Trong ngực Tô Bằng có một quyển y thuật, tên là "Dược Vương y kinh - tàn thiên", vừa vặn làm sao, có ghi lại một bài "Nghịch thuận ngũ thể thiên” về thể chất của thân thể con người.
“Dược Vương y kinh - tàn thiên” là y thuật, cũng không phải là bí tịch, cùng với bí tịch "Hóa vũ công” mà Tô Bằng đã dùng qua rất khác biệt, Tô Bằng đã tìm hiểu bộ y kinh này, nhưng y kinh cũng không biến mất, vẫn đang mang theo bên người Tô Bằng.
Lập tức, Tô Bằng bắt đầu tính toán, quyển sách trên người mình này tám chín phần mười là cái mà Phạm Kiến cần, nếu cho Phạm Kiến, độ thiện cảm chắc chắn sẽ tăng lên, nói không chừng còn có những thứ tốt khác.
Về phần Phạm Kiến làm thí nghiệm sinh hóa sẽ làm ra hậu quả gì, đã không còn ở trong sự tính toán của Tô Bằng, Tô Bằng xoay người lại, từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách hơi mỏng, nói với Phạm Kiến:
“Phạm sư thúc, Dược Vương y kinh như lời ngươi nói, có phải là quyển này hay không?"
“Cái gì? Trên người ngươi có Dược Vương y kinh?"
Phạm Kiến nghe xong, không khỏi kêu lên một tiếng, nhìn về phía quyển sách thật mỏng trong tay Tô Bằng kia, đưa tay bắt lấy.
Tô Bằng cũng chẳng có nắm chặt, để Phạm Kiến lấy đi, Phạm Kiến mở ra nhanh chóng nhìn qua vài chương, lập tức cười ha ha, nói:
"Tuyệt vời! Tuyệt vời! Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, Dược vương y kinh không ngờ lại ở trong tay ngươi!"
“Đây là một người bạn vong niên vốn là đại phu trong sơn trại, tặng cho vãn bối, Phạm sư thúc, y kinh này đối với ta mà nói, cũng rất quan trọng."
Tô Bằng khẽ cúi đầu xuống, nói với Phạm Kiến.
Phạm Kiến mặc dù có chút si mê, nhưng cũng không phải là người ngu ngốc, đạo lí đối nhân xử thế vẫn hiểu được một chút, nghe xong lời của Tô Bằng, không khỏi hơi chút trầm ngâm, cảm thấy nên cho Tô Bằng một chút đền bù tổn thất.
“Như vậy, y kinh này ở trong tay ngươi, cũng chỉ là phí của trời mà thôi, ngươi nhiều nhất chỉ có thể thành một lang băm mà thôi, đến trong tay ta nha, giá trị liền sẽ biến lớn..."
Phạm Kiến nói, sau đó trầm ngâm một hồi, nói:
“Mấy ngày nay, ta còn có một nghiên cứu, gần thành công rồi, sau khi thành công, ta sẽ đem thành quả nghiên cứu của ta cho ngươi một phần, coi như là đền bù tổn thất cho quyển Dược Vương y kinh được không?"
"Hả? Tiền bối xác định, thành quả nghiên cứu của ngươi không phải là loại vật này chứ?"
Ánh mắt Tô Bằng quét một vòng xuống đám thi thể dã thú mà Phạm Kiến đã giải phẫu kia, hỏi Phạm Kiến.
Phạm Kiến lắc đầu, nói:
“Là một ít đồ chơi có tính thực dụng, đến lúc đó ngươi sẽ biết, giá trị tuyệt đối sẽ không thấp hơn Dược Vương y kinh của ngươi đâu."
“Như thế được rồi, bảo kiếm tặng liệt sĩ mỹ nữ xứng anh hùng, y thư này vậy cứ giao cho sư thúc đi, cũng có thể khiến nó dùng được hết giá trị của mình."
Tô Bằng gật đầu nói, có thể sử dụng một quyển y thuật đã học qua đổi lại một lời hứa hẹn, đã khiến hắn cảm thấy có lời rồi.
"Ừm, được, được."
Phạm Kiến cầm lấy y thư, liên tục gật đầu nói.
Ngay lúc này, Tô Bằng thấy dưới góc trái tầm mắt truyền đến nhắc nhở: "Độ thiện của của Phạm Kiến đối với bạn tăng lên mười điểm."
“Tăng lên mười điểm?”Thật đúng là nhiều ghê..."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.
Phạm Kiến nóng lòng đọc Dược Vương y kinh tàn thiên, Tô Bằng đã có được lời hứa hẹn, cũng không định lưu lại nữa, bèn quay về chính điện Tử Hà Môn.
Trong đạo quán, Tô Bằng bẩm báo với Vân Đạo Tử một chút, Vân Đạo Tử gật đầu, bảo Tô Bằng lui xuống, đồng thời, Tô Bằng nhận được độ thiện cảm của Vân Đạo Tử đối với mình tăng lên hai điểm.
Bởi vì không có gì làm, Tô Bằng trở lại phòng trong trúc lâu của mình, sau khi tổng kết thành quả một ngày của mình, Tô Bằng đăng xuất khỏi trò chơi.
Sau khi đăng xuất, Tô Bằng thế nhưng cảm giác mình một trận sảng khoái tinh thần, cũng không biết có phải là do hôm nay ngộ được kiếm ý của Độc Cô Thắng, gián tiếp tăng lên điểm tinh thần của mình hay không.
Chẳng qua là, sau khi Tô Bằng đăng xuất, cũng không sốt ruột ra khỏi khoang trò chơi này, mà là rất bình tĩnh, trượt một cái thẻ bên trong dây lưng của mình ra.
Làm xong động tác bí ẩn này, Tô Bằng từ trong khoang trò chơi nhảy ra ngoài, duỗi lưng một cái, trong phòng máy lúc này chỉ còn có một mình hắn, hắn điền vào bảng tăng ca, giả vờ giống như muốn về phòng của mình, nhưng đang ở cửa gian phòng thì đã dừng bước chân lại.
Sờ lên túi tiền, vẻ mặt của Tô Bằng thật giống như mất đi đồ vật gì đó, lại trở về phụ cận khoang trò chơi.
Ở chung quanh khoang trò chơi, Tô Bằng cẩn thận quan sát hồi lâu, còn dùng tay di chuyển mấy cái khoang trò chơi, cuối cùng, giống như ở bên trong một khoang trò chơi phát hiện ra thẻ phòng của mình, sau khi nhặt được liền ra khỏi phòng máy, trở lại gian phòng của mình.
Sau khi trở lại phòng của mình, Tô Bằng ngồi ở trước bàn, nhìn bộ dáng thì là đang xem websites, thật ra thì trong đầu đang suy nghĩ về tin tức vừa rồi.
“Khoang trò chơi là cố định ở trong phòng, trừ phi sử dụng thiết bị cắt khổng lồ, nếu không không cách nào có thể đem khoang trò chơi chuyển ra khỏi phòng máy."
“Vừa rồi nhìn khoang trò chơi một chút, còn lắc lư một chút, nguyên liệu được sử dụng dường như cao siêu hơn cả dự đoán, bộ phận lắp ráp bên trong cũng nhẹ hơn dự tính của mình, giống như cũng không phải là cả khoang trò chơi đều là bộ phận mấu chốt, hẳn là có mấy cái bộ phận quan trọng mà thôi."
“Trước mắt không biết một phần bên trong khoang trò chơi đúng là không thể chia tách hay là như thế nào khác, nhưng trực giác cho biết, bộ phận mấu chốt bên trong hẳn là không lớn lắm."
“Nói lên một loại khả năng, bản thân khoang trò chơi có thể là để che dấu tai mắt người khác về một thứ gì đó hay không? Mà còn tác dụng chân chính của bộ trò chơi này là cái gì?"
Trong đầu Tô Bằng, không ngừng phân tích tin tức mới thu được vừa rồi, còn có các loại khả năng, cuối cùng ghi lại mấy điểm mấu chốt, sau đó Tô Bằng mới tắt websites, lên giường nằm.
...
Một đêm không lời.
...
Ngày hôm sau, Tô Bằng từ trong phòng tỉnh dậy, ngày hôm qua hắn cũng chỉ ngủ được một giờ, thời gian còn lại không ngừng nhớ lại một số kiến thức học được trong trò chơi, trình độ mô phỏng của trò chơi này đặc biệt cao, một số kiến thức học tập được trong trò chơi, có lẽ trong hiện thực có thể sử dụng được.
Sau khi đứng lên, hắn đi vào nhà ăn, thấy Quý Minh cùng với Tôn Thế Giai vẫn còn đang ngồi ăn, liền đi tới.
“Tô ca! Nghe nói ngươi hôm qua tăng ca thêm một ngày?"
Tôn Thế Giai nói với Tô Bằng, Tô Bằng khẽ gật đầu, ngày hôm qua dạ ngày nghỉ, nhưng là bởi vì vấn đề về nhiệm vụ, hắn vẫn tăng ca thêm một ngày không có đi ra ngoài.
“Tô ca, xem ra ngươi đã tìm được một nhiệm vụ không tệ đi? Ta thấy có một quy luật thế này nè, nhiệm vụ càng phức tạp khó hoàn thành thì phần thưởng cũng càng cao, Tô ca nhiệm vụ này ngươi làm lâu như vậy, phần thưởng nhất định rất phong phú."
Tôn Thế Giai cười nói với Tô Bằng.
“Ha ha, nói đùa sao?"
Tô Bằng nghe xong, không khỏi cười cười, nói:
“Không phải là nhiệm vụ to tát gì, ta gia nhập ngành tình báo Hắc Lang Nhĩ của hắc thủy quân, có một nhiệm vụ truy tìm, mấy ngày qua không thể gián đoạn."
Lời này của Tô Bằng thật thật giả giả, hắn quả thật đang làm nhiệm vụ của Hắc Lang Nhĩ, nhưng việc hắn làm bây giờ không quan hệ gì với lợi ích của hắc thủy quân, Tôn Thế Giai tuy rằng đã làm chung với Tô Bằng vài cái nhiệm vụ, nhưng bây giờ cũng là không thể tin tưởng, Tô Bằng muốn đem sự tồn tại của Tử Hà Môn giấu đi, làm lá bài tẩy của mình.
“Như vậy sao, vậy Tô ca ngươi cố gắng lên nhé, mới vừa rồi trò chuyện với Qúy ca, Qúy ca đã tiến vào đội kỵ binh của hắc thủy quân."
Tôn Thế Giai nói với Tô Bằng, Tô Bằng nghe xong nhìn Quý Minh, Quý Minh khẽ gật đầu, nói:
"Thêm một tuần nữa là có thể học được nội công trong quân đội rồi."
“Không tệ đó!"
Tô Bằng làm ra vẻ vui mừng nói, Quý Minh cười cười, Tô Bằng nói với Tôn Thế Giai:
“Còn ngươi?"
“Hắc hắc, cuối tuần này ta cũng có thể đi vào đội kỵ binh súng rồi, không sai biệt lắm cuối tháng có thể học tập nội công trong quân đội."
Tôn Thế Giai nói, Tô Bằng gật đầu, nói:
“Đều cố gắng lên, cùng nhau cố gắng."
Ba người cơm nước xong, hôm nay Tô Bằng còn muốn sớm xem Độc Cô Thắng luyện kiếm, liền cáo biệt hai người trước, bản thân mình đi trước một bước đến phòng máy.
“Ngươi đã đến rồi, kiếm của ngày hôm nay ngươi hẳn là cũng nên xem, chú ý xem đi."
Độc Cô Thắng nhìn thấy Tô Bằng, gật gật đầu, Tô Bằng bò lên trên tảng đá lớn mà ngày hôm qua đã ngồi, tiếp tục xem Độc Cô Thắng luyện kiếm.
Hôm nay, Tô Bằng phát hiện, Độc Cô Thắng thay đổi một thanh trường kiếm khác, thanh kiếm này, so với kiếm bình thường ngắn đi một phần ba, mảnh bớt một phần ba, Độc Cô Thắng cầm lấy thanh kiếm này, khí tức phát ra so với ngày hôm qua cũng không giống nhau.
Nếu như nói, Độc Cô Thắng của ngày hôm qua lộ ra khí chất giống như là rượu ngon thuần hậu, khí chất của ngày hôm nay giống như là gió rét trên núi băng, khiến người ta có cảm giác không rét mà run.
Độc Cô Thắng làm một chiêu mở đầu, sau đó bắt đầu múa kiếm.
Tô Bằng nhìn, chậm rãi sinh ra một chút cảm giác.
Nếu như nói kiếm pháp của Độc Cô Thắng ngày hôm qua, khiến Tô Bằng bất tri bất giác say mê vào trong đó, thì kiếm của Độc Cô Thắng hôm nay, lại làm cho Tô Bằng thỉnh thoảng kinh hồn bạt vía!
Tô Bằng nói không nên lời kiếm pháp này huyền diệu ở chỗ nào, nhưng, mỗi lần mình cảm giác bình thản thì Độc Cô Thắng giống như biết được tâm ý của hắn, chém ra một chiêu làm cho lòng người kinh lạnh, một kiếm nguy hiểm tới cực điểm, một kiếm này, hoàn toàn cắt đứt loại cảm giác phảng phất như dòng nước chảy chậm, róc rách, như văn chương êm tai của ngày hôm qua, mà là cảm giác lạnh lùng mạo hiểm, như gió gào trước dốc đứng, làm cho người ta kinh tâm động phách, giống như là đang xem một bộ phim cực kỳ mạo hiểm, khiến người ta như bị kinh hãi đến thở không ra hơi, khiến cho adrenalin của con người cũng tăng lên cao!
Tô Bằng cứ như thế, Độc Cô Thắng cũng không lâu lắm, Tô Bằng liền cảm giác tinh thần của mình lại bị kiếm ý của Độc Cô Thắng bắt lấy, mình ở trong kiếm pháp của Độc Cô Thắng, thân thể tựa hồ cũng nóng lòng muốn thử, vẫn mãi ở trong một loại trạng thái cực kỳ khẩn trương, muốn ngừng mà không được, thần kinh căng thẳng gắt gao, giống như tùy thời đều có thể đứt được.
Tô Bằng lần này xem kiếm, xem đến nghiến răng nghiến lợi, dường như đối phương có thể tác động đến tâm tình của mình, đợi đến khi hắn thanh tỉnh lại, mới phát hiện, mặt trời đã lặn về Tây, lại là một ngày trôi qua.
Lúc này Tô Bằng, xem kiếm không ngờ toàn thân lại khẩn trương đến đổ mồ hôi, thân thể bởi vì căng thẳng cương cứng nên giờ hết sức mệt mỏi, giống như bản thân đã trải qua một trận đại chiến, bây giờ còn đang đau nhức.
“Có thể đuổi kịp sao?"
Ngay lúc này, Độc Cô Thắng hỏi một tiếng, khiến Tô Bằng từ trong cảm giác khẩn trương giải thoát ra ngoài.
“Tạm được..."
Tô Bằng lau lau mồ hôi lạnh trên đầu nói, kiếm pháp của Độc Cô Thắng quá kinh khủng, không ngờ có thể khống chế tinh thần của người khác, có điều, Tô Bằng mở thuộc tính của mình ra nhìn kinh nghiệm võ đạo một chút, lại phát hiện, kinh nghiệm võ đạo của mình, đã từ hơn sáu trăm lên đến hơn một ngàn một trăm.
"Nếu còn có thể đuổi kịp, ngày mai lại đến xem ta luyện kiếm."
Độc Cô Thắng nói, sau đó nói:
“Ta đi rửa kiếm, chờ ta ở nhà ăn."
Tô Bằng miễn cưỡng gật đầu, trước mắt hắn dường như vẫn còn phảng phất kỳ chiêu nguy hiểm của Độc Cô Thắng, từng cái từng cái như gió cuộn nổi lên, ở trong đầu mình quanh quẩn không đi.
...
Tô Bằng cứ thần sắc hoảng hốt như vậy ăn một bữa cơm, lúc ăn cơm, Tô Bằng nhiều lần thất thần, đem đôi đũa trong tay mình coi như kiếm của Độc Cô Thắng, không ngừng khoa tay múa chân trong hư không.
Mấy người của Tử Hà Môn cũng đều thấy bộ dạng dị thường của Tô Bằng, nhưng ai cũng không nói gì, chỉ là yên lặng ăn cơm.
Tô Bằng cứ hồn vía lên mây như vậy mà thoát khỏi trò chơi, sau khi rời trò chơi, trong đầu Tô Bằng vẫn còn đầy kiếm chiêu của Độc Cô Thắng, hỗn loạn trở lại trong phòng, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, không cách nào ngủ không được, đầy trong đầu đều là Độc Cô Thắng đang múa kiếm.
Như vậy mà qua một đêm, Tô Bằng miễn cưỡng ngủ một giờ, ngày hôm sau, hồn vía lên mây mà ăn cơm, lại không thể chờ đợi được giống như là nghiện mà đi tìm Độc Cô Thắng, nhìn hắn luyện kiếm.
Ngày hôm nay, lúc Tô Bằng leo lên tảng đá, lại phát hiện, Độc Cô Thắng cầm lấy một thanh kiếm, nhưng là một thanh so với trường kiếm trường kiếm dài hơn một phần ba, rộng thêm một phần ba.
“Hôm nay là cửa hiểm, xem thử ý chí của ngươi ra sao."
Độc Cô Thắng nói, nói xong, lại bắt đầu múa kiếm...
Tô Bằng hoảng hốt nhìn kiếm pháp của Độc Cô Thắng hôm nay, kiếm pháp hôm nay, dường như sóng lớn biển khơi, vô cùng mênh mông hùng hồn, lấy thế đè người, Tô Bằng dần dần cảm giác, kiếm pháp của Độc Cô Thắng, giống như biến hoá huyền ảo thành một biển cả cuồn cuộn, đè xuống bản thân mình!
Tô Bằng hoảng hốt một cái, kiếm pháp như sóng cuộn kia biến hoá khôn lường đánh vào Tô Bằng, Tô Bằng sững sờ lảo đảo, thiếu chút nữa đã từ trên tảng đá lăn xuống, lại phát hiện, Độc Cô Thắng đang múa kiếm vẫn đang cách mình sáu bảy trượng!
“Công lực của ta chẳng lẽ kém cỏi như vậy sao? Ngay cả kiếm ý của Độc Cô Thắng đang luyện kiếm cũng không thể kháng cự sao?"
Trong lòng Tô Bằng, đột nhiên hiện lên một tia cảm xúc suy sụp tinh thần.
“Ngươi còn có thể xem được không?"
Độc Cô Thắng hỏi Tô Bằng, Tô Bằng vừa định theo bản năng lắc đầu, đột nhiên, linh quang như tia chớp lóe sáng trong đầu Tô Bằng!
“Ta hiểu rồi!"
“Dược Vương y kinh - tàn thiên” là y thuật, cũng không phải là bí tịch, cùng với bí tịch "Hóa vũ công” mà Tô Bằng đã dùng qua rất khác biệt, Tô Bằng đã tìm hiểu bộ y kinh này, nhưng y kinh cũng không biến mất, vẫn đang mang theo bên người Tô Bằng.
Lập tức, Tô Bằng bắt đầu tính toán, quyển sách trên người mình này tám chín phần mười là cái mà Phạm Kiến cần, nếu cho Phạm Kiến, độ thiện cảm chắc chắn sẽ tăng lên, nói không chừng còn có những thứ tốt khác.
Về phần Phạm Kiến làm thí nghiệm sinh hóa sẽ làm ra hậu quả gì, đã không còn ở trong sự tính toán của Tô Bằng, Tô Bằng xoay người lại, từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách hơi mỏng, nói với Phạm Kiến:
“Phạm sư thúc, Dược Vương y kinh như lời ngươi nói, có phải là quyển này hay không?"
“Cái gì? Trên người ngươi có Dược Vương y kinh?"
Phạm Kiến nghe xong, không khỏi kêu lên một tiếng, nhìn về phía quyển sách thật mỏng trong tay Tô Bằng kia, đưa tay bắt lấy.
Tô Bằng cũng chẳng có nắm chặt, để Phạm Kiến lấy đi, Phạm Kiến mở ra nhanh chóng nhìn qua vài chương, lập tức cười ha ha, nói:
"Tuyệt vời! Tuyệt vời! Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, Dược vương y kinh không ngờ lại ở trong tay ngươi!"
“Đây là một người bạn vong niên vốn là đại phu trong sơn trại, tặng cho vãn bối, Phạm sư thúc, y kinh này đối với ta mà nói, cũng rất quan trọng."
Tô Bằng khẽ cúi đầu xuống, nói với Phạm Kiến.
Phạm Kiến mặc dù có chút si mê, nhưng cũng không phải là người ngu ngốc, đạo lí đối nhân xử thế vẫn hiểu được một chút, nghe xong lời của Tô Bằng, không khỏi hơi chút trầm ngâm, cảm thấy nên cho Tô Bằng một chút đền bù tổn thất.
“Như vậy, y kinh này ở trong tay ngươi, cũng chỉ là phí của trời mà thôi, ngươi nhiều nhất chỉ có thể thành một lang băm mà thôi, đến trong tay ta nha, giá trị liền sẽ biến lớn..."
Phạm Kiến nói, sau đó trầm ngâm một hồi, nói:
“Mấy ngày nay, ta còn có một nghiên cứu, gần thành công rồi, sau khi thành công, ta sẽ đem thành quả nghiên cứu của ta cho ngươi một phần, coi như là đền bù tổn thất cho quyển Dược Vương y kinh được không?"
"Hả? Tiền bối xác định, thành quả nghiên cứu của ngươi không phải là loại vật này chứ?"
Ánh mắt Tô Bằng quét một vòng xuống đám thi thể dã thú mà Phạm Kiến đã giải phẫu kia, hỏi Phạm Kiến.
Phạm Kiến lắc đầu, nói:
“Là một ít đồ chơi có tính thực dụng, đến lúc đó ngươi sẽ biết, giá trị tuyệt đối sẽ không thấp hơn Dược Vương y kinh của ngươi đâu."
“Như thế được rồi, bảo kiếm tặng liệt sĩ mỹ nữ xứng anh hùng, y thư này vậy cứ giao cho sư thúc đi, cũng có thể khiến nó dùng được hết giá trị của mình."
Tô Bằng gật đầu nói, có thể sử dụng một quyển y thuật đã học qua đổi lại một lời hứa hẹn, đã khiến hắn cảm thấy có lời rồi.
"Ừm, được, được."
Phạm Kiến cầm lấy y thư, liên tục gật đầu nói.
Ngay lúc này, Tô Bằng thấy dưới góc trái tầm mắt truyền đến nhắc nhở: "Độ thiện của của Phạm Kiến đối với bạn tăng lên mười điểm."
“Tăng lên mười điểm?”Thật đúng là nhiều ghê..."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.
Phạm Kiến nóng lòng đọc Dược Vương y kinh tàn thiên, Tô Bằng đã có được lời hứa hẹn, cũng không định lưu lại nữa, bèn quay về chính điện Tử Hà Môn.
Trong đạo quán, Tô Bằng bẩm báo với Vân Đạo Tử một chút, Vân Đạo Tử gật đầu, bảo Tô Bằng lui xuống, đồng thời, Tô Bằng nhận được độ thiện cảm của Vân Đạo Tử đối với mình tăng lên hai điểm.
Bởi vì không có gì làm, Tô Bằng trở lại phòng trong trúc lâu của mình, sau khi tổng kết thành quả một ngày của mình, Tô Bằng đăng xuất khỏi trò chơi.
Sau khi đăng xuất, Tô Bằng thế nhưng cảm giác mình một trận sảng khoái tinh thần, cũng không biết có phải là do hôm nay ngộ được kiếm ý của Độc Cô Thắng, gián tiếp tăng lên điểm tinh thần của mình hay không.
Chẳng qua là, sau khi Tô Bằng đăng xuất, cũng không sốt ruột ra khỏi khoang trò chơi này, mà là rất bình tĩnh, trượt một cái thẻ bên trong dây lưng của mình ra.
Làm xong động tác bí ẩn này, Tô Bằng từ trong khoang trò chơi nhảy ra ngoài, duỗi lưng một cái, trong phòng máy lúc này chỉ còn có một mình hắn, hắn điền vào bảng tăng ca, giả vờ giống như muốn về phòng của mình, nhưng đang ở cửa gian phòng thì đã dừng bước chân lại.
Sờ lên túi tiền, vẻ mặt của Tô Bằng thật giống như mất đi đồ vật gì đó, lại trở về phụ cận khoang trò chơi.
Ở chung quanh khoang trò chơi, Tô Bằng cẩn thận quan sát hồi lâu, còn dùng tay di chuyển mấy cái khoang trò chơi, cuối cùng, giống như ở bên trong một khoang trò chơi phát hiện ra thẻ phòng của mình, sau khi nhặt được liền ra khỏi phòng máy, trở lại gian phòng của mình.
Sau khi trở lại phòng của mình, Tô Bằng ngồi ở trước bàn, nhìn bộ dáng thì là đang xem websites, thật ra thì trong đầu đang suy nghĩ về tin tức vừa rồi.
“Khoang trò chơi là cố định ở trong phòng, trừ phi sử dụng thiết bị cắt khổng lồ, nếu không không cách nào có thể đem khoang trò chơi chuyển ra khỏi phòng máy."
“Vừa rồi nhìn khoang trò chơi một chút, còn lắc lư một chút, nguyên liệu được sử dụng dường như cao siêu hơn cả dự đoán, bộ phận lắp ráp bên trong cũng nhẹ hơn dự tính của mình, giống như cũng không phải là cả khoang trò chơi đều là bộ phận mấu chốt, hẳn là có mấy cái bộ phận quan trọng mà thôi."
“Trước mắt không biết một phần bên trong khoang trò chơi đúng là không thể chia tách hay là như thế nào khác, nhưng trực giác cho biết, bộ phận mấu chốt bên trong hẳn là không lớn lắm."
“Nói lên một loại khả năng, bản thân khoang trò chơi có thể là để che dấu tai mắt người khác về một thứ gì đó hay không? Mà còn tác dụng chân chính của bộ trò chơi này là cái gì?"
Trong đầu Tô Bằng, không ngừng phân tích tin tức mới thu được vừa rồi, còn có các loại khả năng, cuối cùng ghi lại mấy điểm mấu chốt, sau đó Tô Bằng mới tắt websites, lên giường nằm.
...
Một đêm không lời.
...
Ngày hôm sau, Tô Bằng từ trong phòng tỉnh dậy, ngày hôm qua hắn cũng chỉ ngủ được một giờ, thời gian còn lại không ngừng nhớ lại một số kiến thức học được trong trò chơi, trình độ mô phỏng của trò chơi này đặc biệt cao, một số kiến thức học tập được trong trò chơi, có lẽ trong hiện thực có thể sử dụng được.
Sau khi đứng lên, hắn đi vào nhà ăn, thấy Quý Minh cùng với Tôn Thế Giai vẫn còn đang ngồi ăn, liền đi tới.
“Tô ca! Nghe nói ngươi hôm qua tăng ca thêm một ngày?"
Tôn Thế Giai nói với Tô Bằng, Tô Bằng khẽ gật đầu, ngày hôm qua dạ ngày nghỉ, nhưng là bởi vì vấn đề về nhiệm vụ, hắn vẫn tăng ca thêm một ngày không có đi ra ngoài.
“Tô ca, xem ra ngươi đã tìm được một nhiệm vụ không tệ đi? Ta thấy có một quy luật thế này nè, nhiệm vụ càng phức tạp khó hoàn thành thì phần thưởng cũng càng cao, Tô ca nhiệm vụ này ngươi làm lâu như vậy, phần thưởng nhất định rất phong phú."
Tôn Thế Giai cười nói với Tô Bằng.
“Ha ha, nói đùa sao?"
Tô Bằng nghe xong, không khỏi cười cười, nói:
“Không phải là nhiệm vụ to tát gì, ta gia nhập ngành tình báo Hắc Lang Nhĩ của hắc thủy quân, có một nhiệm vụ truy tìm, mấy ngày qua không thể gián đoạn."
Lời này của Tô Bằng thật thật giả giả, hắn quả thật đang làm nhiệm vụ của Hắc Lang Nhĩ, nhưng việc hắn làm bây giờ không quan hệ gì với lợi ích của hắc thủy quân, Tôn Thế Giai tuy rằng đã làm chung với Tô Bằng vài cái nhiệm vụ, nhưng bây giờ cũng là không thể tin tưởng, Tô Bằng muốn đem sự tồn tại của Tử Hà Môn giấu đi, làm lá bài tẩy của mình.
“Như vậy sao, vậy Tô ca ngươi cố gắng lên nhé, mới vừa rồi trò chuyện với Qúy ca, Qúy ca đã tiến vào đội kỵ binh của hắc thủy quân."
Tôn Thế Giai nói với Tô Bằng, Tô Bằng nghe xong nhìn Quý Minh, Quý Minh khẽ gật đầu, nói:
"Thêm một tuần nữa là có thể học được nội công trong quân đội rồi."
“Không tệ đó!"
Tô Bằng làm ra vẻ vui mừng nói, Quý Minh cười cười, Tô Bằng nói với Tôn Thế Giai:
“Còn ngươi?"
“Hắc hắc, cuối tuần này ta cũng có thể đi vào đội kỵ binh súng rồi, không sai biệt lắm cuối tháng có thể học tập nội công trong quân đội."
Tôn Thế Giai nói, Tô Bằng gật đầu, nói:
“Đều cố gắng lên, cùng nhau cố gắng."
Ba người cơm nước xong, hôm nay Tô Bằng còn muốn sớm xem Độc Cô Thắng luyện kiếm, liền cáo biệt hai người trước, bản thân mình đi trước một bước đến phòng máy.
“Ngươi đã đến rồi, kiếm của ngày hôm nay ngươi hẳn là cũng nên xem, chú ý xem đi."
Độc Cô Thắng nhìn thấy Tô Bằng, gật gật đầu, Tô Bằng bò lên trên tảng đá lớn mà ngày hôm qua đã ngồi, tiếp tục xem Độc Cô Thắng luyện kiếm.
Hôm nay, Tô Bằng phát hiện, Độc Cô Thắng thay đổi một thanh trường kiếm khác, thanh kiếm này, so với kiếm bình thường ngắn đi một phần ba, mảnh bớt một phần ba, Độc Cô Thắng cầm lấy thanh kiếm này, khí tức phát ra so với ngày hôm qua cũng không giống nhau.
Nếu như nói, Độc Cô Thắng của ngày hôm qua lộ ra khí chất giống như là rượu ngon thuần hậu, khí chất của ngày hôm nay giống như là gió rét trên núi băng, khiến người ta có cảm giác không rét mà run.
Độc Cô Thắng làm một chiêu mở đầu, sau đó bắt đầu múa kiếm.
Tô Bằng nhìn, chậm rãi sinh ra một chút cảm giác.
Nếu như nói kiếm pháp của Độc Cô Thắng ngày hôm qua, khiến Tô Bằng bất tri bất giác say mê vào trong đó, thì kiếm của Độc Cô Thắng hôm nay, lại làm cho Tô Bằng thỉnh thoảng kinh hồn bạt vía!
Tô Bằng nói không nên lời kiếm pháp này huyền diệu ở chỗ nào, nhưng, mỗi lần mình cảm giác bình thản thì Độc Cô Thắng giống như biết được tâm ý của hắn, chém ra một chiêu làm cho lòng người kinh lạnh, một kiếm nguy hiểm tới cực điểm, một kiếm này, hoàn toàn cắt đứt loại cảm giác phảng phất như dòng nước chảy chậm, róc rách, như văn chương êm tai của ngày hôm qua, mà là cảm giác lạnh lùng mạo hiểm, như gió gào trước dốc đứng, làm cho người ta kinh tâm động phách, giống như là đang xem một bộ phim cực kỳ mạo hiểm, khiến người ta như bị kinh hãi đến thở không ra hơi, khiến cho adrenalin của con người cũng tăng lên cao!
Tô Bằng cứ như thế, Độc Cô Thắng cũng không lâu lắm, Tô Bằng liền cảm giác tinh thần của mình lại bị kiếm ý của Độc Cô Thắng bắt lấy, mình ở trong kiếm pháp của Độc Cô Thắng, thân thể tựa hồ cũng nóng lòng muốn thử, vẫn mãi ở trong một loại trạng thái cực kỳ khẩn trương, muốn ngừng mà không được, thần kinh căng thẳng gắt gao, giống như tùy thời đều có thể đứt được.
Tô Bằng lần này xem kiếm, xem đến nghiến răng nghiến lợi, dường như đối phương có thể tác động đến tâm tình của mình, đợi đến khi hắn thanh tỉnh lại, mới phát hiện, mặt trời đã lặn về Tây, lại là một ngày trôi qua.
Lúc này Tô Bằng, xem kiếm không ngờ toàn thân lại khẩn trương đến đổ mồ hôi, thân thể bởi vì căng thẳng cương cứng nên giờ hết sức mệt mỏi, giống như bản thân đã trải qua một trận đại chiến, bây giờ còn đang đau nhức.
“Có thể đuổi kịp sao?"
Ngay lúc này, Độc Cô Thắng hỏi một tiếng, khiến Tô Bằng từ trong cảm giác khẩn trương giải thoát ra ngoài.
“Tạm được..."
Tô Bằng lau lau mồ hôi lạnh trên đầu nói, kiếm pháp của Độc Cô Thắng quá kinh khủng, không ngờ có thể khống chế tinh thần của người khác, có điều, Tô Bằng mở thuộc tính của mình ra nhìn kinh nghiệm võ đạo một chút, lại phát hiện, kinh nghiệm võ đạo của mình, đã từ hơn sáu trăm lên đến hơn một ngàn một trăm.
"Nếu còn có thể đuổi kịp, ngày mai lại đến xem ta luyện kiếm."
Độc Cô Thắng nói, sau đó nói:
“Ta đi rửa kiếm, chờ ta ở nhà ăn."
Tô Bằng miễn cưỡng gật đầu, trước mắt hắn dường như vẫn còn phảng phất kỳ chiêu nguy hiểm của Độc Cô Thắng, từng cái từng cái như gió cuộn nổi lên, ở trong đầu mình quanh quẩn không đi.
...
Tô Bằng cứ thần sắc hoảng hốt như vậy ăn một bữa cơm, lúc ăn cơm, Tô Bằng nhiều lần thất thần, đem đôi đũa trong tay mình coi như kiếm của Độc Cô Thắng, không ngừng khoa tay múa chân trong hư không.
Mấy người của Tử Hà Môn cũng đều thấy bộ dạng dị thường của Tô Bằng, nhưng ai cũng không nói gì, chỉ là yên lặng ăn cơm.
Tô Bằng cứ hồn vía lên mây như vậy mà thoát khỏi trò chơi, sau khi rời trò chơi, trong đầu Tô Bằng vẫn còn đầy kiếm chiêu của Độc Cô Thắng, hỗn loạn trở lại trong phòng, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, không cách nào ngủ không được, đầy trong đầu đều là Độc Cô Thắng đang múa kiếm.
Như vậy mà qua một đêm, Tô Bằng miễn cưỡng ngủ một giờ, ngày hôm sau, hồn vía lên mây mà ăn cơm, lại không thể chờ đợi được giống như là nghiện mà đi tìm Độc Cô Thắng, nhìn hắn luyện kiếm.
Ngày hôm nay, lúc Tô Bằng leo lên tảng đá, lại phát hiện, Độc Cô Thắng cầm lấy một thanh kiếm, nhưng là một thanh so với trường kiếm trường kiếm dài hơn một phần ba, rộng thêm một phần ba.
“Hôm nay là cửa hiểm, xem thử ý chí của ngươi ra sao."
Độc Cô Thắng nói, nói xong, lại bắt đầu múa kiếm...
Tô Bằng hoảng hốt nhìn kiếm pháp của Độc Cô Thắng hôm nay, kiếm pháp hôm nay, dường như sóng lớn biển khơi, vô cùng mênh mông hùng hồn, lấy thế đè người, Tô Bằng dần dần cảm giác, kiếm pháp của Độc Cô Thắng, giống như biến hoá huyền ảo thành một biển cả cuồn cuộn, đè xuống bản thân mình!
Tô Bằng hoảng hốt một cái, kiếm pháp như sóng cuộn kia biến hoá khôn lường đánh vào Tô Bằng, Tô Bằng sững sờ lảo đảo, thiếu chút nữa đã từ trên tảng đá lăn xuống, lại phát hiện, Độc Cô Thắng đang múa kiếm vẫn đang cách mình sáu bảy trượng!
“Công lực của ta chẳng lẽ kém cỏi như vậy sao? Ngay cả kiếm ý của Độc Cô Thắng đang luyện kiếm cũng không thể kháng cự sao?"
Trong lòng Tô Bằng, đột nhiên hiện lên một tia cảm xúc suy sụp tinh thần.
“Ngươi còn có thể xem được không?"
Độc Cô Thắng hỏi Tô Bằng, Tô Bằng vừa định theo bản năng lắc đầu, đột nhiên, linh quang như tia chớp lóe sáng trong đầu Tô Bằng!
“Ta hiểu rồi!"
/787
|