Lúc này được Lương Úy nhắc nhở, hai mắt Tô Bằng tập trung nội lực, nhìn vào mấy thi thể bên trên.
Chỉ nhìn thoáng qua, Tô Bằng lập tức có chút buồn nôn, chỉ thấy làn da của những thi thể này, dường như vừa mới chết không lâu, vẫn chưa hoàn toàn thối rữa, thế nhưng thân thể giống như bị ngâm trong bọt nước, phình to hơn người bình thường gấp đôi.
Nhưng đây không phải điểm khiến người khác cảm thấy da đầu tê dại, khiến người khác thực sự cảm giác không rét mà run, là trên người bốn năm thi thể kia, đều có thể mơ hồ nhìn thấy có một loại côn trùng to lớn màu xanh không ngừng nhúc nhích bên trong thi thể, những con côn trùng mập mạp đó, đường kính đều hơn hai mươi centimet, trong một thi thể có một con, lúc này đang cựa quậy hết sức dữ dội.
Nhìn thấy tình cảnh này, thật giống như những thi thể lên men kia là thức ăn của những con côn trùng này.
Tô Bằng nhìn thấy cảnh tượng này, sau lưng rét run một trận, đồng thời, hắn cũng kịp phản ứng, trước đó mình nghe thấy những sinh vật to lớn bay lượn kia là những thứ gì.
“Cẩn thận! Trong này có thể có con ngài khổng lồ!”
Tô Bằng cố gắng hạ thấp giọng, nhắc nhở hai người Lương Úy cùng Thái Tuấn Hoa.
Tô Bằng suy đoán vô cùng đơn giản, trong kiến thức sinh học ít ỏi của hắn, nhìn thấy những con côn trùng mập mạp lên men trên thi thể đã chợt liên tưởng tới, sau khi những con côn trùng này trưởng thành, nhất định sẽ làm kén, chỉ là rõ ràng không phải là ấu trùng bươm bướm, ngược lại tám chín phần mười trở thành con ngài.
Chính là những con ngài luôn tụ tập thành đàn, bu vào ánh đèn đường sáng tron đêm hè.
Quả nhiên, lời của Tô Bằng vừa nói xong, chợt nghe thấy những sinh vật to lớn bay lượn không theo quỹ đạo nguyên tắc nào trên không trung, từ góc nào đó trong hang động, lao vào phía ba người Tô Bằng.
Nương theo ánh sáng ngọn đuốc, đám người Tô Bằng cũng nhìn rõ ràng, thứ bay tới rốt cuộc là con gì.
Đó là những con ngài khổng lồ có chừng hai mươi con, thân thể to lớn dài trên một mét hoặc là hơn nữa, thân thể biến thành màu vàng nâu, trên cánh có một hình dạng giống như đầu người!
Âm thanh vỗ cánh của những con ngài này cũng không to lắm, chỉ khi tiếp cận, mới có thể cảm giác thấy âm thanh vỗ cánh này, những con ngài kia, ban đầu thoạt nhìn đều giống như những đầu lâu thu nhỏ, hơn nữa dưới miệng trên mặt mang theo ống khí rất dài, hơn nữa thoạt nhìn có thể sánh ngang với bắp chân của người trưởng thành, đủ khiến cho người khác trong lòng run sợ.
“Quái vật gì vậy?”
Nhìn thấy những con ngài này, Lương Úy đã bị dọa đến sửng sốt, không có nữ nhân nào, thích những sinh vật giống như thế này, huống chi là khổng lồ như vậy, đáng sợ như vậy?
Còn Thái Tuấn Hoa, cũng đột nhiên biến sắc.
Hắn cũng là người có mắt nhìn, nơi đây xuất hiện những con ngài khổng lồ đáng sợ như vậy, hơn nữa trước đó nhìn thấy thi thể trên thạch nhũ, đã nói rõ, những con ngài này, đại khái không phải là động vật ăn chay gì.
Ba người Tô Bằng lúc này đều đang trên bè gỗ, không gian có thể thi triển thật sự là quá nhỏ, căn bản không cách nào xê dịch, nếu những con vật khổng lồ ăn thịt người kia lao tới, ba người bọn họ có thể sẽ rơi xuống nước.
Lúc này toàn bộ hang động đều là dòng nước chảy xiết, một khi rơi xuống nước, với nhiệt độ của nước, mặc dù ba người võ công nội lực đều rất mạnh, cũng chưa chắc dám nói có thể bơi được đến nơi.
Càng không cần nhắc đến, nếu như nơi này đã xuất hiện quái vật ngài đáng sợ hung hãn như vậy, dưới nước có thể còn có thứ gì càng nguy hiểm hơn không?
Đám ngài khổng lồ giết người đáng sợ bên trên đỉnh đầu kia, lượn lờ trong không trung, mắt thấy muốn lao xuống.
“Lương Úy, mau ném đuốc đi!”
Tô Bằng lúc này, đột nhiên lớn tiếng hô một tiếng.
Lương Úy nghe thế, thân thể run lên, bản năng không muốn ở trong tình hình đáng sợ như vậy ném đi nguồn sáng duy nhất.
Có điều nàng cũng lập tức kịp phản ứng, những con ngài này mặc dù rất lớn, nhưng mà dù sao cũng là con ngài, bản chất lao vào ánh sáng, lúc này mình cầm đuốc trên tay, là nguồn sáng rạng ngời nhất trong hang động, những con ngài kia nhất định sẽ lao về phía mình.
Nhưng mà ném đuốc đi rồi, không có nghĩa là những con ngài khổng lồ kia sẽ không tấn công bọn họ nữa, dù sao những ấu trùng giống như bướm kia, đều ăn thịt người.
Ném đuốc đi, thị lực của đám người Tô Bằng sẽ giảm mạnh, vẫn thật không biết nên ném đi hay giữ lại mới tốt!
“Nghe theo Tề huynh!”
Thái Tuấn Hoa lúc này cũng hô lên, mặc dù hắn cũng lo lắng chốc lát không còn ánh sáng đám sinh vật khổng lồ này vẫn sẽ tấn công về phía bọn họ, nhưng dù sao cũng tốt hơn để một mình vợ mình bị đàn sinh vật này lao vào xâu xé.
Lương Úy nghe thế, thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn là vung tay lên, ném ngọn đuốc vào trong mạch nước ngầm ở đằng xa sau lưng.
Ngay khi trong nháy mắt cây đuốc bay khỏi, đám ngài to lớn khủng bố kia, cùng nhau lao vào nơi ném đuốc đi kia.
Thái Tuấn Hoa lúc này như muốn thót tim, những con ngài khủng bố kia toàn bộ bay tới, chỉ dựa vào ba người bọn họ thì không tài nào cản nổi được.
“Đừng nói chuyện!”
Lúc này, Tô Bằng thấp giọng nói với hai vợ chồng Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy, đồng thời nhanh tay mò vào trong ngực, lấy ra một lá bùa.
Gần như trong nháy mắt, Tô Bằng liền sử dụng sức mạnh pháp thuật của mình, kích hoạt lá bùa trên tay mình.
“Hô!”
Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy, lập tức cảm giác được, cả bè gỗ, đều bị một loại lực lượng thần bí bao phủ.
Thậm chí, mắt thường của bọn họ có thể nhìn thấy, chỉ thấy ba người Tô Bằng kể cả chiếc bè gỗ, đều được bao phủ trong ảo ảnh đá xanh không lồ.
Còn những con ngài kia, lúc này lại giống như là đột nhiên mất đi mục tiêu, tìm không thấy ba người Tô Bằng.
Tô Bằng ở trên bè gỗ, thấy một màn như vậy, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lá bùa hắn khởi động, chính là lần trước trong cửa hàng thần bí mở túi bùa lấy ra một lá bùa biến ảo “Đá xanh” !
Chỉ nhìn thoáng qua, Tô Bằng lập tức có chút buồn nôn, chỉ thấy làn da của những thi thể này, dường như vừa mới chết không lâu, vẫn chưa hoàn toàn thối rữa, thế nhưng thân thể giống như bị ngâm trong bọt nước, phình to hơn người bình thường gấp đôi.
Nhưng đây không phải điểm khiến người khác cảm thấy da đầu tê dại, khiến người khác thực sự cảm giác không rét mà run, là trên người bốn năm thi thể kia, đều có thể mơ hồ nhìn thấy có một loại côn trùng to lớn màu xanh không ngừng nhúc nhích bên trong thi thể, những con côn trùng mập mạp đó, đường kính đều hơn hai mươi centimet, trong một thi thể có một con, lúc này đang cựa quậy hết sức dữ dội.
Nhìn thấy tình cảnh này, thật giống như những thi thể lên men kia là thức ăn của những con côn trùng này.
Tô Bằng nhìn thấy cảnh tượng này, sau lưng rét run một trận, đồng thời, hắn cũng kịp phản ứng, trước đó mình nghe thấy những sinh vật to lớn bay lượn kia là những thứ gì.
“Cẩn thận! Trong này có thể có con ngài khổng lồ!”
Tô Bằng cố gắng hạ thấp giọng, nhắc nhở hai người Lương Úy cùng Thái Tuấn Hoa.
Tô Bằng suy đoán vô cùng đơn giản, trong kiến thức sinh học ít ỏi của hắn, nhìn thấy những con côn trùng mập mạp lên men trên thi thể đã chợt liên tưởng tới, sau khi những con côn trùng này trưởng thành, nhất định sẽ làm kén, chỉ là rõ ràng không phải là ấu trùng bươm bướm, ngược lại tám chín phần mười trở thành con ngài.
Chính là những con ngài luôn tụ tập thành đàn, bu vào ánh đèn đường sáng tron đêm hè.
Quả nhiên, lời của Tô Bằng vừa nói xong, chợt nghe thấy những sinh vật to lớn bay lượn không theo quỹ đạo nguyên tắc nào trên không trung, từ góc nào đó trong hang động, lao vào phía ba người Tô Bằng.
Nương theo ánh sáng ngọn đuốc, đám người Tô Bằng cũng nhìn rõ ràng, thứ bay tới rốt cuộc là con gì.
Đó là những con ngài khổng lồ có chừng hai mươi con, thân thể to lớn dài trên một mét hoặc là hơn nữa, thân thể biến thành màu vàng nâu, trên cánh có một hình dạng giống như đầu người!
Âm thanh vỗ cánh của những con ngài này cũng không to lắm, chỉ khi tiếp cận, mới có thể cảm giác thấy âm thanh vỗ cánh này, những con ngài kia, ban đầu thoạt nhìn đều giống như những đầu lâu thu nhỏ, hơn nữa dưới miệng trên mặt mang theo ống khí rất dài, hơn nữa thoạt nhìn có thể sánh ngang với bắp chân của người trưởng thành, đủ khiến cho người khác trong lòng run sợ.
“Quái vật gì vậy?”
Nhìn thấy những con ngài này, Lương Úy đã bị dọa đến sửng sốt, không có nữ nhân nào, thích những sinh vật giống như thế này, huống chi là khổng lồ như vậy, đáng sợ như vậy?
Còn Thái Tuấn Hoa, cũng đột nhiên biến sắc.
Hắn cũng là người có mắt nhìn, nơi đây xuất hiện những con ngài khổng lồ đáng sợ như vậy, hơn nữa trước đó nhìn thấy thi thể trên thạch nhũ, đã nói rõ, những con ngài này, đại khái không phải là động vật ăn chay gì.
Ba người Tô Bằng lúc này đều đang trên bè gỗ, không gian có thể thi triển thật sự là quá nhỏ, căn bản không cách nào xê dịch, nếu những con vật khổng lồ ăn thịt người kia lao tới, ba người bọn họ có thể sẽ rơi xuống nước.
Lúc này toàn bộ hang động đều là dòng nước chảy xiết, một khi rơi xuống nước, với nhiệt độ của nước, mặc dù ba người võ công nội lực đều rất mạnh, cũng chưa chắc dám nói có thể bơi được đến nơi.
Càng không cần nhắc đến, nếu như nơi này đã xuất hiện quái vật ngài đáng sợ hung hãn như vậy, dưới nước có thể còn có thứ gì càng nguy hiểm hơn không?
Đám ngài khổng lồ giết người đáng sợ bên trên đỉnh đầu kia, lượn lờ trong không trung, mắt thấy muốn lao xuống.
“Lương Úy, mau ném đuốc đi!”
Tô Bằng lúc này, đột nhiên lớn tiếng hô một tiếng.
Lương Úy nghe thế, thân thể run lên, bản năng không muốn ở trong tình hình đáng sợ như vậy ném đi nguồn sáng duy nhất.
Có điều nàng cũng lập tức kịp phản ứng, những con ngài này mặc dù rất lớn, nhưng mà dù sao cũng là con ngài, bản chất lao vào ánh sáng, lúc này mình cầm đuốc trên tay, là nguồn sáng rạng ngời nhất trong hang động, những con ngài kia nhất định sẽ lao về phía mình.
Nhưng mà ném đuốc đi rồi, không có nghĩa là những con ngài khổng lồ kia sẽ không tấn công bọn họ nữa, dù sao những ấu trùng giống như bướm kia, đều ăn thịt người.
Ném đuốc đi, thị lực của đám người Tô Bằng sẽ giảm mạnh, vẫn thật không biết nên ném đi hay giữ lại mới tốt!
“Nghe theo Tề huynh!”
Thái Tuấn Hoa lúc này cũng hô lên, mặc dù hắn cũng lo lắng chốc lát không còn ánh sáng đám sinh vật khổng lồ này vẫn sẽ tấn công về phía bọn họ, nhưng dù sao cũng tốt hơn để một mình vợ mình bị đàn sinh vật này lao vào xâu xé.
Lương Úy nghe thế, thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn là vung tay lên, ném ngọn đuốc vào trong mạch nước ngầm ở đằng xa sau lưng.
Ngay khi trong nháy mắt cây đuốc bay khỏi, đám ngài to lớn khủng bố kia, cùng nhau lao vào nơi ném đuốc đi kia.
Thái Tuấn Hoa lúc này như muốn thót tim, những con ngài khủng bố kia toàn bộ bay tới, chỉ dựa vào ba người bọn họ thì không tài nào cản nổi được.
“Đừng nói chuyện!”
Lúc này, Tô Bằng thấp giọng nói với hai vợ chồng Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy, đồng thời nhanh tay mò vào trong ngực, lấy ra một lá bùa.
Gần như trong nháy mắt, Tô Bằng liền sử dụng sức mạnh pháp thuật của mình, kích hoạt lá bùa trên tay mình.
“Hô!”
Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy, lập tức cảm giác được, cả bè gỗ, đều bị một loại lực lượng thần bí bao phủ.
Thậm chí, mắt thường của bọn họ có thể nhìn thấy, chỉ thấy ba người Tô Bằng kể cả chiếc bè gỗ, đều được bao phủ trong ảo ảnh đá xanh không lồ.
Còn những con ngài kia, lúc này lại giống như là đột nhiên mất đi mục tiêu, tìm không thấy ba người Tô Bằng.
Tô Bằng ở trên bè gỗ, thấy một màn như vậy, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lá bùa hắn khởi động, chính là lần trước trong cửa hàng thần bí mở túi bùa lấy ra một lá bùa biến ảo “Đá xanh” !
/787
|