại, trên mặt dường như có chút lộ ra nụ cười giễu cợt, nói:
Người cũng đã ở trong tay ngươi, ngươi còn muốn ta làm như thế nào thì ngươi mới có thể vui vẻ đây?
“Ha ha, cũng không có gì, chỉ là muốn Lãnh cô nương nói ra lần này tới bí cảnh này, đến tột cùng là vì cái gì, có mục đích gì, các ngươi tại sao lại đối địch với đám người này là được rồi.
Lãnh Sương Nguyệt không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua hai người Thái Tuấn Hoa cùng với Lương Úy, dường như muốn đào sâu trí nhớ, muốn từ trong thân phận của hai người này suy đoán ra Tô Bằng đến tột cùng là người có thế lực như thế nào.
Như vậy hai bên giằng co một hồi, Tô Bằng nhìn Lãnh Sương Nguyệt, lại nói một câu:
“Lãnh tiểu thư không cần phải băn khoăn, ta cùng với Thánh giáo không có thù hận cá nhân gì, cũng không muốn làm cái gì với Lãnh tiểu thư cả, chẳng qua là lúc này tất cả mọi người đều ở chỗ này, tình huống có chút vi diệu. Ta nghĩ chuyện Lãnh tiểu thư biết được so với chúng ta nhiều hơn một ít, không ngại báo cho chúng ta biết một chút, cũng cho chúng ta có sự chuẩn bị tâm lý. Ta bảo đảm sau khi biết rõ tin tức muốn biết, sẽ trả lại sự tự do cho Lãnh tiểu thư.
Lãnh Sương Nguyệt nghe xong những lời này của Tô Bằng, lại giương mắt lên nhìn Tô Bằng một cái, trong ánh mắt không có sự sợ hãi ngược lại mang theo một chút hiếu kỳ, hỏi:
“Các ngươi cũng đã đến nơi đây, không ngờ lại không biết mục đích của chúng ta?
Tô Bằng lắc lắc đầu, Lãnh Sương Nguyệt lại nhìn chằm chằm ánh mắt của Tô Bằng một hồi lâu, mới cảm thấy u oán thở dài một tiếng, nói:
“Vốn cho là mình bị các ngươi cố ý bày mưu truy kích, lại không nghĩ rằng các ngươi thế mà lại là đánh bậy đánh bạ mới tiến vào nơi đây, có điều không bàn nữa. Ta sẽ nói ý đồ đến đây của ta, ngươi nếu đã biết rõ về Thánh môn của chúng ta, đối với lịch sử Thánh môn có chút hiểu biết, cũng biết trong Thánh môn từ trước đến nay cho dù là thực lực chế tạo vũ khí hay là chế thuốc cũng đều vượt xa đám người trong chính đạo kia?
“Cái này ra có nghe thấy một chút.
Tô Bằng gật đầu nói, hắn từng nghe đầu lĩnh nằm vùng của phái Hằng Sơn tại Giang Ninh Quận nói qua, hơn hai mươi năm trước lúc tám phái chính đạo vây công ma đạo, đã từng từ trong ma đạo thu được một lượng lớn nguyên liệu chế thuốc chế tạo vũ khí, phái Hằng Sơn cũng chia được không ít.
“Vậy ngươi có biết, bản ghi lại những kiến thức này trong Thánh môn chúng ta là từ đâu tới không?
Lãnh Sương Nguyệt lại hỏi Tô Bằng lần nữa.
Tô Bằng nghe xong, lập tức nghe ra sự ám chỉ trong lời nói của Lãnh Sương Nguyệt, nói:
“Chẳng lẽ là thu được bên trong bí cảnh này?
“Mặc dù không ở trong, nhưng cũng xê xích không xa.
Lãnh Sương Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, nói với Tô Bằng:
“Ngươi có lẽ hiểu biết chút ý về Thánh môn của ta, nhưng liệu có biết rằng thánh môn từ lúc nào, đã tung hoành bốn bể trong thiên hạ không?
“Cái này ta có biết một chút, hẳn là năm cuối Cổ Việt Quốc, lúc thế cục thiên hạ hỗn loạn, Tôn Thánh môn đời thứ nhất Thánh chủ đột nhiên xuất thế, dẫn dắt bộ hạ tung hoành bễ nghễ trong thiên hạ.
Thái Tuấn Hoa ở bên cạnh đi đến một bước, tiếp lời nói.
“Không sai... Tuy nhiên không có người biết được, Thánh chủ đời thứ nhất của Thánh môn chúng ta, tầm sư từ người nào đi...
Lãnh Sương Nguyệt ung dung nói, sau đó ngẩng đầu lên nói:
“Bây giờ ta nói cho ngươi biết, Thánh chủ đời thứ nhất của Thánh môn chúng ta, chính là theo học từ... Chân Ma!
Qua hơn mười giây sau, trong đám sương mù màu đen kia mới đi ra hai người, một người là Kim Cô Thần Sử, một người khác là thần sử đại hán đầu bóng lưỡng.
Trong tay thần sử đại hán đầu bóng lưỡng vẫn còn mang theo một cái túi vải bố hình người, cũng chính là thần sử nhỏ gầy mới vừa rồi bị Tô Bằng đánh bay vào trong sương mù màu đen kia, chẳng qua là lúc này người đã chết đến mức không thể chết thêm được nữa.
Thấy bị người ở trong chỗ tối đánh lén, trong lòng Kim Cô Thần Sử sinh ra một trận tức giận không cách nào đè xuống được, hướng về phía rừng rậm gầm lên giận dữ, làm kinh sợ vô số chim rừng đi đêm trong rừng...
Tô Bằng nhân lúc chiến đấu hỗn loạn đã đoạt được Lãnh Sương Nguyệt đang bị trọng thương, sau đó thi triển khinh công chạy vội một đường, hai người Thái Tuấn Hoa cùng với Lương Úy phía sau cũng đuổi theo, bởi vì Tô Bằng trên lưng cõng thêm một người, lại thêm không có sử dụng mười phần công lực, hai người bọn họ vẫn còn có thể đuổi kịp.
Ba người trong rừng chạy rất nhanh khoảng 20 phút mới ngừng lại.
20 phút này, ba người ít nhất đã đi khoảng sáu bảy cây số, nơi này đã hết sức gần thác nước do mạch nước ngầm tạo thành kia.
Tô Bằng đi ở phía trước, dần dần dừng bước lại, sau đó đem Lãnh Sương Nguyệt cõng trên người để xuống, dựa vào một gốc cây cổ thụ rể cây chi chít.
Lãnh Sương Nguyệt một thân lụa trắng bị ném ở trên rể cây, lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, y phục một thân lụa trắng của nàng cũng không phải là vật bình thường, chẳng những độ bền vô cùng tốt, hơn nữa còn không bị dính bụi đất, mặc dù ở chỗ này lại không nhìn thấy vết bẩn nào.
Lúc này, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng bao hàm một loại tâm tình khó hiểu nhìn Tô Bằng.
Tô Bằng đón nhận ánh mắt của Lãnh Sương Nguyệt, khẽ mỉm cười nói:
“Lãnh tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt... Ha ha, hình như mỗi lần ta nhìn thấy ngươi, ngươi cũng đều đang bị thương, thoạt nhìn rất điềm đạm đáng yêu.
Trên mặt Lãnh Sương Nguyệt không có biểu tình gì, ánh mắt lại có chút phức tạp, nàng nhìn chằm chằm Tô Bằng một hồi lâu, mới mở miệng cảm giác có chút yếu ớt u oán nói:
“Ai bảo trên đời này nam nhân không hiểu được thương hương tiếc ngọc nhiều quá... Nếu ta không có đoán sai, ngươi là Tề Dã? Hay đúng hơn là Tô Bằng... Ta đúng là hết sức nhớ nhung ngươi đó, giọng nói và nụ cười của ngươi thường thường hiện lên ở trước mắt ta, hôm nay, chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh cướp ta thêm một lần nữa?
Tô Bằng khẽ cười cười, hắn tham gia buổi đấu giá ở Lâm Y, sử dụng đúng là khuôn mặt đã dùng qua lúc ở thôn hoang vắng kia, mà dung mạo này của hắn lập tức bị Lãnh Sương Nguyệt nhận ra được.
Lúc này, Thái Tuấn Hoa cùng với Lương Úy cũng đã đuổi đến nơi đây, ngừng lại, Tô Bằng cũng chẳng tránh hai người Thái, Lương, nói với Lãnh Sương Nguyệt:
“Lãnh cô nương nhớ nhung tại hạ, tại hạ được sủng ái mà hoảng sợ... Có điều có lẽ không phải là nhớ nhung thiện ý gì đi, mà lần này, dù nói thế nào thì tại hạ hình như lại cứu Lãnh cô nương một lần nữa rồi. Cô nương không có gì để bày tỏ sao?
Lãnh Sương Nguyệt ngừng lại, trên mặt dường như có chút lộ ra nụ cười giễu cợt, nói:
Người cũng đã ở trong tay ngươi, ngươi còn muốn ta làm như thế nào thì ngươi mới có thể vui vẻ đây?
“Ha ha, cũng không có gì, chỉ là muốn Lãnh cô nương nói ra lần này tới bí cảnh này, đến tột cùng là vì cái gì, có mục đích gì, các ngươi tại sao lại đối địch với đám người này là được rồi.
Lãnh Sương Nguyệt không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua hai người Thái Tuấn Hoa cùng với Lương Úy, dường như muốn đào sâu trí nhớ, muốn từ trong thân phận của hai người này suy đoán ra Tô Bằng đến tột cùng là người có thế lực như thế nào.
Như vậy hai bên giằng co một hồi, Tô Bằng nhìn Lãnh Sương Nguyệt, lại nói một câu:
“Lãnh tiểu thư không cần phải băn khoăn, ta cùng với Thánh giáo không có thù hận cá nhân gì, cũng không muốn làm cái gì với Lãnh tiểu thư cả, chẳng qua là lúc này tất cả mọi người đều ở chỗ này, tình huống có chút vi diệu. Ta nghĩ chuyện Lãnh tiểu thư biết được so với chúng ta nhiều hơn một ít, không ngại báo cho chúng ta biết một chút, cũng cho chúng ta có sự chuẩn bị tâm lý. Ta bảo đảm sau khi biết rõ tin tức muốn biết, sẽ trả lại sự tự do cho Lãnh tiểu thư.
Lãnh Sương Nguyệt nghe xong những lời này của Tô Bằng, lại giương mắt lên nhìn Tô Bằng một cái, trong ánh mắt không có sự sợ hãi ngược lại mang theo một chút hiếu kỳ, hỏi:
“Các ngươi cũng đã đến nơi đây, không ngờ lại không biết mục đích của chúng ta?
Tô Bằng lắc lắc đầu, Lãnh Sương Nguyệt lại nhìn chằm chằm ánh mắt của Tô Bằng một hồi lâu, mới cảm thấy u oán thở dài một tiếng, nói:
“Vốn cho là mình bị các ngươi cố ý bày mưu truy kích, lại không nghĩ rằng các ngươi thế mà lại là đánh bậy đánh bạ mới tiến vào nơi đây, có điều không bàn nữa. Ta sẽ nói ý đồ đến đây của ta, ngươi nếu đã biết rõ về Thánh môn của chúng ta, đối với lịch sử Thánh môn có chút hiểu biết, cũng biết trong Thánh môn từ trước đến nay cho dù là thực lực chế tạo vũ khí hay là chế thuốc cũng đều vượt xa đám người trong chính đạo kia?
“Cái này ra có nghe thấy một chút.
Tô Bằng gật đầu nói, hắn từng nghe đầu lĩnh nằm vùng của phái Hằng Sơn tại Giang Ninh Quận nói qua, hơn hai mươi năm trước lúc tám phái chính đạo vây công ma đạo, đã từng từ trong ma đạo thu được một lượng lớn nguyên liệu chế thuốc chế tạo vũ khí, phái Hằng Sơn cũng chia được không ít.
“Vậy ngươi có biết, bản ghi lại những kiến thức này trong Thánh môn chúng ta là từ đâu tới không?
Lãnh Sương Nguyệt lại hỏi Tô Bằng lần nữa.
Tô Bằng nghe xong, lập tức nghe ra sự ám chỉ trong lời nói của Lãnh Sương Nguyệt, nói:
“Chẳng lẽ là thu được bên trong bí cảnh này?
“Mặc dù không ở trong, nhưng cũng xê xích không xa.
Lãnh Sương Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, nói với Tô Bằng:
“Ngươi có lẽ hiểu biết chút ý về Thánh môn của ta, nhưng liệu có biết rằng thánh môn từ lúc nào, đã tung hoành bốn bể trong thiên hạ không?
“Cái này ta có biết một chút, hẳn là năm cuối Cổ Việt Quốc, lúc thế cục thiên hạ hỗn loạn, Tôn Thánh môn đời thứ nhất Thánh chủ đột nhiên xuất thế, dẫn dắt bộ hạ tung hoành bễ nghễ trong thiên hạ.
Thái Tuấn Hoa ở bên cạnh đi đến một bước, tiếp lời nói.
“Không sai... Tuy nhiên không có người biết được, Thánh chủ đời thứ nhất của Thánh môn chúng ta, tầm sư từ người nào đi...
Lãnh Sương Nguyệt ung dung nói, sau đó ngẩng đầu lên nói:
“Bây giờ ta nói cho ngươi biết, Thánh chủ đời thứ nhất của Thánh môn chúng ta, chính là theo học từ... Chân Ma!
/787
|