Vị Lỗ Ban tiên sinh này, thời đại sinh sống, cũng không phải Lỗ quốc thời Xuân Thu Chiến quốc, mà là một vương triều thống nhất tên là “Việt”.
Lúc đó, hoàng quyền đại lục chính là nhất thống, cũng không giống như là bây giờ, cục diện quần hùng cắt cứ.
Ở trong triều Việt, Lỗ Ban với tư chất ngút trời, đã trở thành nhất đại thiên công, nghe nói, chim gỗ hắn tùy ý chế tạo, có thể kêu, hơn nữa bay lượn trên bầu trời, ba tháng cũng chưa rơi xuống.
Phàm là chuyện của công tượng, hắn chỉ cần liếc mắt một cái, sẽ không có không nhìn ra nguyên lý, hơn nữa lập tức có thể mô phỏng, hơn nữa thăng cấp.
Đồ vật hắn chế tạo, không biết có bao nhiêu, các loại xe gỗ trong truyền thuyết, đều là chút chuyện nhỏ, thậm chí hắn còn bắt tay với một vài thuật sĩ nổi tiếng, chế tạo ra cơ quan rối có trí lực, những cơ quan rối kia, cũng không thua kém trí lực của nhân loại. Hơn nữa khéo léo đến mức có thể tự mình sửa chữa, thậm chí thăng cấp trình độ thân thể của mình, trung tâm của nó, chỉ là một con vịt có thể đạp bàn đạp động lực rất nhỏ mà thôi.
Lỗ Ban phát triển cơ quan thuật đến cực hạn. Nhưng mà, bởi vì cuộc sống mệt mỏi, cuối cùng hắn vẫn bị hoàng thất Việt Quốc chú ý tới.
Lúc ấy, ở Việt Quốc, có một hoàng đế giống như Tần Thủy Hoàng, tên là Tôn Hoàng, trước Việt Tôn Hoàng, toàn bộ đại lục vẫn tồn tại một số quốc gia khác, nhưng Việt Tôn Hoàng xua quân tám hướng, bình định bốn biển, trở thành thiên cổ nhất đế.
Chỉ là lúc Việt Tôn Hoàng vạn tuổi, lại vô cùng lo lắng, càng là hoàng đế có chiến tích to lớn, lại càng coi trọng hậu sự của mình.
Việt Tôn Hoàng hết sức sợ hãi bản thân sau khi chết bị người trộm mộ, cho nên muốn tìm người giỏi tay nghề lợi hại nhất trong thiên hạ, xây dựng hoàng lăng khó có thể trộm mộ nhất trên thế gian này cho mình.
Còn Lỗ Ban, là người cùng thời lúc đó với Việt Tôn Hoàng, lúc đó Lỗ Ban khoảng chừng bốn mươi lăm tuổi, cho dù là kỹ năng hya là lý luận lắng đọng đều là giai đoạn thành thục nhất, cho nên rất được Việt Tôn Hoàng coi trọng, nghe đồn muốn hắn xây dựng hoàng lăng cho Việt Tôn Hoàng.
Lỗ Ban tự mình hiểu rõ, hắn biết từ xưa đế vương lòng đa nghi rất nặng, nếu như mình xây dựng hoàng lăng, e rằng không thể nào sống sót trở ra, trước khi đi vào trong hoàng lăng, bèn đem tâm đắc cả đời của mình, khắc vào trong di thư Lỗ công, để lại cho con cháu của mình, sau đó tự mình ứng tuyển đi xây dựng hoàng lăng cho Việt Tôn Hoàng.
Lần xây dựng này, chính là thời gian mười ba năm, mới xây dựng được một phần của lăng mộ.
Khi đó, Việt Tôn Hoàng đã vào tuổi xế chiều, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu dùng lăng mộ, bọn người Lỗ Ban mặc dù xây lăng mộ thành cửu tử nhất sinh, khiến người khác tuyệt đối không tìm được di thể Việt Tôn Hoàng, nhưng bọn họ cũng biết, một khi lăng mộ xây xong, cũng chính là giờ chết của bọn họ.
Vì vậy Lỗ Ban dẫn đầu những công tượng này, xây dựng một thông đạo cơ quan bí mật, có thể vào lúc lăng mộ đóng lại, có thể tìm được một con đường sống.
Đồng thời, hắn lại thông qua bản thân, cùng với pháp sư ở bên cạnh Việt Tôn Hoàng, có chút bội phục tài nghệ Lỗ Ban, nói cho Việt Tôn Hoàng biết trong lăng mộ không thể sát sinh, cần phải chôn sống những công tượng này, mới có thể giữ được phong thuỷ của lăng mộ.
Việt Tôn Hoàng tin theo lời bọn họ nói, còn bọn người Lỗ Ban, cũng vào lúc lăng mộ đóng lại, giành giật được một con đường sống chạy ra khỏi lăng mộ.
Đáng tiếc, ở trong, công tượng Lỗ Ban dẫn đầu, xuất hiện một tên phản đồ, tên phản đồ vì không muốn lấy thân mạo hiểm, đi đến cáo mật với Việt Tôn Hoàng.
Việt Tôn Hoàng nghe thế giận dữ, hạ lệnh tra rõ, quả nhiên đã tìm thấy thông đạo bí mật kia, hắn bảo binh sĩ dùng bùn cát đá tảng lấp kín thông đạo kia.
Nhưng bởi vì Việt Tôn Hoàng vô cùng tin tưởng pháp sư, cho nên không trực tiếp giết bọn người Lỗ Ban, mà là nhốt bọn họ ở bne trong, Việt Tôn Hoàng lúc này cũng đã chỉ còn hơi tàn, phải đợi đến sau khi mình chết, chôn sống bọn người Lỗ Ban này.
Không lâu, Việt Tôn Hoàng băng hà, được chôn cất ở trong hoàng lăng, bọn người Lỗ Ban đều bị chôn sống.
Trong những công tượng kia, trong sự sợ hãi tuyệt vọng, đã xảy ra một loạt thảm kịch, chuyện người giết người quả thật đã xảy ra.
Có điều Lỗ Ban đối với lăng mộ vô cùng hiểu rõ, sớm tìm một nơi một mình chờ chết, không muốn cùng những công tượng hỗn tạp kia cùng rơi vào trong hỗn loạn, yên tĩnh chờ đợi cái chết.
Nhưng mà, Lỗ Ban lại không có chờ đợi cái chết, mà lại đợi được một đám “dị nhân”.
Theo như những gì Lỗ Ban ghi lại, sau hai ngày hắn đói bụng, vốn có chút choáng váng, nhưng rồi chợt phát hiện, trước người mình, có một người tướng mạo khác thường.
Người này những phần khác không có gì khác biệt so với người bình thường, chỉ là trên trán, lại có thêm một con mắt.
Lỗ Ban lúc này bị dọa nhảy dựng, sau đó căn cứ Lỗ Ban ghi lại, chỉ cảm giác thân thể của mình hóa thành ánh chớp màu lam, cứ như vậy trực tiếp xuyên qua tầng đất lăng mộ mấy ngàn thước, trở lại trên mặt đất.
Sau đó, Lỗ Ban nói bọn họ cưỡi một loại phương tiện giao thông kỳ lạ có thể bay, đi tới một chỗ thần kỳ.
Chỗ thần kỳ chính là một thung lũng, giống loài bên trong rất khác với bên ngoài, có rất nhiều sinh vật nguy hiểm, nhưng những sinh vật này đối với người ba mắt mà nói, lại vô cùng nhẹ nhàng có thể đối phó.
Người ba mắt bình thường sức lực chỉ là lớn hơn người thường một chút mà thôi. Không nhìn ra điểm gì khác biệt khác, nhưng khi đôi mắt thứ ba của hắn mở ra, sẽ có năng lực kỳ dị dời núi lấp biển. Trong nháy mắt, đã giết chết những động vật to lớn kia, đều là sử dụng quy luật sức mạnh đơn giản nhất.
Chỉ là tính tình người ba mắt khá nhã nhặn, trên cơ bản sẽ không giết chết động vật, chỉ là dạy dỗ những động vật to lớn lao vào tấn công họ một chút mà thôi, ở trong bí cảnh này, có không ít người ba mắt tồn tại.
Lỗ Ban bị mang đến nơi đây, người ba mắt rất thành khẩn rất lễ phép cho hắn một vài tư liệu phiên dịch thành ngôn ngữ hắn có thể hiểu, nói cho hắn biết đây là kỹ thuật công tượng của người ba mắt, Tô Bằng hoài nghi đây là khoa học kỹ thuật, nhưng Lỗ Ban lại ghi chép thành kỹ thuật công tượng, mời Lỗ Ban đọc thử.
Lỗ Ban học tập một hồi, mặc dù không hiểu rõ nguyên lý, nhưng vẫn bị rung động trước các loại kỹ thuật ứng dụng cao siêu.
Sau khi học tập được nửa năm, Lỗ Ban được dẫn đến nơi người ba mắt muốn hắn giúp, ở đó, có một cung điện to lớn giống như Kim Tự Tháp. Người ba mắt chính là muốn mời Lỗ Ban sửa chữa phi thuyền này, hơn nữa nói nếu như có thể tìm được nguyên liệu phù hợp trong thế giới này, mong Lỗ Ban xây dựng chế tạo thêm vài cung điện giống như vậy, đương nhiên, Lỗ Ban không cần tự mình động thủ, chỉ là đưa ra bản thiết kế, hơn nữa giải quyết vấn đề công trình là được rồi.
Lúc đó, hoàng quyền đại lục chính là nhất thống, cũng không giống như là bây giờ, cục diện quần hùng cắt cứ.
Ở trong triều Việt, Lỗ Ban với tư chất ngút trời, đã trở thành nhất đại thiên công, nghe nói, chim gỗ hắn tùy ý chế tạo, có thể kêu, hơn nữa bay lượn trên bầu trời, ba tháng cũng chưa rơi xuống.
Phàm là chuyện của công tượng, hắn chỉ cần liếc mắt một cái, sẽ không có không nhìn ra nguyên lý, hơn nữa lập tức có thể mô phỏng, hơn nữa thăng cấp.
Đồ vật hắn chế tạo, không biết có bao nhiêu, các loại xe gỗ trong truyền thuyết, đều là chút chuyện nhỏ, thậm chí hắn còn bắt tay với một vài thuật sĩ nổi tiếng, chế tạo ra cơ quan rối có trí lực, những cơ quan rối kia, cũng không thua kém trí lực của nhân loại. Hơn nữa khéo léo đến mức có thể tự mình sửa chữa, thậm chí thăng cấp trình độ thân thể của mình, trung tâm của nó, chỉ là một con vịt có thể đạp bàn đạp động lực rất nhỏ mà thôi.
Lỗ Ban phát triển cơ quan thuật đến cực hạn. Nhưng mà, bởi vì cuộc sống mệt mỏi, cuối cùng hắn vẫn bị hoàng thất Việt Quốc chú ý tới.
Lúc ấy, ở Việt Quốc, có một hoàng đế giống như Tần Thủy Hoàng, tên là Tôn Hoàng, trước Việt Tôn Hoàng, toàn bộ đại lục vẫn tồn tại một số quốc gia khác, nhưng Việt Tôn Hoàng xua quân tám hướng, bình định bốn biển, trở thành thiên cổ nhất đế.
Chỉ là lúc Việt Tôn Hoàng vạn tuổi, lại vô cùng lo lắng, càng là hoàng đế có chiến tích to lớn, lại càng coi trọng hậu sự của mình.
Việt Tôn Hoàng hết sức sợ hãi bản thân sau khi chết bị người trộm mộ, cho nên muốn tìm người giỏi tay nghề lợi hại nhất trong thiên hạ, xây dựng hoàng lăng khó có thể trộm mộ nhất trên thế gian này cho mình.
Còn Lỗ Ban, là người cùng thời lúc đó với Việt Tôn Hoàng, lúc đó Lỗ Ban khoảng chừng bốn mươi lăm tuổi, cho dù là kỹ năng hya là lý luận lắng đọng đều là giai đoạn thành thục nhất, cho nên rất được Việt Tôn Hoàng coi trọng, nghe đồn muốn hắn xây dựng hoàng lăng cho Việt Tôn Hoàng.
Lỗ Ban tự mình hiểu rõ, hắn biết từ xưa đế vương lòng đa nghi rất nặng, nếu như mình xây dựng hoàng lăng, e rằng không thể nào sống sót trở ra, trước khi đi vào trong hoàng lăng, bèn đem tâm đắc cả đời của mình, khắc vào trong di thư Lỗ công, để lại cho con cháu của mình, sau đó tự mình ứng tuyển đi xây dựng hoàng lăng cho Việt Tôn Hoàng.
Lần xây dựng này, chính là thời gian mười ba năm, mới xây dựng được một phần của lăng mộ.
Khi đó, Việt Tôn Hoàng đã vào tuổi xế chiều, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu dùng lăng mộ, bọn người Lỗ Ban mặc dù xây lăng mộ thành cửu tử nhất sinh, khiến người khác tuyệt đối không tìm được di thể Việt Tôn Hoàng, nhưng bọn họ cũng biết, một khi lăng mộ xây xong, cũng chính là giờ chết của bọn họ.
Vì vậy Lỗ Ban dẫn đầu những công tượng này, xây dựng một thông đạo cơ quan bí mật, có thể vào lúc lăng mộ đóng lại, có thể tìm được một con đường sống.
Đồng thời, hắn lại thông qua bản thân, cùng với pháp sư ở bên cạnh Việt Tôn Hoàng, có chút bội phục tài nghệ Lỗ Ban, nói cho Việt Tôn Hoàng biết trong lăng mộ không thể sát sinh, cần phải chôn sống những công tượng này, mới có thể giữ được phong thuỷ của lăng mộ.
Việt Tôn Hoàng tin theo lời bọn họ nói, còn bọn người Lỗ Ban, cũng vào lúc lăng mộ đóng lại, giành giật được một con đường sống chạy ra khỏi lăng mộ.
Đáng tiếc, ở trong, công tượng Lỗ Ban dẫn đầu, xuất hiện một tên phản đồ, tên phản đồ vì không muốn lấy thân mạo hiểm, đi đến cáo mật với Việt Tôn Hoàng.
Việt Tôn Hoàng nghe thế giận dữ, hạ lệnh tra rõ, quả nhiên đã tìm thấy thông đạo bí mật kia, hắn bảo binh sĩ dùng bùn cát đá tảng lấp kín thông đạo kia.
Nhưng bởi vì Việt Tôn Hoàng vô cùng tin tưởng pháp sư, cho nên không trực tiếp giết bọn người Lỗ Ban, mà là nhốt bọn họ ở bne trong, Việt Tôn Hoàng lúc này cũng đã chỉ còn hơi tàn, phải đợi đến sau khi mình chết, chôn sống bọn người Lỗ Ban này.
Không lâu, Việt Tôn Hoàng băng hà, được chôn cất ở trong hoàng lăng, bọn người Lỗ Ban đều bị chôn sống.
Trong những công tượng kia, trong sự sợ hãi tuyệt vọng, đã xảy ra một loạt thảm kịch, chuyện người giết người quả thật đã xảy ra.
Có điều Lỗ Ban đối với lăng mộ vô cùng hiểu rõ, sớm tìm một nơi một mình chờ chết, không muốn cùng những công tượng hỗn tạp kia cùng rơi vào trong hỗn loạn, yên tĩnh chờ đợi cái chết.
Nhưng mà, Lỗ Ban lại không có chờ đợi cái chết, mà lại đợi được một đám “dị nhân”.
Theo như những gì Lỗ Ban ghi lại, sau hai ngày hắn đói bụng, vốn có chút choáng váng, nhưng rồi chợt phát hiện, trước người mình, có một người tướng mạo khác thường.
Người này những phần khác không có gì khác biệt so với người bình thường, chỉ là trên trán, lại có thêm một con mắt.
Lỗ Ban lúc này bị dọa nhảy dựng, sau đó căn cứ Lỗ Ban ghi lại, chỉ cảm giác thân thể của mình hóa thành ánh chớp màu lam, cứ như vậy trực tiếp xuyên qua tầng đất lăng mộ mấy ngàn thước, trở lại trên mặt đất.
Sau đó, Lỗ Ban nói bọn họ cưỡi một loại phương tiện giao thông kỳ lạ có thể bay, đi tới một chỗ thần kỳ.
Chỗ thần kỳ chính là một thung lũng, giống loài bên trong rất khác với bên ngoài, có rất nhiều sinh vật nguy hiểm, nhưng những sinh vật này đối với người ba mắt mà nói, lại vô cùng nhẹ nhàng có thể đối phó.
Người ba mắt bình thường sức lực chỉ là lớn hơn người thường một chút mà thôi. Không nhìn ra điểm gì khác biệt khác, nhưng khi đôi mắt thứ ba của hắn mở ra, sẽ có năng lực kỳ dị dời núi lấp biển. Trong nháy mắt, đã giết chết những động vật to lớn kia, đều là sử dụng quy luật sức mạnh đơn giản nhất.
Chỉ là tính tình người ba mắt khá nhã nhặn, trên cơ bản sẽ không giết chết động vật, chỉ là dạy dỗ những động vật to lớn lao vào tấn công họ một chút mà thôi, ở trong bí cảnh này, có không ít người ba mắt tồn tại.
Lỗ Ban bị mang đến nơi đây, người ba mắt rất thành khẩn rất lễ phép cho hắn một vài tư liệu phiên dịch thành ngôn ngữ hắn có thể hiểu, nói cho hắn biết đây là kỹ thuật công tượng của người ba mắt, Tô Bằng hoài nghi đây là khoa học kỹ thuật, nhưng Lỗ Ban lại ghi chép thành kỹ thuật công tượng, mời Lỗ Ban đọc thử.
Lỗ Ban học tập một hồi, mặc dù không hiểu rõ nguyên lý, nhưng vẫn bị rung động trước các loại kỹ thuật ứng dụng cao siêu.
Sau khi học tập được nửa năm, Lỗ Ban được dẫn đến nơi người ba mắt muốn hắn giúp, ở đó, có một cung điện to lớn giống như Kim Tự Tháp. Người ba mắt chính là muốn mời Lỗ Ban sửa chữa phi thuyền này, hơn nữa nói nếu như có thể tìm được nguyên liệu phù hợp trong thế giới này, mong Lỗ Ban xây dựng chế tạo thêm vài cung điện giống như vậy, đương nhiên, Lỗ Ban không cần tự mình động thủ, chỉ là đưa ra bản thiết kế, hơn nữa giải quyết vấn đề công trình là được rồi.
/787
|