Nữ tử áo trắng lúc này bay đến giữa không trung, thân thể vốn là rất khó dịch chuyển, giờ phút này nàng cũng kịp phản ứng, cực lực cố gắng muốn rơi xuống mặt đất, nhưng mà nhất thời không có cách nào mượn lực được, chỉ có thể chờ đợi rơi xuống tự nhiên.
Nhưng Kim Cô Thần Sử kia không để cho nàng có cơ hội đó, một cái Nguyệt Nha Sản xuất ra từ không trung đánh tới.
Nguyệt Nha Sản kia thoạt nhìn có chút nặng nề, nếu là bị đánh trúng cho dù là đại hán vạm vỡ cũng có thể bị đánh cho nát mặt, huống chi cô gái áo trắng này chỉ là một cô nương yểu điệu.
Nhưng lúc này, cô gái áo trắng kia cũng không có cách nào tránh né được, chỉ có thể cố gắng chống đỡ một chiêu này.
Cũng may công lực của nàng cũng không yếu, chỉ thấy hai tay nàng vội vàng huy vũ, dải lụa màu đeo ở ống tay áo nhanh chóng quất trở về, hai tay nàng múa máy cộng thêm nội lực, dải lụa màu phấn hồng thật dài kia bao quanh co rút lại, cuối cùng tạo thành một quả cầu vải nhiều màu rực rữ, đón nhận Nguyệt Nha Sản của tên Kim Cô Thần Sử kia.
“Oành!
Một thanh âm vang lên giống như thuốc nổ phá núi, bên trong quả cầu vải nhiều màu của cô gái áo trắng chứa đầy nội lực độc môn, mà còn Kim Cô Thần Sử thi triển toàn lực, lực va chạm giữa hai người lập tức phát ra kết quả giống như sao hỏa đụng trái đất.
Nội lực bí hiểm của cô gái áo trắng kia, tạo thành hiệu quả làm nội lực bị chếch đi, khiến uy lực công kích của Kim Cô Thần Sử giảm bớt đi không nhỏ, nhưng dù sao nàng là bị đánh lén, lại thêm hai chân không có đứng vững dưới mặt đất, không có chỗ để hóa giải lực lượng, còn đang ở trong hoàn cảnh xấu, cho nên quả cầu vải nhiều màu trên tay nàng bị nội lực của Nguyệt Nha Sản kích thích với nội lực của chính nàng, hóa thành các mảnh vụn nhỏ đầy trời, nhưng ít nhiều cũng chặn lại được công kích của đối phương. Cô gái áo trắng rất nhanh đã hạ xuống, chỉ phun ra một ngụm máu nhỏ, bị một chút nội thương.
Kim Cô Thần Sử theo sát phía sau cũng rơi xuống, hắn ở trên không trung lại huy vũ binh khí lần nữa, muốn truy kích cô gái áo trắng này.
Cô gái áo trắng lại không có chút nào ngừng lại, hai chân vừa mới rơi xuống đất giống như là quỷ mị bay về phía sau, không có liều mạng với Kim Cô Thần Sử này. Đệ tử ma giáo chung quanh nàng cũng kịp thời phản ứng, rút binh khí ra phóng về phía Kim Cô Thần Sử.
Bịch!
Lúc này trên không trung, lại rơi xuống mấy người, chính là các đệ tử ma giáo lúc trước đã lên khe cốc, mấy người bọn họ người nào người nấy đều bị thương, sắc mặt thoạt nhìn cực kỳ khó coi.
Sa Thiên Âu cũng rơi xuống, chẳng qua là người này tuy rằng sắc mặt xem ra khó coi, trên thực tế không có bị thương gì cả. Dường như lúc hắn nhảy lên đã rất cẩn thận, mà còn ngăn chặn hắn, là một đại hán đầu trọc, sử dụng chính là hai nắm đấm của mình, tuy rằng thế mạnh lức lớn nhưng không có đả thương được Sa Thiên Âu.
Mà lúc này, những người của Chân Thần Giáo phía trên khe rãnh, tất cả cũng đã nhảy xuống, các thành viên Chân Thần Giáo mai phục tại phụ cận lúc trước cũng đã xuất hiện toàn bộ, cùng với người của ma giáo chiến thành một đoàn.
Ba người Tô Bằng cùng với Thái Tuấn Hoa và Lương Úy, ở trong bụi cây nhìn xem rõ ràng, chỉ thấy Kim Cô Thần Sử vừa mới rơi xuống kia, Lãnh Sương Nguyệt cùng với phụ nhân mặc trang phục màu tím ở bên cạnh nàng lập tức tiến lên nghênh đón.
Trong tay Lãnh Sương Nguyệt còn cầm lấy một thanh loan đao, cũng không phải là thanh loan đao trong suốt bị Tô Bằng cướp đi kia, loan đao sử dụng lúc này toàn bộ thân đao sáng tỏ giống như ánh trăng, dường như không ngừng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, thoạt nhìn đã rét lạnh bức người, hẳn cũng là một thần binh lợi khí. Mà còn cô gái áo tím kia, sử dụng song đao, hai tay nàng nắm tiểu loan đao giống như trăng khuyết nhỏ, có điểm giống Tiểu Đao của dân tộc du mục lúc làm thịt dê bò, dài không quá mười phân, nhưng hàn quang rực rỡ, vàng đá hẳn cũng bị cắt gọt sạch.
Mỗi chiêu của nàng, sâu một tấc hiểm một tấc, thân thể giống như muốn chôn kẻ địch vào trong ngực luôn, không ngừng trảm kích, công kích cực kỳ dũng mãnh.
Loan đao của Lãnh Sương Nguyệt cũng cực kỳ ảo diệu, mỗi lần vung đao, ánh sáng xung quanh cũng như bị vặn vẹo, vốn cảm giác lưỡi đao còn cách thân thể hơn mười centimet, nhưng mà trên thực tế lúc này người đã bị trúng chiêu, dường như không trung bị rút ngắn lại một khoảng cách, trong nháy mắt chém vào thân thể.
Chẳng qua là võ công của hai cô gái này tuy rằng cũng xuất thần nhập hóa, nhưng Kim Cô Thần Sử kia vốn có bản lãnh lấy bất biến ứng vạn biến, chỉ thấy hắn từ không trung rơi xuống, trong miệng hét lớn một tiếng vù!
Ba người Tô Bằng ở trong bụi cây, chỉ thấy trên người thần sử kia, đột nhiên hiển hiện những văn tự giống như chữ khắc trên mộ bia, mà còn khoái đao của Lãnh Sương Nguyệt cùng với cô gái áo tím chém vào trên người người này, chỉ vang lên thanh âm kim khí, tuy rằng chém ở trên người đối phương nhưng lại không tạo thành chút thương tổn nào.
“Là hộ thân ma văn sao?
Tô Bằng vừa thấy, nhất thời nhíu mày, một màn này lại quen thuộc đến như thế, kỹ năng mà Kim Cô Thần Sử này thi triển, chính là một chiêu mà trang chủ Cổ Kiếm lúc ở trong Cổ Kiếm Sơn Trang đã từng thi triển qua kia.
Một chiêu này Tô Bằng về sau từ trong ghi chép của Cổ Kiếm đã hiểu rõ, phải hấp thu một lượng lớn máu người cùng với oán khí của những người chết thảm mới có thể tu luyện được, có thể nói, người có thể sử dụng một chiêu này đều là người mang tội nghiệt ngập trời.
Kim Cô Thần Sử này nếu có thể sử dụng tà thuật này, như vậy người bị hắn giết hẳn là không có dừng lại ở số ít.
Thân thể Kim Cô Thần Sử đao thương bất nhập, nhất thời khiến Lãnh Sương Nguyệt cùng với phụ nhân áo tím kia phát ra một tiếng Ơ?, hẳn là ngạc nhiên với bản lãnh đao thương bất nhập này.
Kim Cô Thần Sử hừ lạnh một tiếng, huy vũ Nguyệt Nha Sản, lại công kích hai cô gái này một lần nữa.
Chẳng qua là thân pháp của hai nữ nhân này đều nhanh đến quỷ mị, Nguyệt Nha Sản căn bản công kích không đến được hai người, đã bị hai người tránh thoát. Hai nàng tựa hồ cũng muốn xác nhận lại, một thanh loan đao, hai thanh khoái đao lại chém ở trên người Kim Cô Thần Sử lần nữa, nhưng mà vẫn chỉ vang lên thanh âm của kim khí, không có chém được.
“Anh Cô, ngươi đi trợ giúp những người khác đi, tên ngu si này cứ giao cho ta.
Dò xét thấy năng lực phòng ngự của người này rất mạnh, Lãnh Sương Nguyệt lập tức phán đoán người này chỉ có thể ngăn cản bản thân mình, có thêm nhiều người nữa cũng chỉ vô dụng.
Phụ nhân áo tím hết sức tin tưởng vào phán đoán của Lãnh Sương Nguyệt, thi triển khinh công lách mình ra ngoài, cùng với những người phục kích khác giao chiến, chỉ để lại Lãnh Sương Nguyệt một mình đối mặt với Kim Cô Thần Sử này.
Trên mặt Lãnh Sương Nguyệt nhìn không ra biểu tình, chẳng qua là loan đao trên tay đã thay đổi điểm rơi, đặc biệt chém tới các đốt ngón tay, yết hầu, hạ âm, hai mắt của Kim Cô Thần Sử.
Thần sử mặc dù có ma văn hộ thể, nhưng dường như trình độ tu luyện của hắn so với Cổ Kiếm còn kém xa, đối mặt với loại công kích này, tốc độ của hắn theo không kịp, rồi lại không thể không phòng, chỉ có thể dùng Nguyệt Nha Sản phòng vệ cho mình một không gian nhất định, ít nhất bảo vệ được trung tâm của thân thể.
Trong lúc nhất thời, người của Chân Thần Giáo cùng với người của Ma giáo đã giằng co với nhau.
“Tề huynh, chúng ta nên làm gì đây?
Lúc này hai bên hỗn chiến, cũng không có ai có tinh thần chú ý đến rừng cây bên này, Thái Tuấn Hoa trong bụi cây hỏi Tô Bằng.
“Tạm xem kỳ biến.
Tô Bằng nhìn chằm chằm chiến đoàn, trong miệng nói.
Thế cục lúc này của chiến đoàn đã chậm rãi rõ ràng, người của Chân Thần Giáo đánh cho người của ma giáo trở tay không kịp, mà còn thực lực cá nhân của người ma giáo vẫn so ra mạnh hơn một chút, đang từ từ lật ngược tình hình.
Nhưng mà nào có đơn giản như vậy?
Ở chỗ chiến đoàn, phía sau Chân Thần Giáo, một nam tử hơn ba mươi tuổi thân thể gầy còm thấp bé, mặc y phục vải bố, sau khi bắt đầu chiến đấu, trong miệng vẫn luôn không ngừng khép mở mặc niệm cái gì đó.
Người của Ma giáo có vài người bị thương, mà nam nhân nhỏ gầy vẫn luôn không có vọt tới chiến đấu, cho nên cũng chẳng có ai chú ý tới hắn.
Chỉ là lúc này, nam nhân nhỏ gầy này dường như rốt cuộc đã niệm xong khẩu quyết của mình, đột nhiên vươn hai tay ra.
“Hô...
Một đám sương mù màu đen không nhìn thấy bất kỳ tia sáng nào, đột nhiên xuất hiện ở giữa trận chiến, bao phủ toàn bộ chiến đoàn...
Nhưng Kim Cô Thần Sử kia không để cho nàng có cơ hội đó, một cái Nguyệt Nha Sản xuất ra từ không trung đánh tới.
Nguyệt Nha Sản kia thoạt nhìn có chút nặng nề, nếu là bị đánh trúng cho dù là đại hán vạm vỡ cũng có thể bị đánh cho nát mặt, huống chi cô gái áo trắng này chỉ là một cô nương yểu điệu.
Nhưng lúc này, cô gái áo trắng kia cũng không có cách nào tránh né được, chỉ có thể cố gắng chống đỡ một chiêu này.
Cũng may công lực của nàng cũng không yếu, chỉ thấy hai tay nàng vội vàng huy vũ, dải lụa màu đeo ở ống tay áo nhanh chóng quất trở về, hai tay nàng múa máy cộng thêm nội lực, dải lụa màu phấn hồng thật dài kia bao quanh co rút lại, cuối cùng tạo thành một quả cầu vải nhiều màu rực rữ, đón nhận Nguyệt Nha Sản của tên Kim Cô Thần Sử kia.
“Oành!
Một thanh âm vang lên giống như thuốc nổ phá núi, bên trong quả cầu vải nhiều màu của cô gái áo trắng chứa đầy nội lực độc môn, mà còn Kim Cô Thần Sử thi triển toàn lực, lực va chạm giữa hai người lập tức phát ra kết quả giống như sao hỏa đụng trái đất.
Nội lực bí hiểm của cô gái áo trắng kia, tạo thành hiệu quả làm nội lực bị chếch đi, khiến uy lực công kích của Kim Cô Thần Sử giảm bớt đi không nhỏ, nhưng dù sao nàng là bị đánh lén, lại thêm hai chân không có đứng vững dưới mặt đất, không có chỗ để hóa giải lực lượng, còn đang ở trong hoàn cảnh xấu, cho nên quả cầu vải nhiều màu trên tay nàng bị nội lực của Nguyệt Nha Sản kích thích với nội lực của chính nàng, hóa thành các mảnh vụn nhỏ đầy trời, nhưng ít nhiều cũng chặn lại được công kích của đối phương. Cô gái áo trắng rất nhanh đã hạ xuống, chỉ phun ra một ngụm máu nhỏ, bị một chút nội thương.
Kim Cô Thần Sử theo sát phía sau cũng rơi xuống, hắn ở trên không trung lại huy vũ binh khí lần nữa, muốn truy kích cô gái áo trắng này.
Cô gái áo trắng lại không có chút nào ngừng lại, hai chân vừa mới rơi xuống đất giống như là quỷ mị bay về phía sau, không có liều mạng với Kim Cô Thần Sử này. Đệ tử ma giáo chung quanh nàng cũng kịp thời phản ứng, rút binh khí ra phóng về phía Kim Cô Thần Sử.
Bịch!
Lúc này trên không trung, lại rơi xuống mấy người, chính là các đệ tử ma giáo lúc trước đã lên khe cốc, mấy người bọn họ người nào người nấy đều bị thương, sắc mặt thoạt nhìn cực kỳ khó coi.
Sa Thiên Âu cũng rơi xuống, chẳng qua là người này tuy rằng sắc mặt xem ra khó coi, trên thực tế không có bị thương gì cả. Dường như lúc hắn nhảy lên đã rất cẩn thận, mà còn ngăn chặn hắn, là một đại hán đầu trọc, sử dụng chính là hai nắm đấm của mình, tuy rằng thế mạnh lức lớn nhưng không có đả thương được Sa Thiên Âu.
Mà lúc này, những người của Chân Thần Giáo phía trên khe rãnh, tất cả cũng đã nhảy xuống, các thành viên Chân Thần Giáo mai phục tại phụ cận lúc trước cũng đã xuất hiện toàn bộ, cùng với người của ma giáo chiến thành một đoàn.
Ba người Tô Bằng cùng với Thái Tuấn Hoa và Lương Úy, ở trong bụi cây nhìn xem rõ ràng, chỉ thấy Kim Cô Thần Sử vừa mới rơi xuống kia, Lãnh Sương Nguyệt cùng với phụ nhân mặc trang phục màu tím ở bên cạnh nàng lập tức tiến lên nghênh đón.
Trong tay Lãnh Sương Nguyệt còn cầm lấy một thanh loan đao, cũng không phải là thanh loan đao trong suốt bị Tô Bằng cướp đi kia, loan đao sử dụng lúc này toàn bộ thân đao sáng tỏ giống như ánh trăng, dường như không ngừng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, thoạt nhìn đã rét lạnh bức người, hẳn cũng là một thần binh lợi khí. Mà còn cô gái áo tím kia, sử dụng song đao, hai tay nàng nắm tiểu loan đao giống như trăng khuyết nhỏ, có điểm giống Tiểu Đao của dân tộc du mục lúc làm thịt dê bò, dài không quá mười phân, nhưng hàn quang rực rỡ, vàng đá hẳn cũng bị cắt gọt sạch.
Mỗi chiêu của nàng, sâu một tấc hiểm một tấc, thân thể giống như muốn chôn kẻ địch vào trong ngực luôn, không ngừng trảm kích, công kích cực kỳ dũng mãnh.
Loan đao của Lãnh Sương Nguyệt cũng cực kỳ ảo diệu, mỗi lần vung đao, ánh sáng xung quanh cũng như bị vặn vẹo, vốn cảm giác lưỡi đao còn cách thân thể hơn mười centimet, nhưng mà trên thực tế lúc này người đã bị trúng chiêu, dường như không trung bị rút ngắn lại một khoảng cách, trong nháy mắt chém vào thân thể.
Chẳng qua là võ công của hai cô gái này tuy rằng cũng xuất thần nhập hóa, nhưng Kim Cô Thần Sử kia vốn có bản lãnh lấy bất biến ứng vạn biến, chỉ thấy hắn từ không trung rơi xuống, trong miệng hét lớn một tiếng vù!
Ba người Tô Bằng ở trong bụi cây, chỉ thấy trên người thần sử kia, đột nhiên hiển hiện những văn tự giống như chữ khắc trên mộ bia, mà còn khoái đao của Lãnh Sương Nguyệt cùng với cô gái áo tím chém vào trên người người này, chỉ vang lên thanh âm kim khí, tuy rằng chém ở trên người đối phương nhưng lại không tạo thành chút thương tổn nào.
“Là hộ thân ma văn sao?
Tô Bằng vừa thấy, nhất thời nhíu mày, một màn này lại quen thuộc đến như thế, kỹ năng mà Kim Cô Thần Sử này thi triển, chính là một chiêu mà trang chủ Cổ Kiếm lúc ở trong Cổ Kiếm Sơn Trang đã từng thi triển qua kia.
Một chiêu này Tô Bằng về sau từ trong ghi chép của Cổ Kiếm đã hiểu rõ, phải hấp thu một lượng lớn máu người cùng với oán khí của những người chết thảm mới có thể tu luyện được, có thể nói, người có thể sử dụng một chiêu này đều là người mang tội nghiệt ngập trời.
Kim Cô Thần Sử này nếu có thể sử dụng tà thuật này, như vậy người bị hắn giết hẳn là không có dừng lại ở số ít.
Thân thể Kim Cô Thần Sử đao thương bất nhập, nhất thời khiến Lãnh Sương Nguyệt cùng với phụ nhân áo tím kia phát ra một tiếng Ơ?, hẳn là ngạc nhiên với bản lãnh đao thương bất nhập này.
Kim Cô Thần Sử hừ lạnh một tiếng, huy vũ Nguyệt Nha Sản, lại công kích hai cô gái này một lần nữa.
Chẳng qua là thân pháp của hai nữ nhân này đều nhanh đến quỷ mị, Nguyệt Nha Sản căn bản công kích không đến được hai người, đã bị hai người tránh thoát. Hai nàng tựa hồ cũng muốn xác nhận lại, một thanh loan đao, hai thanh khoái đao lại chém ở trên người Kim Cô Thần Sử lần nữa, nhưng mà vẫn chỉ vang lên thanh âm của kim khí, không có chém được.
“Anh Cô, ngươi đi trợ giúp những người khác đi, tên ngu si này cứ giao cho ta.
Dò xét thấy năng lực phòng ngự của người này rất mạnh, Lãnh Sương Nguyệt lập tức phán đoán người này chỉ có thể ngăn cản bản thân mình, có thêm nhiều người nữa cũng chỉ vô dụng.
Phụ nhân áo tím hết sức tin tưởng vào phán đoán của Lãnh Sương Nguyệt, thi triển khinh công lách mình ra ngoài, cùng với những người phục kích khác giao chiến, chỉ để lại Lãnh Sương Nguyệt một mình đối mặt với Kim Cô Thần Sử này.
Trên mặt Lãnh Sương Nguyệt nhìn không ra biểu tình, chẳng qua là loan đao trên tay đã thay đổi điểm rơi, đặc biệt chém tới các đốt ngón tay, yết hầu, hạ âm, hai mắt của Kim Cô Thần Sử.
Thần sử mặc dù có ma văn hộ thể, nhưng dường như trình độ tu luyện của hắn so với Cổ Kiếm còn kém xa, đối mặt với loại công kích này, tốc độ của hắn theo không kịp, rồi lại không thể không phòng, chỉ có thể dùng Nguyệt Nha Sản phòng vệ cho mình một không gian nhất định, ít nhất bảo vệ được trung tâm của thân thể.
Trong lúc nhất thời, người của Chân Thần Giáo cùng với người của Ma giáo đã giằng co với nhau.
“Tề huynh, chúng ta nên làm gì đây?
Lúc này hai bên hỗn chiến, cũng không có ai có tinh thần chú ý đến rừng cây bên này, Thái Tuấn Hoa trong bụi cây hỏi Tô Bằng.
“Tạm xem kỳ biến.
Tô Bằng nhìn chằm chằm chiến đoàn, trong miệng nói.
Thế cục lúc này của chiến đoàn đã chậm rãi rõ ràng, người của Chân Thần Giáo đánh cho người của ma giáo trở tay không kịp, mà còn thực lực cá nhân của người ma giáo vẫn so ra mạnh hơn một chút, đang từ từ lật ngược tình hình.
Nhưng mà nào có đơn giản như vậy?
Ở chỗ chiến đoàn, phía sau Chân Thần Giáo, một nam tử hơn ba mươi tuổi thân thể gầy còm thấp bé, mặc y phục vải bố, sau khi bắt đầu chiến đấu, trong miệng vẫn luôn không ngừng khép mở mặc niệm cái gì đó.
Người của Ma giáo có vài người bị thương, mà nam nhân nhỏ gầy vẫn luôn không có vọt tới chiến đấu, cho nên cũng chẳng có ai chú ý tới hắn.
Chỉ là lúc này, nam nhân nhỏ gầy này dường như rốt cuộc đã niệm xong khẩu quyết của mình, đột nhiên vươn hai tay ra.
“Hô...
Một đám sương mù màu đen không nhìn thấy bất kỳ tia sáng nào, đột nhiên xuất hiện ở giữa trận chiến, bao phủ toàn bộ chiến đoàn...
/787
|