Thấy trạng thái lúc này của Tô Bằng, trong miệng Tôn Nhất Hao bất giác lẩm bẩm nói.
Người khác có lẽ không biết ý tứ của Tôn Nhất Hao, mà còn Tô Bằng thì lại là người hiểu được trước tiên.
Hắn nhìn lại thân thể của mình lúc này, sẽ phát hiện, cách hai bàn chân, đại huyệt Tuyết Sơn ở phần eo , đan điền ở trước bụng , ở giữa cột sống , huyệt Đàn Trung ở ngực, huyệt ấn đường ở trán cùng với đỉnh đầu của mình khoảng chừng một thước đều có một mặt trời nhỏ phát ra hào quang màu trắng nóng bỏng.
Chín cái mặt trời nhỏ này, cơ hồ chiếu rọi toàn thân Tô Bằng, tất cả những nơi mà ánh sáng của những mặt trời nhỏ chiếu rọi đến đều trở nên ấm áp, những mặt trời nhỏ kia giống như thay thế các huyệt vị trước kia, mà còn biến thành nơi có chức năng như huyệt vị và lại chứa đựng được nguồn năng lượng vô tận.
Đây chính là thân thể Cửu Dương!
Tô Bằng cảm giác, nội lực của mình lúc mới vừa đột phá thân thể Cửu Dương, mình đang ở trong bình cảnh của tâm pháp Dung Nham Kính Hồ, không ngờ lại không cần kinh nghiệm thực chiến đã trực tiếp nhảy hai cấp bậc.
Nói cách khác, tâm pháp Dung Nham Kính Hồ của Tô Bằng đã đột phá lên đến cấp sáu, giờ đã vọt tới trình độ cấp tám!
Cảm giác của Tô Bằng lúc này là trong cơ thể của mình đã không có cái gọi là chướng ngại cùng với khống chế. Tất cả nội tức cũng đều trực tiếp thông suốt đến hai mạch Nhâm Đốc quan trọng nhất, mà hai mặt trời nhỏ ở huyệt Dũng Tuyền tại hai chân, giống như là có thể hấp thu lực lượng từ mặt đất, không ngừng tụ hội lực lượng lại, rồi sau đó đại huyệt Tuyết Sơn ở hai bên hông biến thành nơi chứa đựng nội lực, nội tức có thể chứa đựng ở trong này, mà năm cái mặt trời xếp thành hàng từ cột sống đến đỉnh đầu này của mình thì làm cho tư duy mình trở nên chính trực, dường như tất cả tạp niệm đều bị ánh sáng của mặt trời nhỏ trong cơ thể kia đốt cháy sạch sẽ.
Nội tức trong cơ thể Tô Bằng, cảm giác hết sức nóng bỏng, chỉ là lúc này, bên trong thân thể Tô Bằng, giống như là một vũ trụ rực rỡ, bởi vì tất cả mọi nời đều đang tỏa sáng, cho nên cũng không cảm giác khó chịu, ngược lại còn cực kỳ thoải mái.
“Thật là thân thể Cửu Dương sao..."
Tôn Nhất Hao nhìn Tô Bằng, mấp máy môi, trong miệng thì thào nói.
Nghe xong lời của Tôn Nhất Hao, lông mày Tô Bằng chớp chớp, mang theo một nụ cười cổ quái nói:
“Ta nói, Tôn huynh ngươi không phải một chút chắc chắn cũng chưa có mà đã lấy ta làm thí nghiệm chứ?"
“Chuyển đổi thân thể Cửu Dương thì ta chỉ được học qua trên lý thuyết lúc học nghề mà thôi, thật đúng là chưa từng làm qua... Chủ yếu là người có điều kiện phù hợp để chuyển đổi quá ít... Người bình thường chắc chắn không được, người bình thường đầu tiên là thiếu hụt dương khí, chỉ dựa vào dược lực thì không vượt lên được, mà còn người trời sinh thể chất kiện toàn dương quang cũng không được, người như vậy trời sinh cơ năng trong cơ thể đã cân bằng rồi, nếu cứng rắn phá vỡ, trừ phi tu luyện nội công dương quang cực phẩm, nếu không cũng không được, phải là bệnh trạng thể chất dương tính không cân bằng mới có thể chuyển đổi được tốt nhất, mà người này còn cần phải có ý chí kiên định, cũng tu luyện được nội công dương cương phẩm cấp không thấp, ý chí vừa phải kiên định lại phải hoàn toàn tín nhiệm ta...
“Người như vậy, người đầu tiên ta thấy hoàn toàn phù hợp với những điều kiện này chính là ngươi, ồ, không chỉ là của ta, cả môn phái hành y tế thế của chúng ta cũng đã có khoảng bảy mươi năm, chưa từng trợ giúp bất kỳ người nào chuyển hóa thân thể Cửu Dương, ta và ngươi là ngoại lệ thành công duy nhất trong môn phái suốt bảy mươi năm này."
Tôn Nhất Hao trong miệng tấm tắc vài tiếng, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, bất giác bị chọc giận dùng lỗ mũi thở khí trợn mắt nhìn Tôn Nhất Hao nói:
“Vậy mà trước ngươi còn nói mình rất tự tin! Ta còn tưởng rằng ngươi đã có kinh nghiệm, nắm chắc rồi chứ!"
"Bỏ đi, không cần phải để ý vấn đề tiểu tiết như vậy, ta nếu như không bày ra bộ dạng nắm chắc thì ngươi còn dám thử sao? Ha ha ha..."
Tôn Nhất Hao nghe xong, cười một tiếng ha ha, nói:
“Có điều bất kể như thế nào, chúng ta cuối cùng vẫn là đã thành công!"
Nói xong, hắn vỗ ót, nói:
“Thiếu chút nữa quên mất! Còn có một bước quan trọng cuối cùng, nguyệt chi tinh hoa!"
Nói xong, hắn theo trên mặt bàn cầm lên bình thủy tinh trong suốt kia.
“Cái này ngươi dùng đi, ta dạy cho ngươi một bộ phương pháp thổ nạp, ngươi cứ dựa theo phương pháp này mà thổ nạp cái chai này, dùng phương pháp thổ nạp mà ta dạy cho ngươi thi triển nguyệt chi tinh hoa này trong vòng một phút đồng hồ, ngươi hấp thu được bao nhiêu thì cứ hấp thu, ngàn vạn lần không nên ham hố, đạo lý hăng quá hoá dở ngươi hẳn là hiểu được."
Tôn Nhất Hao đem bình thủy tinh kia đưa cho Tô Bằng, nói với hắn.
Tô Bằng gật đầu, sau đó nghe kỹ phương pháp thổ nạp Tôn Nhất Hao giảng cho mình, trong lòng nhớ kỹ sau đó mở bình thủy tinh ra, bắt đầu thổ nạp.
Nhắc tới cũng kỳ, sau khi sử dụng phương pháp thổ nạp mà Tôn Nhất Hao dạy cho mình, nguyệt chi tinh hoa trong bình thủy tinh kia, thế nhưng lại mơ hồ nổi lên một chút cộng hưởng, vốn là nguyệt chi tinh hoa màu sắc xanh tối nhàn nhạt, không ngờ lại bắt đầu phát ra ánh sáng màu lam, sau đó chuyển biến thành ánh sáng như tinh tú, được Tô Bằng hút vào trong thân thể.
Mà còn cảm giác của Tô Bằng lúc này, nếu dùng một câu để diễn tả lại thì chính là đâu chỉ là vui sướng mà là con mẹ nó quá sung sướng!
Cảm giác thân thể hút vào nguyệt chi tinh hoa này, cũng không phải là cảm quan kích thích mà giống như là đang trượt băng vậy, đầu óc phát lạnh cảm giác mang theo từng trận băng châm đâm vào, mà ngoài ra còn có một loại cảm giác...
Vui sướng!
Đúng vậy không sai, chính là cảm giác vui sướng.
Hấp thu nguyệt chi tinh hoa cũng không đơn giản là thân thể thoải mái mà là phương diện tâm linh vui sướng.
Tô Bằng cảm giác, sau khi mình hấp thu nguyệt chi tinh hoa kia, đột nhiên cảm giác bén nhạy hẳn lên, một số cảm xúc bình thường không cảm giác được cùng với vài mảnh tâm hồn đều nổi lên trong nội tâm của bản thân lúc này.
Tô Bằng thậm chí có thể nhạy cảm cảm giác được trong nội tâm của mình thậm chí có nhiều mảnh nhỏ cảm xúc như vậy, sự khiếp sợ lúc Tiếu Lâm chết trước mặt mình, sự cẩn thận lúc tiến vào công ty, sự vui mừng khi nhìn thấy Ninh Thải, sự chấn động cùng với sự sợ hãi lúc thấy sát thủ tóc húi cua, từ đó là cảm giác bị thất bại phải trốn đi...
Những cảm xúc này, bình thường Tô Bằng không chú ý đến, lúc này mới phát hiện, hóa ra bọn nó đều đang ẩn núp ở một góc trong nội tâm của mình, giống như là một dây leo mảnh dài hẹp, không ngừng sinh trưởng lan tràn. Tại nơi mà mình không chú ý đến đã tràn ngập những cảm xúc u ám này.
Nội tâm của mình nhìn như kiên cường, nhưng thật ra đã sớm vỡ nát, bị mấy thứ này chiếm cứ rồi.
Những cảm xúc tiêu cực thỉnh thoảng xuất hiện của mình, chính là mấy thứ này lơ đãng lộ ra, bọn nó giống như căn bệnh ẩn trong tâm hồn mình, không biết ddax xuất hiện từ lúc nào, bộc phát vào thời điểm mấu chốt nào, làm sụp đổ ý chí cuối cùng của mình, đánh bại chính mình.
Nếu tình huống bình thường, những mảnh dây leo cảm xúc nhỏ này, cho dù là tìm bác sĩ tâm lý hoặc là nhà thôi miên cao minh nhất , cũng phải cần mười năm hoặc là hai mươi năm mới có thể loại bỏ sạch sẽ được.
Nhưng mà lúc này, trong tâm linh của mình giống như có ánh trăng màu lam nhàn nhạt, cứ như vậy tiến nhập vào thế giới tâm linh của mình.
Dưới ánh trăng lam nhạt này, hết thảy dây leo cảm xúc của mình đều đang từ từ tan rã, biến mất, từ tạp chất của tâm linh biến thành năng lượng của tâm linh, mà còn nội tâm của mình, dưới sự ve vuốt của ánh trăng màu lam này thì trở nên an tĩnh, hiền hòa và tràn đầy vui sướng.
Dường như, tinh thần Tô Bằng đều đang được phóng lớn hơn. Ở trong sự an tĩnh hiền hòa, không ngừng sinh ra từng đợt rồi lại từng đợt sóng vui sướng, giống như linh hồn mình được gột rửa. Lúc thân thể mình đang được phục hồi, hắn dường như có thể cảm giác được trạng thái của từng tế bào cơ thể mình, những tế bào này, trên thực tế đều đang ở trạng thái thiếu hụt năng lượng và bị hao tổn, nhưng dưới sự vuốt ve của ánh trăng màu lam nhạt này, giống như lữ khách bị vứt bỏ ở sa mạc, đi một chặng đường dài gặp được trời đổ mưa, giống như đang khát thì được uống nước.
Cảm giác như thế kéo dài thật lâu, Tô Bằng ở trong từng đợt rồi lại từng đợt vui sướng về cả tinh thần và thân thể này một lúc lâu sau mới khôi phục lại ý thức.
Hắn chậm rãi mở mắt, lúc này hắn cảm giác được thân thể của mình nhẹ nhàng chưa từng có, giống như từ mỗi tế bào trong thân thể đều tản ra một loại năng lượng khỏe mạnh vui sướng, khiến toàn thân hắn thoải mái vô cùng.
“Có thể dừng lại được rồi, nếu nhiều hơn nữa, đối với ngươi chẳng những không có ích lợi gì ngược lại còn tạo thành nguyệt chi tinh hoa tích lũy quá nhiều, làm cho những thứ hấp thu lúc trước đều không thể tiêu hóa được."
Tôn Nhất Hao nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, chậm rãi gật đầu, hắn nhìn nguyệt chi tinh hoa trong tay mình một chút, mình vừa rồi hình như đã dùng hết phân nữa, còn một nửa ở trong bình thủy tinh.
“Hôm nay tới đây thôi, nguyệt chi tinh hoa này có thể giữ lại, nửa tháng sau lại dùng phương pháp thổ nạp ta dạy cho ngươi đẻ hấp thu một lần nữa, có điều lần đó ta đoán chừng lượng cần dùng không bằng đến một phần ba ngày hôm nay."
Khóe miệng Tôn Nhất Hao mang theo nụ cười, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nhẹ gật đầu, đem bình thủy tinh giao cho Tôn Nhất Hao, Tôn Nhất Hao nhìn thoáng qua bình thủy tinh, nhìn nhìn lại Tô Bằng, nói:
“Rất nhiều người nói nguyệt chi tinh hoa có thể tăng nội công lên, thật ra đó là một tin vịt thôi, bản thân nguyệt chi tinh hoa kỳ thật không thể tăng nội công của con người lên, nhưng nó là một vật phẩm phụ trợ tu luyện tốt nhất, ngươi hẳn là cảm giác được, sử dụng nguyệt chi tinh hoa chẳng những thân thể được chữa trị mà tinh thần cũng sẽ được tăng lên, gột rửa tâm linh con người. Dưới loại trạng thái này, là lúc tu luyện tốt nhất, cũng giống như là ' Thiền định' của Phật gia, tu hành nội công dưới loại trạng thái này sẽ thu được hiệu quả gấp mười lần thậm chí gấp hai mươi, ba mươi lần bình thường. Hơn nữa sử dụng nguyệt chi tinh hoa, rất dễ dàng trợ giúp con người đột phá được chặng tu luyện, ngươi không cần phải lãng phí thời gian, ra khỏi thùng tắm thay đổi y phục, lập tức tu luyện đối với ngươi mới là có lợi nhất/"
Tô Bằng gật đầu, lúc này tâm tình của hắn đang an tĩnh, cực kỳ yên bình, thoạt nhìn đã yên tĩnh không ít, trên thực tế nó giống như đang ở trạng thái thiền định.
Hắn đi ra khỏi thùng tắm, đổi lại một bộ áo quần đã chuẩn bị tốt bên cạnh, Tôn Nhất Hao rung cái chuông trong tiểu lâu vang lên, không bao lâu đã có người tới bưng thùng tắm bằng gỗ và chậu than ra ngoài.
...
Nhoáng một cái đã một ngày trôi qua, mãi đến khi chạng vạng lúc ăn cơm, Tô Bằng mới từ trong trạng thái tu luyện tỉnh táo lại.
Lúc này, Tô Bằng cảm giác thân thể của mình quả thật đã xảy ra sự biến hóa rất lớn, chín mặt trời nhỏ vẫn còn đang vận chuyển ở trong cơ thể của hắn, khiến dương khí cùng với sinh cơ cả người hắn sinh sôi không ngừng, mà còn trải qua một ngày tu luyện, nội công của hắn lại mạnh lên không ít, trạng thái cũng ổn định hơn rất nhiều.
Tô Bằng không có tiếp tục tu luyện nữa, hắn đổi lại bộ đồ mới đã chuẩn bị trên giường, mặc vào rồi đi xuống lầu.
Dưới lầu một, Tôn Nhất Hao đang cùng với hai thiếu niên nói chuyện, Tô Bằng mang theo nụ cười đi xuống, đầu tiên hắn thi lễ với Tôn Nhất Hao, sau đó nói...
Người khác có lẽ không biết ý tứ của Tôn Nhất Hao, mà còn Tô Bằng thì lại là người hiểu được trước tiên.
Hắn nhìn lại thân thể của mình lúc này, sẽ phát hiện, cách hai bàn chân, đại huyệt Tuyết Sơn ở phần eo , đan điền ở trước bụng , ở giữa cột sống , huyệt Đàn Trung ở ngực, huyệt ấn đường ở trán cùng với đỉnh đầu của mình khoảng chừng một thước đều có một mặt trời nhỏ phát ra hào quang màu trắng nóng bỏng.
Chín cái mặt trời nhỏ này, cơ hồ chiếu rọi toàn thân Tô Bằng, tất cả những nơi mà ánh sáng của những mặt trời nhỏ chiếu rọi đến đều trở nên ấm áp, những mặt trời nhỏ kia giống như thay thế các huyệt vị trước kia, mà còn biến thành nơi có chức năng như huyệt vị và lại chứa đựng được nguồn năng lượng vô tận.
Đây chính là thân thể Cửu Dương!
Tô Bằng cảm giác, nội lực của mình lúc mới vừa đột phá thân thể Cửu Dương, mình đang ở trong bình cảnh của tâm pháp Dung Nham Kính Hồ, không ngờ lại không cần kinh nghiệm thực chiến đã trực tiếp nhảy hai cấp bậc.
Nói cách khác, tâm pháp Dung Nham Kính Hồ của Tô Bằng đã đột phá lên đến cấp sáu, giờ đã vọt tới trình độ cấp tám!
Cảm giác của Tô Bằng lúc này là trong cơ thể của mình đã không có cái gọi là chướng ngại cùng với khống chế. Tất cả nội tức cũng đều trực tiếp thông suốt đến hai mạch Nhâm Đốc quan trọng nhất, mà hai mặt trời nhỏ ở huyệt Dũng Tuyền tại hai chân, giống như là có thể hấp thu lực lượng từ mặt đất, không ngừng tụ hội lực lượng lại, rồi sau đó đại huyệt Tuyết Sơn ở hai bên hông biến thành nơi chứa đựng nội lực, nội tức có thể chứa đựng ở trong này, mà năm cái mặt trời xếp thành hàng từ cột sống đến đỉnh đầu này của mình thì làm cho tư duy mình trở nên chính trực, dường như tất cả tạp niệm đều bị ánh sáng của mặt trời nhỏ trong cơ thể kia đốt cháy sạch sẽ.
Nội tức trong cơ thể Tô Bằng, cảm giác hết sức nóng bỏng, chỉ là lúc này, bên trong thân thể Tô Bằng, giống như là một vũ trụ rực rỡ, bởi vì tất cả mọi nời đều đang tỏa sáng, cho nên cũng không cảm giác khó chịu, ngược lại còn cực kỳ thoải mái.
“Thật là thân thể Cửu Dương sao..."
Tôn Nhất Hao nhìn Tô Bằng, mấp máy môi, trong miệng thì thào nói.
Nghe xong lời của Tôn Nhất Hao, lông mày Tô Bằng chớp chớp, mang theo một nụ cười cổ quái nói:
“Ta nói, Tôn huynh ngươi không phải một chút chắc chắn cũng chưa có mà đã lấy ta làm thí nghiệm chứ?"
“Chuyển đổi thân thể Cửu Dương thì ta chỉ được học qua trên lý thuyết lúc học nghề mà thôi, thật đúng là chưa từng làm qua... Chủ yếu là người có điều kiện phù hợp để chuyển đổi quá ít... Người bình thường chắc chắn không được, người bình thường đầu tiên là thiếu hụt dương khí, chỉ dựa vào dược lực thì không vượt lên được, mà còn người trời sinh thể chất kiện toàn dương quang cũng không được, người như vậy trời sinh cơ năng trong cơ thể đã cân bằng rồi, nếu cứng rắn phá vỡ, trừ phi tu luyện nội công dương quang cực phẩm, nếu không cũng không được, phải là bệnh trạng thể chất dương tính không cân bằng mới có thể chuyển đổi được tốt nhất, mà người này còn cần phải có ý chí kiên định, cũng tu luyện được nội công dương cương phẩm cấp không thấp, ý chí vừa phải kiên định lại phải hoàn toàn tín nhiệm ta...
“Người như vậy, người đầu tiên ta thấy hoàn toàn phù hợp với những điều kiện này chính là ngươi, ồ, không chỉ là của ta, cả môn phái hành y tế thế của chúng ta cũng đã có khoảng bảy mươi năm, chưa từng trợ giúp bất kỳ người nào chuyển hóa thân thể Cửu Dương, ta và ngươi là ngoại lệ thành công duy nhất trong môn phái suốt bảy mươi năm này."
Tôn Nhất Hao trong miệng tấm tắc vài tiếng, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, bất giác bị chọc giận dùng lỗ mũi thở khí trợn mắt nhìn Tôn Nhất Hao nói:
“Vậy mà trước ngươi còn nói mình rất tự tin! Ta còn tưởng rằng ngươi đã có kinh nghiệm, nắm chắc rồi chứ!"
"Bỏ đi, không cần phải để ý vấn đề tiểu tiết như vậy, ta nếu như không bày ra bộ dạng nắm chắc thì ngươi còn dám thử sao? Ha ha ha..."
Tôn Nhất Hao nghe xong, cười một tiếng ha ha, nói:
“Có điều bất kể như thế nào, chúng ta cuối cùng vẫn là đã thành công!"
Nói xong, hắn vỗ ót, nói:
“Thiếu chút nữa quên mất! Còn có một bước quan trọng cuối cùng, nguyệt chi tinh hoa!"
Nói xong, hắn theo trên mặt bàn cầm lên bình thủy tinh trong suốt kia.
“Cái này ngươi dùng đi, ta dạy cho ngươi một bộ phương pháp thổ nạp, ngươi cứ dựa theo phương pháp này mà thổ nạp cái chai này, dùng phương pháp thổ nạp mà ta dạy cho ngươi thi triển nguyệt chi tinh hoa này trong vòng một phút đồng hồ, ngươi hấp thu được bao nhiêu thì cứ hấp thu, ngàn vạn lần không nên ham hố, đạo lý hăng quá hoá dở ngươi hẳn là hiểu được."
Tôn Nhất Hao đem bình thủy tinh kia đưa cho Tô Bằng, nói với hắn.
Tô Bằng gật đầu, sau đó nghe kỹ phương pháp thổ nạp Tôn Nhất Hao giảng cho mình, trong lòng nhớ kỹ sau đó mở bình thủy tinh ra, bắt đầu thổ nạp.
Nhắc tới cũng kỳ, sau khi sử dụng phương pháp thổ nạp mà Tôn Nhất Hao dạy cho mình, nguyệt chi tinh hoa trong bình thủy tinh kia, thế nhưng lại mơ hồ nổi lên một chút cộng hưởng, vốn là nguyệt chi tinh hoa màu sắc xanh tối nhàn nhạt, không ngờ lại bắt đầu phát ra ánh sáng màu lam, sau đó chuyển biến thành ánh sáng như tinh tú, được Tô Bằng hút vào trong thân thể.
Mà còn cảm giác của Tô Bằng lúc này, nếu dùng một câu để diễn tả lại thì chính là đâu chỉ là vui sướng mà là con mẹ nó quá sung sướng!
Cảm giác thân thể hút vào nguyệt chi tinh hoa này, cũng không phải là cảm quan kích thích mà giống như là đang trượt băng vậy, đầu óc phát lạnh cảm giác mang theo từng trận băng châm đâm vào, mà ngoài ra còn có một loại cảm giác...
Vui sướng!
Đúng vậy không sai, chính là cảm giác vui sướng.
Hấp thu nguyệt chi tinh hoa cũng không đơn giản là thân thể thoải mái mà là phương diện tâm linh vui sướng.
Tô Bằng cảm giác, sau khi mình hấp thu nguyệt chi tinh hoa kia, đột nhiên cảm giác bén nhạy hẳn lên, một số cảm xúc bình thường không cảm giác được cùng với vài mảnh tâm hồn đều nổi lên trong nội tâm của bản thân lúc này.
Tô Bằng thậm chí có thể nhạy cảm cảm giác được trong nội tâm của mình thậm chí có nhiều mảnh nhỏ cảm xúc như vậy, sự khiếp sợ lúc Tiếu Lâm chết trước mặt mình, sự cẩn thận lúc tiến vào công ty, sự vui mừng khi nhìn thấy Ninh Thải, sự chấn động cùng với sự sợ hãi lúc thấy sát thủ tóc húi cua, từ đó là cảm giác bị thất bại phải trốn đi...
Những cảm xúc này, bình thường Tô Bằng không chú ý đến, lúc này mới phát hiện, hóa ra bọn nó đều đang ẩn núp ở một góc trong nội tâm của mình, giống như là một dây leo mảnh dài hẹp, không ngừng sinh trưởng lan tràn. Tại nơi mà mình không chú ý đến đã tràn ngập những cảm xúc u ám này.
Nội tâm của mình nhìn như kiên cường, nhưng thật ra đã sớm vỡ nát, bị mấy thứ này chiếm cứ rồi.
Những cảm xúc tiêu cực thỉnh thoảng xuất hiện của mình, chính là mấy thứ này lơ đãng lộ ra, bọn nó giống như căn bệnh ẩn trong tâm hồn mình, không biết ddax xuất hiện từ lúc nào, bộc phát vào thời điểm mấu chốt nào, làm sụp đổ ý chí cuối cùng của mình, đánh bại chính mình.
Nếu tình huống bình thường, những mảnh dây leo cảm xúc nhỏ này, cho dù là tìm bác sĩ tâm lý hoặc là nhà thôi miên cao minh nhất , cũng phải cần mười năm hoặc là hai mươi năm mới có thể loại bỏ sạch sẽ được.
Nhưng mà lúc này, trong tâm linh của mình giống như có ánh trăng màu lam nhàn nhạt, cứ như vậy tiến nhập vào thế giới tâm linh của mình.
Dưới ánh trăng lam nhạt này, hết thảy dây leo cảm xúc của mình đều đang từ từ tan rã, biến mất, từ tạp chất của tâm linh biến thành năng lượng của tâm linh, mà còn nội tâm của mình, dưới sự ve vuốt của ánh trăng màu lam này thì trở nên an tĩnh, hiền hòa và tràn đầy vui sướng.
Dường như, tinh thần Tô Bằng đều đang được phóng lớn hơn. Ở trong sự an tĩnh hiền hòa, không ngừng sinh ra từng đợt rồi lại từng đợt sóng vui sướng, giống như linh hồn mình được gột rửa. Lúc thân thể mình đang được phục hồi, hắn dường như có thể cảm giác được trạng thái của từng tế bào cơ thể mình, những tế bào này, trên thực tế đều đang ở trạng thái thiếu hụt năng lượng và bị hao tổn, nhưng dưới sự vuốt ve của ánh trăng màu lam nhạt này, giống như lữ khách bị vứt bỏ ở sa mạc, đi một chặng đường dài gặp được trời đổ mưa, giống như đang khát thì được uống nước.
Cảm giác như thế kéo dài thật lâu, Tô Bằng ở trong từng đợt rồi lại từng đợt vui sướng về cả tinh thần và thân thể này một lúc lâu sau mới khôi phục lại ý thức.
Hắn chậm rãi mở mắt, lúc này hắn cảm giác được thân thể của mình nhẹ nhàng chưa từng có, giống như từ mỗi tế bào trong thân thể đều tản ra một loại năng lượng khỏe mạnh vui sướng, khiến toàn thân hắn thoải mái vô cùng.
“Có thể dừng lại được rồi, nếu nhiều hơn nữa, đối với ngươi chẳng những không có ích lợi gì ngược lại còn tạo thành nguyệt chi tinh hoa tích lũy quá nhiều, làm cho những thứ hấp thu lúc trước đều không thể tiêu hóa được."
Tôn Nhất Hao nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, chậm rãi gật đầu, hắn nhìn nguyệt chi tinh hoa trong tay mình một chút, mình vừa rồi hình như đã dùng hết phân nữa, còn một nửa ở trong bình thủy tinh.
“Hôm nay tới đây thôi, nguyệt chi tinh hoa này có thể giữ lại, nửa tháng sau lại dùng phương pháp thổ nạp ta dạy cho ngươi đẻ hấp thu một lần nữa, có điều lần đó ta đoán chừng lượng cần dùng không bằng đến một phần ba ngày hôm nay."
Khóe miệng Tôn Nhất Hao mang theo nụ cười, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nhẹ gật đầu, đem bình thủy tinh giao cho Tôn Nhất Hao, Tôn Nhất Hao nhìn thoáng qua bình thủy tinh, nhìn nhìn lại Tô Bằng, nói:
“Rất nhiều người nói nguyệt chi tinh hoa có thể tăng nội công lên, thật ra đó là một tin vịt thôi, bản thân nguyệt chi tinh hoa kỳ thật không thể tăng nội công của con người lên, nhưng nó là một vật phẩm phụ trợ tu luyện tốt nhất, ngươi hẳn là cảm giác được, sử dụng nguyệt chi tinh hoa chẳng những thân thể được chữa trị mà tinh thần cũng sẽ được tăng lên, gột rửa tâm linh con người. Dưới loại trạng thái này, là lúc tu luyện tốt nhất, cũng giống như là ' Thiền định' của Phật gia, tu hành nội công dưới loại trạng thái này sẽ thu được hiệu quả gấp mười lần thậm chí gấp hai mươi, ba mươi lần bình thường. Hơn nữa sử dụng nguyệt chi tinh hoa, rất dễ dàng trợ giúp con người đột phá được chặng tu luyện, ngươi không cần phải lãng phí thời gian, ra khỏi thùng tắm thay đổi y phục, lập tức tu luyện đối với ngươi mới là có lợi nhất/"
Tô Bằng gật đầu, lúc này tâm tình của hắn đang an tĩnh, cực kỳ yên bình, thoạt nhìn đã yên tĩnh không ít, trên thực tế nó giống như đang ở trạng thái thiền định.
Hắn đi ra khỏi thùng tắm, đổi lại một bộ áo quần đã chuẩn bị tốt bên cạnh, Tôn Nhất Hao rung cái chuông trong tiểu lâu vang lên, không bao lâu đã có người tới bưng thùng tắm bằng gỗ và chậu than ra ngoài.
...
Nhoáng một cái đã một ngày trôi qua, mãi đến khi chạng vạng lúc ăn cơm, Tô Bằng mới từ trong trạng thái tu luyện tỉnh táo lại.
Lúc này, Tô Bằng cảm giác thân thể của mình quả thật đã xảy ra sự biến hóa rất lớn, chín mặt trời nhỏ vẫn còn đang vận chuyển ở trong cơ thể của hắn, khiến dương khí cùng với sinh cơ cả người hắn sinh sôi không ngừng, mà còn trải qua một ngày tu luyện, nội công của hắn lại mạnh lên không ít, trạng thái cũng ổn định hơn rất nhiều.
Tô Bằng không có tiếp tục tu luyện nữa, hắn đổi lại bộ đồ mới đã chuẩn bị trên giường, mặc vào rồi đi xuống lầu.
Dưới lầu một, Tôn Nhất Hao đang cùng với hai thiếu niên nói chuyện, Tô Bằng mang theo nụ cười đi xuống, đầu tiên hắn thi lễ với Tôn Nhất Hao, sau đó nói...
/787
|